Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 86




Cốc Xuân Lai một lần nữa hóa thân thành linh lộc, sau khi hỗ trợ Vân Diễn Nhi dành được cổ kiếm “Thiên Thu”, một người một lộc trở về Ma Vực.



Không thể không nói, nữ chủ Vân Diễn Nhi so với nam chủ Lạc Dã, không biết ưu tú hơn bao nhiêu lần, trong việc nuôi một con lộc.



Vân Diễn Nhi chưa bao giờ ép Tiểu Lộc ăn cỏ.



Vân Diễn Nhi là công chúa, nàng không thiếu linh thạch.



Dọc theo đường đi, Tiểu Lộc ăn ăn uống uống, không biết bị Vân Diễn Nhi đút cho bao nhiêu tiên quả quỳnh tương tươi ngon.



Tư thế của công chúa Ma tộc còn rất lớn, thời điểm các nàng có tâm tình, có thể hành tẩu ở trên mặt đất, gặp được tu sĩ liền đồng hành một đoạn; nếu đi mệt, Vân Diễn Nhi có một con thuyền gọi là “Không trung linh thuyền”, trên thuyền dùng người giấy làm ra thị nữ tôi tớ, linh thuyền có thể hành tẩu trên bầu trời, để người nghỉ ngơi.



Thời điểm Tiểu Lộc bị phong tình của thế giới tu chân này mê luyến, đôi mắt nàng chỉ cần nhìn chằm chằm cái gì nhiều thêm một khắc, Vân Diễn Nhi tài đại khí thô, sẽ mua tới cho nàng.



Mà Vân Diễn Nhi yêu cầu, chỉ là nàng làm nũng bán manh*, làm Vân Diễn Nhi sờ sờ lỗ tai, ôm một cái, hôn một cái. Sau khi Tiểu Lộc trong lúc vô ý nói đến chuyện mình ở Kiếm Cốc từng được Lạc Dã ôm một đường, Vân Diễn Nhi còn ghen, cũng muốn ôm nó.



Vân Diễn Nhi cho xoa lông nó, ca hát cho nó. Tiểu công chúa Ma giới là hình tượng nữ chủ, tiếng ca của nàng réo rắt động lòng người, mỗi đêm Tiểu Lộc đều hạnh phúc đi vào giấc ngủ trong tiếng ca của Vân Diễn Nhi.



Đi theo chủ nhân như vậy quá hạnh phúc!



Từng ngày như thần tiên trải qua khiến Tiểu Lộc tâm động, nghĩ thầm cứ đi theo Vân Diễn Nhi lăn lộn cũng được. Nhưng nàng ngược lại kiên định lập trường, thuyết phục mình chính là nhân loại! Không thể cả đời làm súc sinh được! Nàng, nàng… dù sao cũng muốn khôi phục hình người.



Qua hơn tháng, hai người cách Ma Vực càng ngày càng gần. Thời kỳ này, Vân Diễn Nhi bắt đầu đút cho Tiểu Lộc ăn đồ ăn của Ma Vực. Vì làm Tiểu Lộc sớm quen thuộc với ma khí.



Theo Vân Diễn Nhi nói, Ma Vực không thích hợp quyển dưỡng linh thú, Vân Diễn Nhi lo lắng linh lộc tới Ma Vực rồi không quen khí hậu, sẽ bắt đầu bệnh tật, cuối cùng chết.



Mà Tiểu Lộc chính mình biết chuyện nhà mình, thể chất của nàng đặc thù, bất luận kiểu ma khí gì đều là vô dụng với nàng. Nhưng mà Vân Diễn Nhi muốn cho nàng ăn đồ ăn Ma Vực vừa ngon vừa có linh khí cao, Tiểu Lộc tự nhiên cũng không từ chối.



Nhưng mà mỗi ngày ăn quá tốt, mỗi ngày đều no đến ợ.



Mà mỗi khi Vân Diễn Nhi nhìn đến nó ăn đến phát ợ, liền càng vui mừng mà tới đút cho nó ăn.







Mắt thấy sắp đến biên giới giữa Ma Vực và Nhân giới.



Bởi vì quan hệ căm thù giữa Ma tộc và Nhân tộc, tu sĩ tứ phương tới nơi này từ trước đến nay đều rất ít. Nhưng mà lần này Vân Diễn Nhi cùng Tiểu Lộc đến nơi đây, vốn định trộm trở lại Ma Vực, lại thấy rất nhiều tu sĩ chạy tới nơi này.



Vân Diễn Nhi nhìn đến nhiều tu sĩ như vậy, hơi có chút khẩn trương: “Nhân tộc sẽ không phải muốn khai chiến với Ma tộc chứ?”



Mà Tiểu Lộc cũng không hiểu ra sao, không biết đây là chuyện gì.



Nhưng trong lòng nàng, có dự cảm điềm xấu… Chỉ là chuyện đó cũng không có nàng nhúng tay, sao vẫn sẽ trở thành sự thật?



Tiểu Lộc nghĩ trăm lần cũng không ra, đành phải trước đi theo Vân Diễn Nhi thám thính tình huống.



Hai người vẫn ra vẻ tu sĩ, lẫn vào đám tu sĩ Nhân tộc chạy tới nơi giao giới giữa Ma Vực và Nhân giới. Vân Diễn Nhi kiều mỹ hoạt bát, mang theo đầu linh lộc cũng vô cùng đáng yêu, thực dễ dàng khiến người khác thả lỏng tâm cảnh giác.



Các nàng từ trong miệng tu sĩ nghe được: “Ngày gần đây, sôi nổi phát hiện dấu vết nhân sĩ Ma tộc, không ít tu sĩ đều bị giết bởi Ma tộc. Có thể thấy được Ma tộc trái với ước định năm đó, chạy tới hành tẩu Nhân giới, tàn sát tu sĩ tộc chúng ta. Hành vi đê tiện như thế, chúng ta tự nhiên muốn đi trước Ma Vực, hướng Ma Vương hỏi rõ ràng!”



Vân Diễn Nhi cùng Tiểu Lộc song song kinh ngạc.



Tiểu Lộc dùng linh thức truyền lời cho Vân Diễn Nhi: “Ma tộc có người tàn hại tu sĩ Nhân tộc?”



Vân Diễn Nhi: “Tuyệt không khả năng! Lần này hành tẩu Nhân giới, chỉ có một Ma tộc là ta. Phụ vương ta sẽ không để những Ma tộc khác tới Nhân giới, làm hỏng chuyện lớn của ta.”



Trên mặt Vân Diễn Nhi mang theo cười, hỏi tu sĩ kia: “Theo ta được biết, tự ngàn năm trước sau khi Nhân tộc cùng Ma tộc đại chiến, Ma tộc bại chân rút lui về Ma Vực, Ma Vương tuyên bố phong tỏa Ma Vực, nghỉ ngơi lấy lại sức, từ đây lại không có bất luận Ma tộc nào đi vào Nhân giới. Vị sư huynh này sao có thể xác định người nọ là Ma tộc?”



Tu sĩ phẫn nộ nói: “Sau khi người nọ giết người, có tu sĩ nhìn ngược thời gian, tận mắt nhìn thấy ma khí! Nếu không phải Ma tộc, ai có thể có ma khí?”



Vân Diễn Nhi nói: “Kia nói không chừng là có người ngụy trang, giá họa Ma tộc thì sao? Ma tộc thật vất vả được đến sinh hoạt bình tĩnh như hiện tại, vì sao lại muốn khơi mào đại chiến chứ?”



Tu sĩ bị các nàng hỏi thăm tin tức nghe vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi nơi chốn vì Ma tộc nói chuyện như thế, ngươi có quan hệ gì với Ma tộc?”



Tiểu Lộc dùng miệng cắn tay áo Vân Diễn Nhi, kêu hai tiếng “U U”, kéo nàng về phía sau.



Vân Diễn Nhi cứng đờ, phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói lời cảm tạ với tu sĩ: “Ta cho rằng trong đó có chút lỗ hổng, chỉ là muốn làm rõ chân tướng mà thôi, đa tạ sư huynh báo cho tình hình thực tế.”







Vân Diễn Nhi cùng Tiểu Lộc rời đi đám tu sĩ kia, tìm chỗ yên lặng.



Tiểu Lộc giúp Vân Diễn Nhi tạo kết giới, bảo đảm Vân Diễn Nhi không bị người phát hiện.



Vân Diễn Nhi thì lặng lẽ dẫn thuật pháp, liên lạc phụ thân đại ma vương của nàng.



Sau khi Vân Diễn Nhi trao đổi, tràn đầy nghi hoặc mà nói với Tiểu Lộc: “Cha ta cũng đang sứt đầu mẻ trán, mê hoặc vô cùng. Hắn nói ngoại trừ ta, tuyệt không có bất luận Ma tộc nào rời khỏi Ma Vực. Nhân giới xuất hiện ma khí, hắn cũng không biết là so sao. Nếu không làm rõ được việc này, Ma tộc hết đường chối cãi, nói không chừng sẽ phải một lần nữa khai chiến với Nhân tộc.”



Vân Diễn Nhi nhíu chặt mày đẹp, có chút sầu lo.



Nàng lẩm bẩm tự nói: “Ma tộc nghỉ ngơi lấy lại sức ngàn năm, rất nhiều Ma tộc mới sinh ra đều đã không biết chiến đấu. Nếu thật sự khai chiến, Ma tộc sẽ dữ nhiều lành ít.”



Tiểu Lộc lúc này đã có suy đoán.



Nhưng mà còn không chính mắt nhìn thấy, cuối cùng cũng không thể chứng thực.



Tiểu Lộc nói: “Không bằng chúng ta tự mình đi nhìn xem, nhìn xem ma khí kia rốt cuộc là cái gì?”



Vân Diễn Nhi vui vẻ đồng ý.







Hai người cứ như vậy sửa lại hành trình, quay về lối cũ, đi tìm những nơi nghe nói Ma tộc xuất hiện.



Khi các nàng tới một khu thôn làng bị Ma tộc tàn sát, Vân Diễn Nhi thi triển thuật pháp, xem lại quá khứ.



Các nàng nhìn đến, quả nhiên là Ma tộc.



Sóng gợn lay động trên thủy kính, các nàng nhìn đến trong thủy kính quay ngược thời gian, là một con Ma tộc toàn thân màu tím, xấu xí cáo bảy tám trượng, tàn sát thôn này một cách cực kỳ bi thảm. Có tán tu đi ngang qua tới ngăn cản, bị Ma tộc này lập tức ăn luôn.



Máu me tàn nhẫn.



Vân Diễn Nhi nhăn mày sâu hơn. Ma tộc mới sinh ra sau trận đại chiến ngàn năm trước như nàng, đã không còn ăn máu thịt con người, nhìn đến loại hình ảnh này, khó tránh khỏi cảm thấy ghê tởm, khó có thể tiếp thu.



Khi Vân Diễn Nhi nỗ lực duy trì thủy kính, Ma tộc đang tàn sát thôn kia hình như có cảm giác, mở to đôi mắt màu đỏ tươi, bỗng nhiên liếc mắt một cái hướng nơi này.



Ánh mắt xuyên qua thời gian, mang đến lực uy hiếp từ thủy kính phá ra, đâm về hướng Vân Diễn Nhi…



Tiểu Lộc sợ hãi kêu lên: “Mau tránh ra!”



Nhưng Vân Diễn Nhi bị Ma tộc trong thủy kính kia khóa trụ thần hồn, căn bản không nhúc nhích được. Tiểu Lộc nhìn đến sốt ruột, đang muốn hóa thành hình người giúp nàng, chân trời bỗng nhiên hiện ra một cái mồm to, một hàng tu sĩ từ trong miệng vỡ kia đi ra. Một bóng người hóa thành ánh sáng đỏ, đâm về hướng các nàng.



Mấy đạo kiếm khí từ trong tay bóng người lao tới hóa ra, kiếm khí nghênh địch, sáng lên phá kính, đánh vào ánh mắt đang uy hiếp nhìn xuống kia. Hai bên chỉ trong một thời gian một khắc đã qua lại mấy chiêu, đánh cho ánh mắt nhìn trộm kia phải trở lại trong gương…



Bọn họ nghe được một tiếng “Hừ” khinh miệt, thủy kính bị phá, khóe môi Vân Diễn Nhi chảy ra một tia máu, lui về phía sau một bước.



Mà thanh niên đứng ở phía trước nàng, bóng dáng cao lớn thon dài, đỉnh thiên lập địa*, sườn mặt lạnh lùng ngạo nghễ… Nhìn thế nào cũng thật quen thuộc.




(*đỉnh thiên lập địa: đầu đội trời, chân đạp đất)



Tiểu Lộc mở to hai mắt nhìn.



Thanh niên xoay đầu, cười với nàng, tươi cười tuấn lãng phóng khoáng, khí phách hăng hái.



Tiểu Lộc buột miệng thốt ra: “Sao người lại ở chỗ này?”



Lạc Dã chậm rãi đáp: “Duyên, tuyệt không thể tả.”



Tiểu Lộc: “…”



Mà Lạc Dã quay đầu lại liền cười với Vân Diễn Nhi chính mình mới vừa cứu, hắn có chút lười biếng: “Vừa rồi ta đã cứu ngươi một lần, ngươi có nên lấy thân báo đáp không?”



Tiểu Lộc: “…”



Đại móng heo!*



(*đại móng heo: câu chửi quen thuộc của dân TQ về kẻ dê già)



Vân Diễn Nhi: “…?”



Cảm thấy lời này mơ hồ rất quen thuộc.



Lạc Dã cười như không cười: “Ta cũng không cần ngươi lấy thân báo đáp, ngươi trả Tiểu Lộc cho ta là được.”



Tiểu Lộc: “Ta không muốn đi theo ngươi!”



Vân Diễn Nhi ngẩn ra.



Nàng nhìn xem nam tu vừa cứu chính mình này, có chút kinh ngạc bởi chỉ ngắn ngủn một tháng không thấy, tu vi của đối phương đã tăng nhanh đến vậy, hẳn là đã gặp kỳ ngộ; nàng lại nhìn Tiểu Lộc đáng yêu bên cạnh mình.



Vân Diễn Nhi trầm ngâm nửa ngày, nói: “Vậy thiếp thân vẫn nên lấy thân báo đáp thôi.”



Lạc Dã: “…”



Mặt Lạc Dã trầm xuống: “Không cần.”



Mà Vân Diễn Nhi kiên trì: “Ta cùng Tiểu Lộc chí khí hợp nhau, ta sẽ không nhường Tiểu Lộc cho ngươi.”



Tiểu Lộc ở bên cạnh nói: “Chẳng lẽ Tiểu Lộc là món đồ chơi sao, ngươi muốn là được, không muốn thì đem cho? Vân Diễn Nhi, chúng ta không cần nghe hắn!”



Vân Diễn Nhi: “Nói đúng!”



Lạc Dã lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người kẻ xướng người hoạ này: “…”



Bên cạnh các tu sĩ từ miệng vỡ nơi chân trời đi ra nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, nhịn không được cười. Bọn họ tới khuyên nhủ: “Mọi người đừng hiểu lầm. Lạc sư huynh chỉ nói đùa với hai vị thôi.”



Lạc Dã ha hả một tiếng.



Hắn liếc nhìn Tiểu Lộc một cái.



Vân Diễn Nhi cảnh giác mà ôm Tiểu Lộc vào trong ngực mình, không cho Lạc Dã nhìn trộm.



Lạc Dã: “…”



Nữ nhân này thật là phiền muốn chết.








Hai bên lúc này mới ngồi xuống nói vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này.



Vân Diễn Nhi tới tìm kiếm ma khí ở nơi này.



Mà Nhân tộc tự nhiên cũng không phải kẻ ngốc, có người đương nhiên cảm thấy hẳn không phải là Ma tộc. Một tháng này Lạc Dã xác thật gặp kỳ ngộ, sau khi thực lực tăng mạnh, vì hai ngàn linh thạch nhận một nhiệm vụ của môn phái đại tông phát ra, cùng vài vị tán tu đi tìm kiếm nguyên do của ma khí kia.



Lạc Dã nói: “Hẳn là không phải Ma tộc. Ma khí kia đến từ thiên ngoại*, nếu là ta đoán không sai, kết quả này ngược lại là tệ nhất.”



(*thiên ngoại: ngoài tầng trời, theo tu chân giới thì có cửu thiên, ngoài thế giới này thì trên tầng trời còn nhiều thế giới khác, người tu tiên sau khi thăng thiên sẽ đến một tầng trời khác để tu luyện tiếp)



Vân Diễn Nhi có chút khó hiểu.



Lạc Dã trầm giọng: “Ma khí này bá đạo hung hãn hơn nhiều so với hơi thở của Ma tộc, thực lực cũng cao hơn thực lực của Ma tộc ký lục trong “Tông cuốn” quá xa. Bọn họ cho là đại Thiên Ma ở ngoại vực.”



Tâm tình Vân Diễn Nhi trở nên phức tạp: Ma tộc bởi vì thực lực quá yếu, mà được loại trừ ra khỏi vòng hoài nghi. Thân là một công chúa Ma tộc, nàng thật sự có điểm khó chịu.



Nhìn gã tu sĩ Lạc Dã này lại càng thêm khó chịu.



Người này còn muốn cướp Tiểu Lộc của nàng!



Các tu sĩ lẩm bẩm: “Nếu thật là đại Thiên Ma giáng thế, mới là thiên kính đã bị hư hao, vô pháp ngăn trở ánh mắt đến từ ngoại vực. Đây là tệ nhất.”



Tiểu Lộc lẳng lặng nghe bọn họ thảo luận, hai tròng mắt nàng co rụt lại, nhớ tới nguyên tác cốt truyện —



Trong nguyên tác, Vân Diễn Nhi quen biết Lạc Dã, sau khi Lạc Dã lấy được cổ kiếm “Thiên Thu” từ Kiếm Cốc, dưới sự chỉ điểm của công chúa Ma giới, tu vi tăng mạnh. Lạc Dã bộc lộ tài năng ở Kiếm Cốc, lúc sau có một lần lại ở trong bí cảnh cứu được một Tông môn lớn, do đó được đến Tu chân giới tán thành.



Thân thế của Lạc Dã bị mọi người lôi ra. Mọi người sôi nổi cười nhạo Đại Đức Tông, cười nhạo đại tiểu thư Cốc Xuân Lai của Đại Đức Tông kiên trì muốn từ hôn Lạc Dã, nói nàng không biết bộ mặt của chân nhân, không có ánh mắt.



Hình tượng của Cốc Xuân Lai, ngoại trừ là tiên nhị đại phế vật, nàng còn là người vừa ngu ngốc vừa xấu xa.



Nàng hận Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi trợ giúp Lạc Dã trưởng thành, muốn giết cả hai người. Mà thể chất của Cốc Xuân Lai là bí mật lớn nhất của Đại Đức Tông, vì kết liễu hai người kia, nàng dùng năng lực của chính mình kết nối Ma Vực, muỗn dẫn nhân sĩ Ma tộc ra giết hại hai người kia. Nhưng mà thân phận thật sự của Vân Diễn Nhi là công chúa Ma tộc, nhân sĩ Ma tộc sao có thể thương tổn công chúa của chính bọn họ?



Vì thế Cốc Xuân Lai đưa tới, không phải nhân sĩ Ma tộc, mà là Thiên Ma.



Là những Thiên Ma đến từ ngoài thiên vực, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm một phương thế giới vô biên này, muốn đánh vào thế giới này.



Ma tộc cùng Nhân giới lúc đầu không biết gì, không biết đến Thiên Ma, cho rằng Thiên Ma đến từ Ma Vực, hai bên đại chiến, trăm họ lầm than. Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi bởi chuyện này mà đường ai nấy đi.



Lúc sau mới biết được kẻ địch là “Khách từ Thiên ngoại”.



Cốc Xuân Lai thoải mái mang đến thượng giới mơ ước vì thế giới vô biên.







Nhưng mà hiện tại Lộc đại tiểu thư là Cốc Xuân Lai, nàng vô cùng rõ ràng chính mình không hề loạn dùng năng lực của mình, không đi dẫn đường cho Ma tộc.



Trên đời này ngoại trừ nàng, không có khả năng có người thứ hai dẫn đại Thiên Ma tới.



Nhưng mà tại sao thiên kính lại bị hỏng?



Chẵng lẽ vẫn không cách nào ngăn cản đại Thiên Ma xuất hiện?



Những việc này nàng không chưa từng tham dự vào, nhưng lại vẫn cứ dựa theo nguyên tác, bắt đầu xảy ra.



Tâm tình Tiểu Lộc trầm trọng, nghĩ tới hậu quả của chuyện này. Sẽ hại chết Lạc Dã, cũng sẽ hại chết Vân Diễn Nhi.




Lạc Dã chó chết kia chết thì cũng thôi, Vân Diễn Nhi đối xử với nàng tốt như vậy, sao có thể chết được!



Tiểu Lộc luyến tiếc!



Tiểu Lộc an ủi chính mình: Bình tĩnh, chuyện này không lớn.



Ít nhất không có chính mình làm rối, Ma tộc cùng Nhân tộc chưa bắt đầu đại chiến. Mọi người hiện tại bình tĩnh lại trước tiên tìm ra vấn đề, sẽ dễ giải quyết.







Vì thế Tiểu Lộc quay lưng lại với bọn họ, tìm chỗ yên lặng, truyền tin cho cha mình, nói cho cha phát hiện của chính mình.



Ở trong tin nhắn nàng muốn cha cùng chưởng giáo các Tông môn lớn khác cùng nhau nghiên cứu một chút vì sao thiên kính bị phá vỡ, có những chưởng giáo lợi hại như cha, các Tông môn lớn cùng hợp tác, nhất định có thể đánh đuổi nhóm Thiên Ma rơi xuống thế giới vô biên trở về.



Tiểu Lộc mới vừa gửi tin cho cha, sau khi được cha bảo đảm, thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị trở lại bên người Vân Diễn Nhi.



Kết quả nàng mới vừa đi ra kết giới do chính mình thiết lập, một đạo thuật pháp đã hạ xuống người nàng.



Tiểu Lộc run bần bật: Loại phế vật không am hiểu đấu pháp như nàng này, sợ nhất loại địch ý không thể hiểu được này.



Nàng chờ chính mình sắp gặp xui xẻo.



Nhưng mà đợi nửa ngày, cái gì cũng không phát sinh.



Tiểu Lộc mê hoặc mà mở mắt ra, nhìn đến Lạc Dã đứng ở phía trước. Thuật pháp hạ đến trên người nàng kia, tự nhiên là từ Lạc Dã.



Tiểu Lộc mê mang: “Ngươi làm gì với ta?”



Sao cái gì nàng cũng không cảm giác được?



Lạc Dã thất vọng mà thở dài: “Quả nhiên vẫn không được.”



Hắn hơi hơi mỉm cười với Tiểu Lộc, giải thích nghi hoặc cho nàng: “Ta học một chiêu pháp thuật ký kết khế ước cùng linh thú từ người của Ngự thú tông, muốn thử dùng một cái ở trên người ngươi.”



Tiểu Lộc: “… Ngươi vẫn là người sao?! Ngươi rõ ràng biết ta cùng Vân Diễn Nhi ở bên nhau, ngươi còn muốn thử một lần ở trên người ta? Ký kết khế ước linh thú với linh thú của người khác, ngươi còn muốn cướp?!”



Lạc Dã: “Ta đây không phải thử ra được ngươi không ký kết khế ước với Vân Diễn Nhi sao?”



Hắn đúng lý hợp tình: “Không thử sao ta biết được?”



Tiểu Lộc: “…”



Lạc Dã sờ cằm, kỳ quái mà nhìn nó: “Nhưng mà nếu ngươi không ký kết khế ước cùng Vân Diễn Nhi, vì cái gì thuật pháp của ta dừng ở trên người ngươi, đều không có một chút phản ứng nào? Đến phản ứng cũng không có.”



Tiểu Lộc nghĩ thầm: Đương nhiên là bởi vì ta vốn dĩ không phải linh thú.



Nam nữ chủ của thế giới sao thế này?



Một người hai người tất cả đều coi một đại tiểu thư đàng hoàng như nàng thành linh thú dùng!



Còn muốn cướp nàng!



Mà Lạc Dã trầm tư nửa ngày, đưa ra kết luận: “Xem ra ngươi là một linh thú không cam lòng làm linh thú.”



Tiểu Lộc không nghĩ để ý đến đồ chó thích giả vờ giả vịt này.



Nó đi ngang qua hắn muốn rời đi.



Lạc Dã hơi hơi mỉm cười, ngón tay hắn nhẹ khẩy, Tiểu Lộc trơ mắt nhìn một đạo thuật pháp bắn ra từ trong tay hắn, lại một lần đánh về hướng mình.



Tiểu Lộc:… Mẹ nó đồ cho này! Hắn muốn thử bao nhiêu lần hả!



Chờ sau khi tỉnh mộng nàng muốn đánh chết đồ bạn trai này!



Nhưng mà lúc này đây, thuật pháp dừng ở trên người Tiểu Lộc, Tiểu Lộc liền cảm thấy chính mình bị một lực hấp dẫn kéo lấy. Nàng kinh hãi, nhưng mà nửa điểm phản kháng cũng không làm ra được, nháy mắt thân mình bị cuốn lên, hướng về Lạc Dã… Hướng trong lòng ngực Lạc Dã.



Là thật sự đi vào trong lòng ngực hắn!



Biến mất ở trong lòng ngực hắn!







Tiểu Lộc: “…”



Một đầu Tiểu Lộc, xuất hiện ở trong Kiếm Trủng quen thuộc, cùng “Lạc Dã” tĩnh tọa trong Kiếm Trủng, quen thuộc mà nhìn nhau.



“Lạc Dã” cười với nàng.



“Lạc Dã” vung tay lên, một đống lớn đồ ăn vặt, tiên quả xuất hiện ở trước mặt nó.



Tiểu Lộc không có lời nào để nói.



Biết nàng bị Lạc Dã vây ở trong thần thức hắn.



Tiểu Lộc nhàm chán.



Đành phải bắt đầu ăn đồ ăn vặt.







Nhưng mà hắn cho rằng như vậy là có thể lấy lòng nàng sao?



Tiểu Lộc Nàng!



Là nữ nhân Lạc Dã hắn không thể chiếm được!







Lạc Dã thong thả ung dung mà hành tẩu.



Bỗng nhiên tay che trái tim, nhíu mi lại.



Có tu sĩ qua đường hỏi hắn: “Lạc huynh làm sao vậy?”



Lạc Dã cười một cái.



Nói: “Không sao. Chỉ là ‘Tiểu Lộc đâm loạn’ trong lòng mà thôi.”



Là thật sự Tiểu Lộc loạn đâm.



Muốn ra khỏi thần thức của hắn.



(*Giải thích “Lạc Dã” trong thần thức: tu sĩ tu tiên đến Nguyên Anh kỳ sẽ kết Nguyên Anh là bản thân thu nhỏ tụ tập ở đan điền, chỉ cần Nguyên Anh còn, tu sĩ sẽ không chết, “Lạc Dã” này là bản mạng của Lạc Dã)