Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 74




Việt Vương có chút giả dối.



Trước khi Quốc sư dẫn Ninh Lộc tới gặp Việt Vương, đã đi gặp một vài vương hầu Việt Quốc khác.



Quốc sư Việt Quốc tổ chức yến tiệc, mời bọn họ cùng tới làm quen với một số bằng hữu mới. Đối với những việc này Quốc sư không có hứng thú, từ trước đến nay chỉ có người khác vội vàng tới nịnh bợ hắn, chưa từng có thời điểm hắn đi cầu người. Nhưng mà hiện tại vì tiểu công chúa, hắn lại phải đi thêm mấy lần.



Trong yến hội như vậy, oanh oanh yến yến cũng có không ít.



Mà vừa nghe đến đại danh của Quốc sư Thu Sĩ Trạch, đôi mắt nam nữ đều sáng lên, muốn tiến lên cung cung kính kính thỉnh giáo Quốc sư.



Ninh Lộc nhìn thấy Quốc sư bị một đám nam nữ trẻ tuổi vây quanh, chính nàng lại bị chen ra ngoài, sau khi ngẩn ra một chút, lập tức liền có chút không cao hứng.



Khi thấy lời nói thần thái của Quốc sư với người ta khác hẳn lúc bình thường đối mặt với mình… Ninh Lộc khó tránh khỏi cảm thấy chính mình không hề là đặc thù, liền có chút không vui.



Càng không vui chính là, khi nàng đang có ý đồ lân la làm quen với hoàng tử Việt Quốc, lại thấy vài vị công chúa xinh đẹp đuổi kịp Quốc sư.



Mấy vị công chúa kia kiều diễm bắt mắt, lớn hơn Ninh Lộc một ít, Ninh Lộc chỉ là một tiểu nha đầu, ở giữa mấy vị công chúa kia, dù sao cũng còn quá nhỏ, không có phong hoa gì.



Vài vị hoàng tử thấy Ninh Lộc vẫn luôn quay đầu lại nhìn mấy vị công chúa vây quanh Quốc sư, liền nói: “Vị kia là công chúa Vân, là đệ nhất mỹ nhân của Việt Quốc ta.”



Ninh Lộc nghĩ thầm: Hừ, có gì đặc biệt hơn người! Chờ ta lại lớn thêm hai tuổi, ta cũng là đệ nhất mỹ nhân của Lê Quốc ta!



Ngày đó sau khi trở về, quốc sư cùng Ninh Lộc ngồi chung một xe, đều có chút trầm mặc.



Quốc sư thấy được Ninh Lộc nói chuyện với vài vị hoàng tử thật vui, hắn cau mày, đối này có chút không vui; mà Ninh Lộc nhìn thấy Quốc sư bị các công chúa xinh đẹp vây quanh, lại thấy hắn hiện tại không chút để ý, liền cảm thấy hắn động tâm, trong lòng hơi bực.



Lúc này một thanh âm ho khan vang lên, hấp dẫn lực chú ý của Quốc sư bên trong xe.



Ninh Lộc nhìn chằm chằm hắn: “Hôm nay có phải mấy vị công chúa kia rất xinh đẹp không?”



Quốc sư khựng lại một cái.



Hắn thật sự tự hỏi một lát, mới trả lời: “Đúng vậy.”



Ninh Lộc:… Người này lại còn suy nghĩ! Hắn không nên buột miệng thốt ra là “Không phải” sao? Sau khi hắn nghĩ kỹ còn cảm thấy đối phương đẹp?



Ninh Lộc cắn môi.



Nàng nói: “Kỳ thật năm đó mẫu phi ta cũng là đệ nhất mỹ nhân Lê Quốc, bằng không phụ vương ta sẽ không đoạt nàng tới thâm cung. Tuy rằng mẫu phi ta chết sớm, nhưng mà Quốc sư khẳng định đã từng gặp nàng, có phải nàng rất đẹp không?”



Quốc sư “Ừ” một tiếng: “Mẫu phi cua ngươi, thật sự đẹp.”



Ninh Lộc cúi người, ngón tay chỉ chính mình: “Mà ta cùng với ca ca ta hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của mẫu phi ta! Ngươi xem mặc dù ca ca ta là nam tử, nhưng từ nhỏ đến lớn đều bị khen ‘xinh đẹp’, mà chúng ta là long phượng thai, ta còn là nữ hài tử… Ngươi nên biết ta rất lợi hại đi?”



Ánh mắt Quốc sư nhìn nàng sâu thẳm.



Hắn từ từ nói: “Tiểu công chúa không cần quanh co lòng vòng như vậy, ta liền biết ngươi lại muốn khoe khoang. Tiểu công chúa vẫn là nói thẳng đi.”



Ninh Lộc ngượng ngùng cười một chút.



Sau đó nàng nháy đôi mắt tràn đầy ánh sáng, hỏi Quốc sư: “Ở trong mắt Quốc sư, ai là tiểu công chúa chạy khỏi Lê Quốc đẹp nhất trên đời này?”



Quốc sư:???



… Tiểu công chúa chạy khỏi Lê Quốc, không phải chỉ có một vị trước mắt chính mình sao?



Điều kiện hạn chế này, có thể lựa chọn sao?



Quốc sư bất đắc dĩ nói: “Tự nhiên là ngươi.”



Ninh Lộc vừa lòng mà cười.



Nàng vui mừng ngồi lại đây, ôm lấy cánh tay Quốc sư cọ cọ, làm nũng nói: “Ta liền biết ở trong mắt ngươi, ta là tốt nhất.”



Quốc sư: “…”



Hắn cũng không phản bác, mà là duỗi tay, xoa nhẹ tóc nàng, thở dài: “Ngươi ấy.”



Ninh Lộc: “Ta như thế nào?”



Quốc sư nhẹ giọng: “… Ngươi chính là kiếp nạn của ta.”



Lúc sau, bọn họ như nguyện gặp được Việt Vương.



Tuy rằng trước kia Việt Vương ra sức khước từ, nhưng mà sau khi nhìn thấy Đại Quốc sư, liền vô cùng cung kính, giữ lại Quốc sư ở Việt Quốc.



Quốc sư ra vẻ khó khăn đồng ý ở lại một thời gian, sau đó liền đẩy Ninh Lộc ra tới, giới thiệu đây là Cửu công chúa Lê Quốc.



Việt Vương tự nhiên đã sớm biết, nhưng vẫn đúng mức biểu đạt một chút đồng tình cùng bi thống đối với việc Lê Quốc diệt vong. Việt Vương làm tiểu công chúa cứ việc ở lại, Việt Quốc ít nhất cũng có thể che chở nàng không bị Vệ Quốc cướp đi.



Nhưng đây há là mục đích?



Quốc sư nói đến chuyện nhờ Việt Quốc hỗ trợ phục quốc, lại nói Lê Quốc giáp ranh với Việt Quốc, Vệ Quốc lòng muông dạ thú. Lê Quốc đã mất, nếu Việt Quốc không chi viện, nơi tiếp theo mà Vệ Quốc diệt trừ, có lẽ chính là Việt Quốc.



Việt Vương khó xử nói: “Nếu quả nhân giúp Lê Quốc, dù sao Lê Quốc cũng phải có gì bảo đảm cho quả nhân, không thể làm quả nhân làm mà không được gì chứ?”



Ninh Lộc hỏi: “Không biết ý Vương quân là gì, có thể nói rõ không?”



Việt Vương nhìn chằm chằm nàng mỹ mạo, nói: “Nếu hai nước liên hôn, tự nhiên có thể gắn bó suốt đời.”





Sắc mặt Quốc sư đứng ở bên cạnh khẽ biến đổi.



Ninh Lộc lại cười sang sảng, nói: “Ca ca tỷ tỷ ta còn chưa thành hôn rất nhiều, Việt Vương muốn cùng ai liên hôn, chỉ cần Lê Quốc trùng kiến, ta đều có thể thay bọn họ đồng ý trước. Ở trước mặt Lê Quốc, hôn nhân nhi nữ, đều là việc nhỏ.”



Việt Vương kinh ngạc một chút, đang muốn nói đối tượng ta muốn liên hôn là tiểu công chúa xinh đẹp ngươi, mà không phải ca ca tỷ tỷ của ngươi, Quốc sư ở bên cạnh đã ngắt lời: “Chuyện này để mấy ngày sau bàn lại, hôm nay đến đây thôi.”



Việt Vương liền không nói tiếp việc này, nhưng khi Quốc sư cùng Ninh Lộc muốn xuất cung, Việt Vương không có hứng thú đối với Ninh Lộc, lại mọi cách cầu xin Quốc sư lưu lại, giúp hắn tính thiên mệnh.



Quốc sư nhà mình đều tôn sùng vị Đại Quốc sư Lê Quốc này, Việt Vương tự nhiên biết nặng nhẹ.



Vì thế Quốc sư bị giữ lại, Ninh Lộc một mình ra cung.







Khi Ninh Lộc bị đưa ra khỏi cung, đi trên đường, không khỏi nghĩ đến việc liên hôn mà Việt Vương nói là ý gì.



Chẳng lẽ là muốn nàng liên hôn?



Kỳ thật vì Lê Quốc, nàng cũng có thể làm được.



Chỉ là, khi Ninh Lộc nghĩ như vậy, trong lòng liền không yên ổn, không tự giác nghĩ đến bóng dáng thanh mỏng tiêu túc của Quốc sư…



“Lộc Nhi! Ninh Lộc! Ngươi là Ninh Lộc?” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi.



Ninh Lộc kinh ngạc, nghĩ thầm khi nào nàng có người quen ở Việt Quốc?



Vừa nghĩ như vậy, Ninh Lộc quay lại, thấy là một vị nữ tử thân phận công chúa từ trên xe bước xuống, nhấc lên tà váy chạy về phía chính mình.



Mà nhìn đến nàng, nữ tử hết sức kinh hỉ: “Từ biệt nhiều ngày, không nghĩ tới Lộc Nhi lại tới Việt Quốc ta rồi, sao lúc ấy không nói với ta? Nếu ngày đó ngươi nói rõ với ta, ta sẽ trực tiếp mang Lộc Nhi về nước, không cần bôn ba như bây giờ.”



Nữ tử đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười nói: “Lại không nghĩ ngươi cũng không phải nữ tử bình thường, mà là công chúa một quốc gia. Tiểu Lộc nhi, ngươi thật là gạt ta đến quá khổ rồi.”



Ninh Lộc ngây người, đúng lúc lộ ra thần sắc mê mang.



Ninh Lộc ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ… biết ta?”



Nữ tử sửng sốt.



Thì ra vị nữ tử này, là Càng Cơ.



Càng Cơ trước kia du ngoạn ở bên ngoài, gặp phải Lê Quốc đại nạn, Càng Cơ vội vàng về nước. Vài lần yến hội lúc trước, Càng Cơ không đuổi kịp, đến hôm nay, Càng Cơ ở trong cung nhìn thấy Ninh Lộc, mới nhận ra nữ hài tử ngày đó mình muốn cứu ở một toà thành ngoài Lê Quốc… Thì ra là Cửu công chúa Ninh Lộc.



Thấy Ninh Lộc không nhớ rõ, Càng Cơ có chút thất vọng, lại đúng sự thật nói ra tình huống ngày đó, muốn đánh thức ký ức của Ninh Lộc.



Ninh Lộc: “A… Hoá ra là ngươi!”



Trái tim nàng đập “thình thịch” thật mạnh.



Nàng tự nhiên không biết Càng Cơ là ai.



Nhưng mà nàng nghe ra tới, thì ra người trong miệng Càng Cơ, là Ninh Nghiệp ca ca nàng!



Nàng lúc ấy đóng giả ca ca mình, mà ca ca nam giả nữ trang, đóng giả thành chính mình. Ninh Lộc cùng Ninh Nghiệp đều còn nhỏ, đều ở độ tuổi khó phân nam nữ, người ngoài nếu không hiểu rõ bọn họ, thật sự sẽ không nhận ra bọn họ ai là ai.



Cách nhiều ngày như vậy, Ninh Lộc rốt cuộc có tin tức của ca ca mình!



Trước đây vẫn luôn không liên hệ được!



Bất kể nàng dùng bao nhiêu cách lưu lại manh mối mà hai người thống nhất trước kia để tìm ca ca, ca ca lại giống như không hề có ăn ý với nàng, một chút tin tức đều không có.



Hiện tại Càng Cơ đã từng gặp ca ca!



Ninh Lộc ngượng ngùng cười: “Không dối gạt tỷ tỷ, sau khi ta chạy khỏi Vương đô Lê Quốc, đã xảy ra quá nhiều chuyện, có chút lo lắng sợ hãi. Có lẽ là do bị đả kích quá nhiều, ta cũng đã quên mất rất nhiều chuyện.”



Càng Cơ đồng tình gật đầu.



Nước mất nhà tan, mặc kệ Ninh Lộc biểu hiện thất thố đến cỡ nào, đều là về tình cảm có thể tha thứ.



Ninh Lộc liền nhân cơ hội hỏi thăm: “Tỷ tỷ có biết ngày đó vì sao ta không cùng đi với tỷ tỷ vào thành không? Đã có cơ hội tốt như vậy, vì sao đột nhiên ta lại từ bỏ?”



Càng Cơ hồi ức nói: “Lúc ấy chúng ta dừng lại ở một lều trà vùng ngoại ô, một hàng quân nhân tiến đến, thủ lĩnh của bọn họ ngồi cùng bàn với muội muội. Ta nghĩ đến, đối phương có thể là người Vệ quốc tới bắt muội muội. Thế nhưng muội muội lại nói chuyện với người nọ rất vui, người nọ luôn mồm gọi muội muội là ‘A Trạch’, muội muội cùng hắn là người quen sao?”



Đôi mắt Ninh Lộc đột nhiên sắc bén lên!



Là Vệ Vương Triệu Minh Tuyên!



Ca ca gặp người nọ là Vệ Vương Triệu Minh Tuyên!



Ninh Lộc cảm thấy hô hấp của chính mình đều không thoải mái.



Triệu Minh Tuyên tuyệt đối không phải hạng người dễ sống chung! Chẳng lẽ ca ca bị hắn phát hiện thân phận, bị bắt đi rồi?



Ninh Lộc run rẩy: “Sau, sau đó thì sao?”



Càng Cơ nói: “Sau đó đội quân nhân kia dường như có quân vụ trong người, hình như muốn tìm Quốc sư gì đó, liền đi trước rồi. Người quân nhân kia từng mời muội muội đi cùng, muội muội lại từ chối. Nhưng mà nếu muội muội đã từ chối đi cùng người nọ, vì sao lại chia tay ta, cưỡi ngựa đuổi theo hướng người kia đi? Chuyện sau đó, ta liền không biết.”



Trái tim Ninh Lộc đang thít chặt chậm rãi buông lỏng.




Ít nhất ở trong câu chuyện này của Càng Cơ, ca ca cũng chưa bị phát hiện thân phận, mà là ca ca chủ động đi hỏi thăm tin tức.



Nhưng mà Càng Cơ nói Quốc sư gì đó… Chẳng lẽ chính là Thu Sĩ Trạch sao?



Cho nên sau lại Vệ Vương tới cửa thăm hỏi Quốc sư đại nhân, chính mình mới gặp lại Vệ Vương?



Vậy ca ca… Không phải ngày đó cũng theo ở phía sau bọn họ sao?



Vậy vì sao ca ca không gặp nàng?



Sau đó ca ca lại đi đâu?



Vì sao trước sau không liên hệ với nàng?



Lòng Ninh Lộc càng rối loạn, nàng thất hồn lạc phách cáo biệt Càng Cơ, rời khỏi cung. Nàng luôn cảm thấy dường như có chuyện gì không tốt, đã xảy ra ở thời điểm mà mình không biết —



Rốt cuộc ca ca đang làm cái gì, hắn thế nào rồi?







Lúc này trong cung Vệ Vương, mọi người đều biết, Vệ Vương thập phần sủng ái vị Thất hoàng tử Lê Quốc kia.



Thất hoàng tử Lê Quốc liều mạng chắn tên cho Vệ Vương, ngày đó trị liệu đến đêm khuya mới giữ được tánh mạng.



Triệu Minh Tuyên nổi trận lôi đình, nguyên bản muốn từ từ thu thập đám loạn thần tặc tử kia, hiện tại lại bị chuyện Ninh Nghiệp trúng tên kích thích, sau khi nguy cơ của Ninh Nghiệp được giải trừ, Triệu Minh Tuyên liền bắt đầu bắt người khắp nơi.



Dao sắc chặt đay rối, rất nhanh đã bình ổn được phản loạn.



Trái lại, Triệu Minh Tuyên đối xử với Ninh Nghiệp, so lúc trước để bụng hơn rất nhiều.



Rốt cuộc lúc này đây là ân nhân cứu mạng, thiếu niên kia không chút do dự lao tới cứu giúp, làm Triệu Minh Tuyên cảm động đến cực điểm.



Cảm thấy dù là vương hậu của chính mình, chỉ sợ cũng sẽ không quả cảm như Ninh Nghiệp ngày đó.



Chuyện đỡ mũi tên này kéo gần lại khoảng cách giữa Triệu Minh Tuyên và Ninh Nghiệp, ngày thường hai người nói chuyện phiếm nhiều hơn, Triệu Minh Tuyên phát hiện, Ninh Nghiệp cũng không phải là người lạnh lùng đến vậy. Hai người còn có rất nhiều tiếng nói chung.



Tỷ như đều yêu thích tranh, thích học đòi văn vẻ…



Chỉ là đáng tiếc, Triệu Minh Tuyên là Vua của Vệ Quốc, sứ mệnh của hắn chính là phát triển Vệ Quốc ngày càng cường đại, không ngừng khuếch trương về bốn phía. Thời niên thiếu yêu thích học đòi văn vẻ, dưới lực tự chủ mạnh mẽ, đều bị hắn vứt bỏ.



Nhưng mà hiện giờ Ninh Nghiệp thích tranh, Triệu Minh Tuyên tựa như nhìn đến bóng dáng chính mình khi còn niên thiếu trên người Ninh Nghiệp, liền cực lực thỏa mãn sở thích của Ninh Nghiệp.



Vì thế mọi người đều biết, Vệ Vương đột nhiên hạ lệnh cả nước, mời danh sư họa gia vào vương thành, lại khắp nơi cướp đoạt danh họa, đều là vì Ninh Nghiệp.



Nhưng tất cả những điều này ở trong mắt người ngoài, đó là Vệ Vương không tiếc vàng bạc, chỉ vì lấy lòng Ninh Nghiệp!



Ninh Nghiệp thì lại rất tùy tiện, đây là hắn nên được. Hắn dùng mạng của chính mình chơi một ván, chỉ được mấy bức họa, có vấn đề gì?



Vết thương do trúng tên khác với cái đau bị quất đánh ngày đó, thân thể Ninh Nghiệp thật sự đã yếu hơn rất nhiều so với trước kia.



Hắn ở trong cung dưỡng thương, không làm được chuyện gì khác, chán đến chết, liền thưởng thức những bức hoạ Triệu Minh Tuyên đưa tới, lại tự mình vẽ tranh.



Còn Triệu Minh Tuyên lại là tới đi vội vàng.



Nhưng khi Triệu Minh Tuyên ngẫu nhiên lại đây, giao lưu cùng Ninh Nghiệp về vẽ tranh, khiến cho bực bội lúc ở trong triều hay giữa hậu cung đều có thể giảm bớt rất nhiều. Cảm thấy cái gì cũng là chuyện phiền lòng, chỉ có ngâm thơ vẽ tranh, mới có thể làm Triệu Minh Tuyên thả lỏng lại.



Vì thế dần dần, thời gian Vệ Vương lưu lại chỗ Ninh Nghiệp, tăng lên rất nhiều.




Một ngày sau giờ ngọ, Triệu Minh Tuyên còn ở chỗ Ninh Nghiệp.



Chỉ cách một tấm mành, Ninh Nghiệp không thể trúng gió, vẽ tranh ở phòng trong; Triệu Minh Tuyên thân nhiệt cao, ở bên ngoài điện phê duyệt sổ con.



Sau khi xem xong đống sổ con dưới tay, Triệu Minh Tuyên đứng dậy hoạt động, được nội hoạn thông báo, nói Vương hậu lại phái người tới tìm.



Triệu Minh Tuyên tâm phiền ý loạn, thở dài, biết lại là những chuyện dơ bẩn đó. Nhưng mà thân là Vệ Vương, hắn lại không thể không đi điều giải.



Khi sắp ra khỏi điện, Triệu Minh Tuyên theo thói quen nhìn một cái bên trong điện, xem Ninh Nghiệp đang làm gì.



Vừa nhìn, hắn hơi giật mình.



Thấy thiếu niên áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, bút trong tay hạ xuống. Có lẽ là mỏi mệt, thiếu niên đã gục xuống bàn ngủ say.



Cửa sổ hé ra một khe hẹp, một mảnh lá rụng bay vào trong phòng, dừng ở mái tóc thiếu niên rũ trên vai.



Thiếu niên an tĩnh ngủ say, như thủy tiên nở rộ một mình trên băng tuyết, tiều tụy, cô linh, lại có vẻ đẹp cực hạn mê hoặc lòng người.



Triệu Minh Tuyên nhìn đến ngơ ngẩn.



Hắn ngăn lại nội hoạn lên tiếng, chính mình lặng yên đi vào phòng trong. Triệu Minh Tuyên tự mình tới đóng cửa sổ, lại cởi áo ngoài của chính mình, khoác lên người Ninh Nghiệp.



Nội hoạn lộ ra ánh mắt hoảng sợ, nhưng Triệu Minh Tuyên lại chỉ đứng trong chốc lát ở phòng trong, hắn cúi đầu nhìn Ninh Nghiệp nửa ngày, xoay người liền đi.



Vệ Vương đi rồi, Ninh Nghiệp chậm rãi ngồi dậy. Hắn liếc mắt một cái nhìn áo ngoài của nam nhân khoác trên người mình, ánh mắt nhẹ hẫng dời đi, nhìn về phía cửa sổ bị Triệu Minh Tuyên đóng kia. Cửa sổ đã đóng nhìn không thấy người, Ninh Nghiệp lại có thể nghe được tiếng bước chân bên ngoài đi xa, biết là Triệu Minh Tuyên rời đi.



Trong mắt Ninh Nghiệp lộ ra vài phần phức tạp.



Hắn tự nhiên là một lòng muốn hại Vệ Vương, muốn giết Vệ Vương… Lại không nghĩ vị Vệ Vương này, đơn thuần như thế.




Ninh Nghiệp cúi đầu nhìn bức hoạ mình vẽ, mặt không biểu tình, xé nát bức họa. Sau khi hắn đứng dậy, áo ngoài của nam nhân khoác trên người liền rơi xuống. Mà Ninh Nghiệp quay đầu lại chỉ lẳng lặng nhìn thoáng qua, áo dài phết đất, hắn cũng không quay đầu lại đi thẳng.



Ánh chiều rực rỡ chiếu sáng lên cửa sổ, trong điện thiếu niên đứng một mình. Thân như cô tuyết, hờ hững.



Rời khỏi cung điện đã rất xa, biểu tình của Vệ Vương khôi phục vẻ lạnh lẽo nghiêm túc ngày thường. Nhưng trong lòng nội hoạn nhắm mắt theo đuôi sau lưng hắn lại miên man bất định.



Thần sắc Vệ Vương lúc ấy ôn nhu bình thản, vẫn làm tim nội hoạn đập nhanh: Vệ Vương háo sắc, lại cũng không háo sắc. Thiên hạ này với hắn quan trọng nhất vĩnh viễn là quốc gia, nào đã từng thấy Vệ Vương toát ra thần sắc như vậy với một người?



Ninh Nghiệp dù sao cũng là Thất hoàng tử Lê Quốc, sao Vệ Vương có thể tín nhiệm hắn như thế?



Dần dần, toàn bộ vương cung, đều có tin đồn nhảm nhí truyền ra, nói Vệ Vương không khỏi quá mức sủng ái hoàng tử mất nước kia.



Triệu Minh Tuyên tự nhiên áp xuống những lời đồn đãi đó, chính mình cũng không để ý đến.







Sau khi Quốc sư trở về, Ninh Lộc đang đợi hắn.



Ninh Lộc hỏi hắn: “Ngày đó ca ca ta có đi tìm ngươi không?”



Quốc sư im lặng, thân mình hơi căng thẳng, sau đó trả lời nàng: “Chưa từng.”



Hắn hỏi: “Vì sao hỏi như vậy?”



Ninh Lộc thở dài, lắc đầu không nói.



Trong lòng nàng có phiền não, nàng nhíu mi, không còn vẻ vô ưu vô lự nữa.







Ninh Lộc so với trước kia càng thêm tích cực qua lại giữa vương đình Việt Quốc.



Nếu nói lúc trước chỉ là nếm thử, hiện tại nàng bức thiết muốn phục quốc.



Liền cả ngày chơi cùng một chỗ với đám hoàng tử.



Ý đồ thông qua bọn họ làm Việt Vương dao động, khiến Việt Vương đáp ứng xuất binh.



Quốc sư xem ở trong mắt, thần sắc lãnh đạm, cũng không để ý tới nàng. Nàng tự đi giao tế, mà hắn cả ngày đóng cửa không ra, chỉ ở trong phủ dưỡng bệnh.



Thời gian đêm khuya, Ninh Lộc trở lại phủ đệ, thấy ngọn đèn dầu trong phòng Quốc sư vẫn sáng. Nàng do dự một chút, nhớ tới hình như đã rất nhiều mặt trời lặn mình chưa gặp Quốc sư. Bởi vì hừng đông nàng đã ra cửa, đến đêm khuya mới trở về, cơ hội nhìn thấy Quốc sư ít hơn rất nhiều so bình thường.



Ninh Lộc có chút tưởng niệm hắn.



Khó được muộn như vậy rồi, trong phòng Quốc sư còn không tắt đèn, Ninh Lộc bồi hồi hồi lâu, cười ngâm ngâm tiến lên gõ cửa.







Quốc sư mở cửa, nhìn đến là nàng, thần sắc hắn không đổi.



Quốc sư: “Ngươi uống rượu?”



Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Ninh Lộc hơi có chút xấu hổ. Nàng nói: “Một chút… Ngươi cũng ngửi được à?”



Quốc sư không lên tiếng, trở về chỗ ngồi.



Ninh Lộc đóng cửa lại, điều chỉnh biểu tình của chính mình. Nàng đưa lưng về phía hắn, cẩn thận ngửi cổ áo của mình. Cảm thấy mùi rượu cũng không nặng lắm, Quốc sư như chó vậy, cái mũi quá nhạy.



Nàng quay đầu lại cười hì hì ngồi xuống, nhìn hắn đã trễ thế này, còn đang viết cái gì. Ninh Lộc nắm lên ấm trà trên bàn đổ nước cho chính mình: “Ta có chút khát nước.”



Quốc sư không để ý đến nàng, hắn cúi đầu làm việc của mình.



Ninh Lộc nỗ lực nói chuyện với hắn: “Ngươi cả ngày không ra khỏi cửa, liền không biết Việt Quốc có rất nhiều thứ không giống Lê Quốc. Đám hoàng tử đó cũng rất biết chơi, chúng ta cả ngày cưỡi ngựa bắn tên, bọn họ nói chưa bao giờ gặp được vị công chúa nào có thể tự tại giống ta như vậy, một đám đều khuynh đảo vì ta, ha ha.”



Quốc sư vẫn không đáp lại lời nàng.



Ninh Lộc là kiểu người tự quen thuộc.



Nàng biết Quốc sư vốn dĩ cũng không thích đáp lời đám phàm nhân bọn họ. Sau lại dọc theo đường đi nàng lăn lộn Quốc sư quá nhiều, Quốc sư mới dần dần bắt đầu để ý đến nàng. Hiện tại chẳng qua chỉ là khôi phục như lúc ban đầu… Ninh Lộc vẫn rất tự nhiên.



Nàng cười hì hì nói mình làm cái gì trong một ngày, đánh giá vài vị hoàng tử Việt Quốc. Nói đến chuyện liên hôn, tự hỏi chính mình gả qua có thể tương đối đơn giản một chút hay không…



Quốc sư buông bút trong tay xuống, nói: “Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì đi đi, ta muốn ngủ.”



Ninh Lộc xấu hổ: “… Được.”



Nàng đứng dậy đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”



Quốc sư ngồi yên lặng, khí chất quanh thân đạm mạc.



Hắn nói: “Ninh Lộc, tính tình ta không phải vĩnh viễn đều tốt như vậy, tùy ý ngươi đùa cợt. Lần này, ta thật sự giận rồi.”



“Ta thật sự giận rồi. Nếu ngươi muốn liên hôn, muốn cùng hoàng tử ngươi đã lựa chọn liên hôn, thì hãy dọn khỏi chỗ ta đi. Những chuyện trước kia coi như ta đang nằm mơ, ngươi chỉ là một đứa trẻ, ta so đo cái gì với ngươi chứ? Từ đây ngươi ta nhất đao lưỡng đoạn, ta không ngăn trở tiền đồ của ngươi, ngươi cũng đừng tới cầu ta cái gì.”



Ninh Lộc ngơ ngẩn.