Tôi Chuyển Sinh Thành 1 Chú Thằn Lằn "Vô Hại"

Chương 9: 9: Nguy Hiểm Tính Mạng




 

Chậc, con kiến chúa này dù không tỏ ra cảm giác nguy hiểm như con chuột nhưng cũng đủ hơn mọi con quái tôi từng gặp, à có lẽ trừ Child Poison Frog nữa. Nhưng mà...AHHHH. Từ từ, bình tĩnh nào tôi ơi, hít thở đều 1, 2, 1, 2...Được rồi, giám định thử đó cái đã.

Chủng tộc : Child Queen Ant

HP : 120/120

MP : 100/100

ATK : 40

SP.ATK : 30

DEF : 50

SP.DEF : 75

SPD : 35

Hạng : C-

Nữ hoàng hay Chúa của 1 đàn kiến, là con đã tạo ra đàn, thường sở hữu sức mạnh cao nhất trong đàn. Chúng không có khả năng chiến đấu đặc biệt ngoài sức mạnh vật lí cao bất thường và ma thuật chữa trị cho mọi con kiến trong đàn trừ chính mình.

Mạnh. Sự cách biệt giữa D+ và C- lớn thế sao. Dù mới là Child mà đã C-, đáng sợ. Từ từ, bình tĩnh tôi ơi, sắp xếp lại suy nghĩ nào. Được rồi, đầu tiên tôi cần phân tích như bao lần tôi đã làm để chiến thắng các đối thủ mạnh hơn.



Con quái vật này sở hữu DEF và SP.DEF cao đến mức vô vọng. Đánh vô lớp vỏ của nó sẽ không ích gì. Do đó, điểm yếu duy nhất tôi có thể đánh vào...là miệng nó. Nó sở hữu ATK mạnh vô lí nhưng cũng may là SPD không cao lắm. Với SP.ATK thì tôi nghĩ nó không giúp ích gì trong 1 trận đấu tay đôi. Đơn giảm vì theo Giám định, con kiến này chỉ dùng được mỗi tấn công vật lí với cái cơ thể to xác đó.

Nó có 1 thứ làm tôi quan ngại là ma thuật chữa trị nhưng có vẻ nó không thể tự chữa cho mình. Sau 1 số tính toán sơ bộ, tôi vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Quá trình phân tích của tôi có vẻ lâu nhưng chỉ mới khoảng 3 giây trôi qua. Đơn giản là do tôi đã chạy hết công suất bão để phân tích nhiều thông tin cùng lúc.

Tôi đoán với số skill point hiện có, tôi cần nhanh chóng học 1 skill tăng khả năng của não sau trận chiến này để thuận tiện cho việc phân tích ( đấy là nếu tôi còn sống ). Trong thời gian tôi phân tích, con kiến to tướng vẫn cẩn thận qua sát tôi. Sau khoảng 2 giây nữa, nó lao vào tôi.

Vậy nó thật sự không có tuyết acid nhỉ. Nhanh chóng, tôi né ra khỏi hướng nó đang lao tới. Với 1 tiếng BÙM, khói bụi dày đặc bao phủ vị trí nó vừa tấn công. Khi làn khói tan, để lộ ra 1 miệng núi lửa có đường kính khoảng 3 mét. Con kiến nâng đầu lên, 2 càng gấp 1 tảng đả to gấp đôi tôi, nó quăng thứ đó về phía tôi.

Tốc độ lao đi của tảng đá là đáng sợ. Tôi chỉ suýt soát né được nhưng 1 ngón chân tôi đã bị đè nát. Thậm chí tôi còn không cảm nhận được cơn đau. Trước khi tôi kịp chuẩn bị, 1 tảng đá khác bay tới. Tôi 1 lần nữa né được trong gang tấc nhưng nó đã đè nát nửa đuôi tôi.

Con kiến thấy vậy thể hiện 1 hành động như khinh thường và mém 1 tảng đá về phía tôi. Vẫn giữ khuôn mặt thằn lằn lạnh như băng, tôi bình tĩnh tách đuôi ra. Coi thường niềm vui ngắn của con kiến và né tảng đá đang lao tới.

Con kiến thấy tôi đã né được, nó rõ ràng càng tức giận hơn nữa. Nói thật kiến chúa không thích hợp cho chiến đấu với 1 cơ thể và cách phân bố stat như thế. Nếu đây là 1 con kiến bình thường hạng C- tôi đã ngủm lâu rồi.

Con kiến tức giận ném thêm thật nhiều tảng đá nữa. Tôi lần lượt né hầu hết chúng nhưng...tảng đá cuối cùng đã dính và đè nát chân sau bên phải của tôi. Do khả năng di chuyển bị hạn chế, những tảng đá tiếp đó của con kiến lần lượt trúng tôi. 1 số chỉ để lại vết xước sâu do cạnh đá nhưng 1 số đã đè bẹp 1 phần 20 thân tôi mỗi lần trúng. Hiện tại cơ thể tôi tệ hơn bao giờ hết. Hơn nữa, tôi chỉ còn 10 HP. Đây là lần đầu tôi bất lực thế này từ khi tiến hóa.

Tuy nhiên, tôi sẽ không chấp nhận kết thúc cuộc sống thứ 2 ở đây đâu. TUYỆT ĐỐI KHÔNG. Với tất cả sức bình sinh, tôi né 1 tảng đá khác , khi khói bụi xuất hiện, tôi liều mình đứng yên 1 giây để kích hoạt tàng hình và che dấu hiện diện. Bình thường thứ này sẽ không hiệu quả khi trận chiến đã bắt đầu nhưng con kiến đã tự đào mồ chôn mình bằng cách tạo ra đóng khói bụi này. Tôi nhanh chóng leo lên trần nhà.

Theo tôi đoán 1 sinh vật hạng C- có thể lờ mờ cảm nhận sự hiện diện của tôi nhưng có lẽ con kiến đã quá vui mừng khi thấy tôi biến mất. Chắc do báo thù được cho đàn con nó đây mà. Nhưng dù hơi hèn hạ khi tận dụng phút vui mừng của kẻ thù nhưng đây là lỗi nó. Thậm chí còn chưa thấy xác hay máu của tôi mà cho ràng tôi đã chết, so với loài người thì bọn này còn 1 chặng đường dài để tiến hóa.

Con kiến hả hê vì đã giết được tôi, mở cái miệng của nó để thể hiện 1 động tác như cười. Đúng lúc đó, 1 tia nước màu tím xen với vàng bay về phía nó. Chính xác, đó là Poison Blast của tôi. Tôi tiếp tục bắn, không có dấu hiệu dừng lại. Con kiến có lẽ quá bất ngờ và đau đớn nên đã không đóng miệng lại. Chùm tia kéo dài 25 giây sau đó dừng lại kéo theo MP của tôi về 0. Đó là tất cả những gì tôi có, nếu con kiến không chết thì tôi chỉ có thể trách sự xuôi xẻo và kém cỏi của bản thân.

Sau khi ăn Poison Blast, con kiến cố gắng đứng dậy, lếch từ từ về phía tôi. Mỗi khi nó lại gần hơn 1 chút, tim tôi lại thắt chặt thêm kèm theo đó là nỗi sợ ngày 1 tăng. Đúng, nỗi sợ hãi tột độ của cái chết. Nỗi sợ hãi của sự bất lực. Chân tôi dường như đóng băng, không chịu di chuyển dù là 1mm. Khi 2 chiếc răng ngoài to tướng mà tôi gọi là càng của con kiến cách tôi khoảng 1 inch, nó sụp xuống, bất động...