Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 257: Huyết chiến Chính Dương Quan (tiếp theo)




Sáng hôm sau....

Ngao ô!!!!

Một tiếng hú rợn người vang lên, làm tất cả mọi người giật mình kinh hãi.

- Báo động! Quân địch tấn công!!!

Tiếng kẻng báo động liên hồi vang lên, toàn bộ nhân thủ mau chóng chạy lại vị trí của mình, vũ khí sẵn sàng nghênh địch. Lăng Huyền Phong cùng chúng tướng rất nhanh đã có mặt trên tường thành.

- Đội hình này... - Lương phó tướng lẩm bẩm.

- Có chuyện gì sao? - Lăng Huyền Phong hỏi

- Không có gì,... ta thấy...

- Có chuyện gì cứ nói, ở đây ngươi là một trong số những người kinh lịch trận mạc nhiều nhất, nếu thấy có gì không ổn cứ nói lại.

- Lăng công tử, ta thấy đội hình lần này của chúng, có vẻ như không muốn công thật.

- Ý là gì?

- Công tử nhìn xem, bọn chúng điều động hầu hết là Lang binh cầm khiên đằng trước, cung thủ phía sau, hai bên là Lang kỵ. Đội hình này có thể nói là khá thường gặp trong các cuộc chiến, nhưng chủ yếu chỉ gặp khi hai quân đụng độ ở nơi đồng bằng thoáng đãng. Công tử nhìn tiếp, khí giới công thành của bọn chúng chuẩn bị cuãng quả thật sơ sài đi, chỉ lác đác một vài cái thang mây công thành. Nếu dùng đội hình này mà đi công thành, có đánh chết ta cũng không tin.

- Vậy ý Lương phó tướng là chúng đang thử ta?

- Chính xác hơn là chúng đang thử khả năng phòng thủ của chúng ta.

- Hừm... ta hiểu rồi...

Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Huyền Phong hô:

- Truyền lệnh, giáp sĩ trên tường thành lên phía trước dùng khiên để che chắn cung tên, phía sau cung thủ chỉ bắn cầm chừng, không được xuất toàn lực.

- Rõ!

Rầm rập! Rầm rập!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lang binh như thủy triều nhanh chóng kéo tới cách chân thành vài trăm mét. Ở giữa đội hình, một tên Lang tướng to cao, hai mắt màu đỏ như máu gầm gừ:

- Các ngươi bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp đó, ta sẽ cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng.

Lăng Huyền Phong khinh thường cười lạnh:

- Đầu hàng? Đồ óc chó các ngươi xứng sao? Ta cùng với các binh sĩ thề rằng sẽ sống chết với Chính Dương Quan! Người còn thành còn!

Binh sĩ thủ thành đồng loạt hô vang:

- Người còn thành còn!

- Người còn thành còn!

-.......

Lang Tướng không tức giận mà chỉ cười lớn:

- Khặc khặc! Một cái thành nhỏ bé này có thể ngăn cản được đại quân của chúng ta sao? Các con, tấn công!!

- Ngao!!

- Hú!!!

Hàng loạt tiếng gào hú vang lên, đám Lang Binh đồng loạt tấn công đến chân thành.

- Cung thủ, chuẩn bị!

Xoạt!!

Rầm rập!!

Các cung thủ tên đã lên dây, chỉ đợi lệnh của chủ tướng thì đồng loạt nhat tên.

Đại quân Lang Binh cách tường thành 500 mét.... 400 mét... 300 mét...

Khi còn cách chân tường thành khoảng 100 mét, Lương phó tướng hạ lệnh:

- Phóng tiễn!

Vút! Vút! Vút! Vút!

Hàng loạt mũi tên nhọn hoắt xé gió mà đến, bỗng chốc bao phủ lên đội hình địch. Tuy rằng Lăng Huyền Phong có lệnh không dùng toàn lực, tuy nhiên gần vạn cung thủ thả tên cùng lúc cũng không phải chuyện đùa.

Phập! Phập! Phập!

Tiếng mũi tên găm vào da thịt vang vọng khắp nơi, chẳng mấy chốc đội hình Lang Binh rối loạn, có kẻ còn bị hàng chục mũi tên cắm thành con nhím. Nhưng Lang Binh hung tính khát máu trời sinh, thấy đồng bạn chết, bọn chúng tuy có hơi nao núng, nhưng cũng không hề sợ hãi, trực tiếp dẫm đạp lên kẻ ngã phía trước mà tiến lên, chẳng mấy chốc đã tiến đến sát chân tường thành.

- Bắc thang! Công thành!

Lang tướng ở phía sau gào to. Từng chiếc từng chiếc thang tre được đám lang binh tiểu tốt dựng lên, khi thang được dựng chắc chắn, một tên Lang Binh mồm ngậm dao găm bắt đầu trèo lên. Giáp sĩ nhìn thấy có yêu quái trèo lên, không nói hai lời, trược tiếp một thương đâm xuyên họng, tên Lang Binh mất mạng tại chỗ, ngã xuống dưới đất. Ở phía dưới lại có một tên khác trèo lên, lại chịu chung số phận, bị một đao chém bay đầu. Ở phía bên kia tường thành, Mộ Dung Triệt nhảy lên, thiết trảo lướt qua, trực tiếp đánh gãy thang tre thành mấy đoạn, mấy tên Lang Binh đang trèo tường la hét sợ hãi, ngã xuống chết tốt.

Lăng Huyền Phong ở đại lâu cũng không chỉ đứng nhìn. Đường Môn ám khí lâu lâu không dùng, nay lại có cơ hội thi triển. Chỉ thấy hắn rút trong người ra một vài thanh tiểu đao nhỏ, sau đó hắn vận công ném ra.

Thiên Ma Giáng Thế!

Bất chợt ám khí như mưa rào bắn về phía Lang Binh. Phi đao được rót nội lực không gì cản phá, trực tiếp xuyên qua sọ một lúc mấy tên lang binh trước khi cắm ngập vào cổ một tên Lang Binh khác.

- Hảo ám khí! Hay!

Mọi người thấy thủ pháp phi đao của hắn kinh khủng như vậy liền hoan hô cổ vũ. Còn đương sự Lăng Huyền Phong thì thầm nghĩ:

- Một đống kinh nghiệm thăng cấp kinh mạch ở đây, không ăn hơi phí, mặc dù kiếm được hơi ít một chút, nhưng một con muỗi cũng là thịt, tích tiểu thành đại, lo gì không đột phá?

Vỗn dĩ hôm qua sau khi đánh nhau với đám người Thôn Hài, kinh mạch của hắn nhận thêm một lượng lớn chân khí, bây giờ lại nhận thêm rất nhiều từ kẻ địch bị hắn giết chết, chẳng mấy chốc đã gần đột phá đến Võ Hoàng Nhị giai.