Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 59




“Tư quân như cô đèn, một đêm một lòng chết.”



“Một đêm một lòng chết, tro tàn lại phục châm.”



— “Trích lục thư tình của công chúa và quốc sư”—







Vẫn là ở đoàn phim “Kiếm Minh Thiên Sơn”.



Chỉ đạo võ thuật của đoàn phim Bồ Sĩ Trạch Bồ tiên sinh đã sớm khởi công, trời chưa sáng anh đã đến hiện trường, xem đồng môn sư đệ của mình treo dây thép giảng giải những việc cần chú ý với các diễn viên.



Bồ Sĩ Trạch đứng ở sau camera, hơi hơi xuất thần.



Anh suy nghĩ về giấc mộng tối hôm qua.



Anh đại khái có thể đoán được nguyên nhân gây ra.



Ngày có chút suy nghĩ, cũng có điều tưởng. Là do anh căng da đầu nhìn qua quyển truyện vớ vẩn kia của Bồ Duyệt, mới mơ một giấc mộng như vậy.



Nhưng mà vì cái gì… Lại là vị đại tiểu thư Lộc U kia?



Lộc đại tiểu thư là có tiền có quyền, nhưng gương mặt cô thường thường, cũng chưa nói qua mấy câu với anh, vì cái gì anh lặp đi lặp lại nhiều lần mơ thấy cô?



Bồ Sĩ Trạch không hiểu loại tình cảm yêu thầm phức tạp này.



“Anh Bồ, anh Bồ!” Bên cạnh có nữ diễn viên gọi anh, Bồ Sĩ Trạch mới lấy lại tinh thần.



Nữ diễn viên nhìn đến mặt mày thâm thúy của anh nhìn lại đây, trái tim tức khắc nhảy phốc phốc. Nữ diễn viên đỏ mặt: “Anh Bồ, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”



Bồ Sĩ Trạch không chút để ý: “Lần sau đi.”



Nữ diễn viên mất mát gật đầu.



Thấy Bồ Sĩ Trạch nhìn quanh bốn phía, lại nhìn nhìn diễn viên cùng nhân viên công tác của đoàn phim đi qua đi lại. Bồ Sĩ Trạch như lẩm bẩm tự nói: “Hôm nay Lộc đại tiểu thư không tới?”



Trên đời có rất nhiều “Lộc đại tiểu thư”, nhưng Lộc đại tiểu thư ở đoàn phim bọn họ thì chỉ có một người.



Nữ diễn viên nửa thật nửa giả cười nói: “Lộc tiểu thư chắc buổi chiều mới đến được. Nghe nói ba mẹ cô ấy ly hôn, ngày hôm qua tôi nghe thấy trợ lý của cô ấy xin đạo diễn nghỉ. Mệnh Lộc tiểu thư cũng thật tốt, hiện tại là biên kịch nhẹ nhàng nhất đoàn phim của chúng ta nhỉ? Tôi thấy nữ chính và nam chính cũng không có đặc quyền lớn như cô ấy.”



Bồ Sĩ Trạch như suy tư gì gật gật đầu, không nói chuyện.







Nữ diễn viên nói lại không đủ chuẩn xác, thời điểm giữa trưa, Lộc U liền tới đây.



Mặt trắng bệch, phấn nền đánh thật sự dày. Hiển nhiên là vì che đậy dấu vết tiều tụy nào đó.



Nhưng mà Lộc tiểu thư trầm cả khuôn mặt, tư thế một bộ “Người sống chớ gần” khiến người chung quanh đều xa xa vòng qua cô mà đi.



Trợ lý Tiểu Minh ngồi ở bên cạnh cô khuyên: “U U à, nhìn xa một chút. Cô xem cô cãi nhau với ba mẹ mình, hai người bọn họ nên ly hôn vẫn là muốn ly hôn. Sao có thể dễ dàng gương vỡ lại lành giống như trong phim truyền hình. Kết hôn thực tế là vậy, giống như ba mẹ cô sản nghiệp lớn như vậy, đã là hoàn toàn quyết liệt mới có thể ly hôn. Chúng ta căn bản không thể kéo lại được.”



Lộc U nói: “Tôi không nghĩ mấy chuyện đó.”



Tiểu Minh thỉnh giáo: “Vậy cô suy nghĩ cái gì?”



Lộc U trầm khuôn mặt: “Nghĩ đến mộng xuân vô ngân* của tôi.”



(*mộng xuân vô ngân: lấy từ câu thơ của Tô Đông Pha: “Nhân tự thu hồng lai hữu tín; Sự như xuân mộng liễu vô ngân” nghĩa là con người như chim hồng mùa thu bay đến mang theo tin tức; chuyện đời ngắn ngủi như giấc mộng đêm xuân, trôi qua mất mà chẳng để lại dấu vết nào)



Tiểu Minh: “…”



Tiểu Minh cười gượng: “Mộng xuân vô ngân? Vẫn là U U của chúng ta có văn hóa.”



Lộc U không thèm để ý tới anh ta nữa.



Kỳ thật buổi sáng hôm nay rời giường cô đã nghĩ thông suốt.



Tối hôm qua cô mơ một giấc mộng. Trong mộng gương vỡ lại lành, hẳn là bởi vì cô luôn muốn ba mẹ mình không ly hôn, mới có thể mơ như thế.



Kỳ quái chính là nam chính trong mộng lại là đồ chó Bồ Sĩ Trạch.



Lại là anh!



Lộc U cau mày, hoài nghi sâu sắc có phải Bồ Sĩ Trạch bỏ bùa chính mình hay không.



Lộc U hỏi trợ lý Tiểu Minh: “Diệp Nhất Sinh về nước chưa?”



Tiểu Minh tra nhật trình: “Qua hai ngày nữa sẽ trở lại, nếu không tôi giúp Tiểu Lộc hẹn anh ta?”



Lộc U chần chờ một chút: “Luôn xin đạo diễn nghỉ không tốt lắm đâu?”



Vốn dĩ đạo diễn vì chiếu cố cô, mỗi ngày thời gian cô tới đi làm đã rất ít. Mấy ngày nay xin nghỉ thường xuyên như vậy, chính Lộc U đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.



Lộc U trầm ngâm một chút, vỗ bàn: “Chờ đến ngày anh ta trở về, trước khi kết thúc công việc, tôi sẽ nói với đạo diễn, để đoàn phim nghỉ ngày hôm sau đi.”



Tiểu Minh tự nhiên nói được.



Toàn bộ đoàn phim đều là do Lộc U cùng đám bạn phú nhị đại của cô kết phường đầu tư, đạo diễn cũng là Lộc tiểu thư mời đến. Lộc tiểu thư muốn cho đoàn phim nghỉ một ngày, để thuận tiện cho Lộc tiểu thư gặp xem bác sĩ… Dù sao cũng là tiêu tiền của Lộc tiểu thư, cả đoàn phim đều là ăn chùa Tiểu Lộc nhà bọn họ!





Bọn họ bên này nói chuyện, Tiểu Minh phát hiện Lộc U bỗng nhiên nghiêm nghị, cằm banh càng chặt, đầu ngưỡng càng cao, không đổi sắc mặt mà ngồi thẳng.



Thì ra là vị chỉ đạo võ thuật Bồ Sĩ Trạch của đoàn phim lại đây.



Tiểu Minh lo lắng vị Bồ tiên sinh này tới nói chuyện cùng Lộc U, Lộc U bị đồ tiểu bạch kiểm kia câu dẫn đi rồi. Rốt cuộc buổi sáng hôm nay, ông Lộc và vợ tuy rằng đã ly hôn, lại đều lén dặn dò anh ta, muốn con gái mình đừng chơi trò tình cảm với mấy gã nghèo.



Loại người như Bồ tiên sinh này, thực rõ ràng chính là mấy gã nghèo trong miệng hai người.



Tiểu Minh như lâm đại địch, trầm tư nên làm thế nào ngăn chặn Bồ tiên sinh tới thông đồng Tiểu Lộc.



Bồ Sĩ Trạch lại đi qua bên người bọn họ.



Chỉ là đi qua.



Tiểu Minh: “…”



Thất vọng mà suy sụp hạ vai —



Phi.



Đồ nam hồ ly tinh này lại còn làm bộ làm tịch.







Bồ Sĩ Trạch ngồi xuống bên phía nhân viên công tác khác, những người đó đang trò chuyện linh tinh.



Anh thân gầy chân dài, tư thế rất tốt. Trái tim Lộc U nhảy bang bang, không khỏi duỗi dài lỗ tai.



Bên kia đang nói chuyện một nhân viên công tác muốn cầu hôn với bạn gái lâu năm của mình, nói đến cái này, mọi người chung quanh đều rất phấn chấn. Khi Bồ Sĩ Trạch ngồi xuống, nghe thấy mọi người đang nhiệt tình giúp nhân viên công tác kia ra ý kiến, xem làm thế nào cầu hôn với bạn gái.




Bồ Sĩ Trạch chơi di động.



Một nhân viên công tác bên cạnh đẩy vai anh một cái: “Anh Bồ, sao anh không nói lời nào? Anh cũng giúp ra ý kiến đi.”



Bồ Sĩ Trạch ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Giấu nhẫn trong bánh kem, cô ấy ăn đến thì cậu quỳ xuống cầu hôn là xong.”



Một vòng người chung quanh: “… Này cũng quá quê mùa đi? Anh Bồ, đã bao lâu anh không lên mạng rồi?”



Bên này đang náo nhiệt nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng “Két” chói tai vang lên do ghế dựa cọ xát mặt đất. Bồ Sĩ Trạch đặc biệt mẫn cảm ngẩng đầu lên, liền thấy cách đó không xa Lộc U một mình chiếm một cái dù kéo ra ghế dựa đứng lên, cô nhìn về phía này, ánh mắt khiếp sợ mà nhìn anh.



Bồ Sĩ Trạch lập tức ngơ ngẩn: “…”



Ma xui quỷ khiến, anh nghĩ tới kết thúc giấc mộng tối hôm qua.



Chính là kết cục giấu nhẫn ở trong bánh kem kia.



Cách đám người, Lộc U nhìn chằm chằm anh.



Cô cùng anh bốn mắt nhìn nhau.



Vạn vật im tiếng, trời đất dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ, nghe được trái tim đang kịch liệt đập “Thình thịch thình thịch” kinh hoàng.







Lá thu bay tán loạn, gió thổi lá đỏ đầy đất.



Trong phút chốc, Bồ Sĩ Trạch có chút thất thần, có loại cảm giác quỷ dị, cảm thấy hai người đang nghĩ đến cùng một sự kiện… Nhưng mà sao có thể?



“Đừng đùa! Khởi công khởi công!”



Người phụ trách lớn giọng la lên, làm Bồ Sĩ Trạch lấy lại tinh thần. Bồ Sĩ Trạch bị người đẩy đi, thời điểm anh quay đầu lại nhìn Lộc U, Lộc U đã không còn ở vị trí cũ, không biết đi nơi nào.



Trong lòng anh dâng lên cảm giác mất mát cổ quái.







Ngày này, buổi tối trước khi đoàn phim kết thúc công việc liền thông báo cho mọi người biết ngày mai nghỉ.



Mọi người chung quanh sôi nổi kêu may mắn, nói làm việc ở đoàn phim này quá ấm áp.



Bồ Sĩ Trạch thu được tin nhắn của bạn tốt Diệp Nhất Sinh, mời anh ngày mai đến bệnh viện một chuyến. Diệp Nhất Sinh về nước, tính toán kiểm tra thân thể anh một chút, nghiên cứu mức độ phù hợp giữa chip “Đầu não phong bạo” và thân thể anh thế nào, còn có thể cải tiến như thế nào.



Vừa lúc Bồ Sĩ Trạch không có việc gì, liền hẹn thời gian cùng Diệp Nhất Sinh.



Nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau khi Bồ Sĩ Trạch tỉnh dậy, lại phát hiện chính mình bị cảm, còn có điểm sốt nhẹ.



Dứt khoát đeo khẩu trang ra cửa.







Trong bệnh viện tư nhân do Diệp Nhất Sinh mở.



Diệp Nhất Sinh tự mình làm kiểm tra thân thể cho Lộc U, trước sau hầu hạ Lộc đại tiểu thư.



Diệp Nhất Sinh cười tủm tỉm: “Các hạng số liệu biểu hiện, chip này phù hợp khá tốt với Lộc tiểu thư. Gần đây ký ức của Lộc tiểu thư có phải tốt lên rất nhiều không? Đây là công hiệu của chip đấy.”



Lộc U bán tín bán nghi: “Thật sự? Không phải là anh lừa tôi để đầu tư tiền cho anh chứ?”




Diệp Nhất Sinh hô to oan uổng.



Lộc U suy nghĩ nửa ngày, nói: “Nhưng mà nửa tháng này của tôi, đã làm hai giấc mộng, đều có quan hệ với Bồ Sĩ Trạch… Tôi nghĩ tôi cũng không yêu thầm anh ta đến trình độ đó đi? Tôi hoài nghi cái chip này của anh có vấn đề, anh vẫn là lấy ra cho tôi đi.”



Diệp Nhất Sinh lập tức căng thẳng.



Anh ta vội vàng nói: “Nằm mơ như vậy là bình thường! Là công năng kích thích chiều sâu ký ức của cô! Cái này chúng tôi còn đang khai phá, nếu mà dùng được tốt, đánh thức được chiều sâu ký ức của cô, người thực vật đều có thể…”



Lộc U: “Anh rủa tôi làm người thực vật?”



Diệp Nhất Sinh oan uổng quá mà.



Anh ta đang trông cậy vào Lộc tiểu thư đầu tư. Nghe nói gần đây ba mẹ Lộc tiểu thư ly hôn, tài sản của hai người đều ghi dưới danh nghĩa của Lộc tiểu thư. Lộc tiểu thư hiện tại chỉ sợ nhiều tiền đến chính mình cũng không biết tiêu như thế nào, vậy thì duy trì sự nghiệp y học nghiên cứu khoa học một chút, duy trì công việc của Diệp Nhất Sinh một chút không phải càng tốt sao…



Diệp Nhất Sinh đang cố gắng thuyết phục Lộc U, ngoài cừa lại bị gõ hai cái.



Một bác sĩ khác nói: “Thầy Diệp, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Bồ tiên sinh có rồi, các phương diện số liệu đều rất bình thường. Bồ tiên sinh đang chờ thầy Diệp.”



Lộc U ngẩn ra, mẫn cảm nói: “Bồ tiên sinh? Bồ Sĩ Trạch?”



Cô nhìn về phía Diệp Nhất Sinh.



Dù sao Diệp Nhất Sinh cũng là người đi ngang qua sân giúp cô và Bồ Sĩ Trạch có cơ hội xem mắt. Lúc ấy Diệp Nhất Sinh vỗ ngực bảo đảm Bồ Sĩ Trạch là anh em tốt của anh ta, nhất định giúp Lộc tiểu thư hẹn được đến Bồ Sĩ Trạch. Cho nên hiện tại ở phòng khám của Diệp Nhất Sinh nghe được “Bồ tiên sinh”, phản ứng đầu tiên của Lộc U chính là “Bồ Sĩ Trạch” tới.



Lộc U hơi chút căng thẳng.



Cô bất động thanh sắc sửa sang lại dung nhan của chính mình.



Sau đó hỏi Diệp Nhất Sinh: “Anh ta tới nơi này làm gì? Còn làm kiểm tra sức khoẻ? Có phải hay không anh ta…”



Lộc U nhỏ giọng: “Bị bệnh nan y?”



Diệp Nhất Sinh: “…”



Tâm tình Diệp Nhất Sinh phức tạp nói: “Dù cho chó Bồ và đại tiểu thư cô xem mắt thất bại, cô cũng không cần nguyền rủa chó Bồ như vậy chứ?”



Lộc U thở dài.



Nhìn như có chút thất vọng.







Lộc U truy hỏi Bồ Sĩ Trạch tới làm gì.



Cửa lại gõ hai cái, thanh âm nặng nề của Bồ Sĩ Trạch vang lên: “Lão Diệp, tớ chờ cậu nửa giờ?”



Diệp Nhất Sinh nhìn xem Lộc U trong phòng, lại nhìn nhìn lại cửa.



Việc đã đến nước này, Diệp Nhất Sinh cũng không giấu nổi nữa.



Diệp Nhất Sinh thở dài, kéo cửa ra, làm Bồ Sĩ Trạch ở bên ngoài cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ tiến vào.



Bồ Sĩ Trạch nhìn đến Lộc U trong phòng, đôi mắt cực kỳ rất nhỏ mà nhíu một chút, không quá rõ ràng.



Mà Lộc U nhìn đến Bồ Sĩ Trạch… Đeo khẩu trang.



Cô chuyển hướng Diệp Nhất Sinh: “Anh còn nói không phải anh ta bị bệnh nan y? Không bị bệnh nan y thì mang khẩu trang cái gì? Không phải bệnh nan y cũng là bệnh truyền nhiễm!”



Thanh âm Bồ Sĩ Trạch sau khẩu trang rầu rĩ, mang theo giọng mũi, nghe tới không quá giống bình thường: “Cảm mạo, cảm ơn.”




Lộc U nghe thanh âm anh sàn sạt, giống như dán sát tai cô cọ qua, còn mang một chút hơi lạnh hơi ẩm.



Tựa như trong mộng Đường Sĩ Trạch dán lỗ tai cô nói chuyện.



Không tự giác, cô sờ soạng lỗ tai ửng đỏ của chính mình, khẽ hừ nhẹ một tiếng.



Cô chán ghét nói: “Cách tôi xa một chút, đừng lây bệnh truyền nhiễm cho tôi.”



Bồ Sĩ Trạch; “…”







Hai đương sự đều ở, Diệp Nhất Sinh thấp thỏm cầm hai phần báo cáo kiểm tra sức khoẻ nói ra chân tướng.



Diệp Nhất Sinh: “Kỳ thật, cái chip ‘Đầu não phong bạo’ này, ngoại trừ đưa cho U U cô cầm đi chơi, tôi còn làm anh em tốt của tôi là Bồ Sĩ Trạch giúp tôi thực nghiệm hiệu quả một chút…”



Lộc U ngồi trên ghế xoay sửng sốt.



Bồ Sĩ Trạch dựa vào bàn làm việc bên cạnh Lộc U, tay chống cằm, như suy tư gì.



Cô nói: “Cho nên hai tuần làm hai lần mộng, nhiều lần mơ thấy Bồ Sĩ Trạch, không phải bởi vì…”



Bồ Sĩ Trạch mỉm cười: “Cô yêu thầm tôi?”



Lộc U ngửa đầu, nhìn đến đôi mắt anh phía trên khẩu trang, hình như có ý cười.



Lộc U nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng hai lần mơ thấy anh, là bởi vì đặc biệt hận anh, muốn ở trong mộng chém anh thành tám khối.”




Thần sắc Bồ Sĩ Trạch không thay đổi.



Anh bảo trì mỉm cười: “Cùng một thế giới, cùng một mộng tưởng.”



Lộc U:… Mẹ nó, thật muốn thuê người đánh anh.



Diệp Nhất Sinh ho khan, kéo lực chú ý của hai người kia trở về.



Diệp Nhất Sinh: “ ‘Đầu não phong bạo’ này của chúng tôi ấy mà, yêu cầu là hai người quen biết nhau trong hiện thực, đều cấy chip này của chúng tôi, trong lúc ngủ mơ mới có thể ‘online’. Mà công năng chiều sâu ký ức này, còn lại là ngày thường hai người xem TV này, đọc truyện này, xem tranh này, chỉ cần lưu lại ấn tượng cho mình, đều có khả năng tái hiện ở trong mộng.”



Lộc U phỉ nhổ: “Nghe tới ‘Đầu não phong bạo’ này của các người, nếu không biết còn tưởng rằng chúng ta là một đám phần tử trí thức cao cấp đang học tập đấy.”



Bồ Sĩ Trạch nhẹ nhàng cười một chút, độ cung rất nhỏ, anh lại đeo khẩu trang, không ai chú ý.



Lộc U tiếp tục phát biểu ý kiến nói: “Tôi chưa từng thấy giấc mộng trước.”



Bồ Sĩ Trạch nhẹ giọng: “Tôi xem qua.”



Lộc U: “Hả!”



Trên mặt cô lộ ra biểu tình chán ghét, lôi kéo ghế xoay của chính mình rời xa anh. Không nghĩ tới người đàn ông này, còn xem loại văn “Giám đốc bá đạo độc ác dung tục” như vậy…



Bồ Sĩ Trạch nhẫn giận, nói: “Là em gái tôi. Tôi ngày thường chưa bao giờ đọc sách.”



Lộc U khiếp sợ: “Anh là đồ thất học, chưa bao giờ đọc sách, anh tự hào cái gì?”



Bồ Sĩ Trạch: “…”



Diệp Nhất Sinh ho khan, lại lần nữa lôi kéo lực chú ý của hai người trở về.



Anh ta lúng túng nói: “Những giấc mộng này là ngẫu nhiên, nhân vật sắm vai trong mộng kỳ thật đều do tiềm thức của chính hai người tạo ra. Tiềm thức của hai người cảm thấy chính mình thích hợp cái gì thì sẽ đi diễn cái đó… Kỳ thật cũng không khác gì hai người ngày thường nằm mơ. Ký ức của hai người xác thật đã tăng mạnh, tỷ như giấc mộng thứ nhất, U U đã nói với tôi sau khi tỉnh lại liền bắt đầu quên từng chút một, nhưng mà giấc mộng lần này, có phải quên ít hơn rồi không?”



Ngữ khí Diệp Nhất Sinh phấn chấn: “Nói không chừng đến cuối kỳ, ở trong mộng hai người cũng có thể nhớ kỹ thân phận của chính mình trong hiện thực đấy, sau khi tỉnh lại cũng không thể quên được nội dung giấc mơ! Đây là đột phá trọng đại đối với giới y học chúng ta…”



Bồ Sĩ Trạch lễ phép ngắt lời: “Vì sao tớ phải nhớ kỹ mấy giấc mộng đó, không riêng ở trong hiện thực có giao thoa công tác với Lộc tiểu thư, ở trong mộng còn không thể thoát khỏi cô ấy?”



Lộc U lạnh lạnh nói: “Đúng vậy Diệp Nhất Sinh, sao anh không gọi Aoi-sensei* tới cùng nằm mơ với Bồ tiên sinh chứ? Tôi quen nhiều giai trẻ đẹp lắm, làm gì muốn cột vào cùng Bồ tiên sinh?”



(*Aoi-sensei: không biết đúng tên không nhưng dù sao cũng là ý nói đến diễn viên phim AV Nhật Bản nổi tiếng)



Diệp Nhất Sinh thở dài.



Anh ta mất mát: “Dù sao không phải hiện tại Lộc tiểu thư muốn gỡ bỏ cái chip này đi sao? Hai người không cần cùng đối phương…”



Lộc U kinh ngạc nói: “Ai nói tôi muốn gỡ ra? Bây giờ tôi quyết định không gỡ ra nữa! Làm Bồ tiên sinh khó chịu, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ sợ Bồ tiên sinh lo lắng chính mình sẽ mê luyến sâu đậm với tôi đi? Tôi trong mộng, giá trị nhan sắc so với tôi trong hiện thực cao hơn nhiều nhé. Này có phải thuyết minh Bồ tiên sinh âm thầm cho tôi thêm hiệu quả tăng nhan sắc không?”



Lộc U hơi có chút đắc ý.



Diệp Nhất Sinh lúng túng nói: “Cái này… Có thể là chính Lộc tiểu thư cô cho chính mình thêm hiệu quả nhan sắc. Hình tượng của cô trong mộng, quyết định bởi chính cô, không liên quan mấy đến đối phương.”



Lộc U: “…”



Bồ Sĩ Trạch đứng ôm cánh tay buồn cười.



Anh nói: “Nhìn không ra Lộc tiểu thư yêu bản thân mình đến vậy.”



Lộc U hung hăng lườm Diệp Nhất Sinh lắm miệng một cái.



Lộc U: “Vậy còn tên trong mộng thì sao? Sẽ không phải cũng là tiềm thức của tôi tự đặt cho chính mình chứ? Tôi thấy người trong giấc mơ thứ nhất kia gọi là Trình Cương, không có một chút quan hệ nào với tên thật của Bồ Sĩ Trạch, nhưng mà khi giấc mơ sắp kết thúc, Trình Cương mới đột nhiên nhảy ra một câu, nói tên chữ của mình là ‘Sĩ Trạch’, miễn cưỡng có liên quan đến Bồ Sĩ Trạch.”



Diệp Nhất Sinh nghe thấy cái này hơi có đắc ý: “Mộng chính là hai người tự mình lấy tên. Có nghĩa là ở thời điểm sắp tỉnh khỏi giấc mơ kia, tiềm thức của A Trạch có chút ý thức. Cái chip này của chúng ta quá tuyệt vời!”







Lộc U và Bồ Sĩ Trạch cùng lâm vào trầm tư.



Lộc U đột nhiên vỗ tay, làm hai người đàn ông cùng nhau nhìn về phía cô.



Lộc U mỉm cười với Bồ Sĩ Trạch chỉ lộ ra mặt mày anh tuấn: “Nói như vậy, trong giấc mộng sau, tôi phải tự đặt tên cho chính mình, sẽ gọi là Công chúa Nguyệt · Huyên Như Mộng · Băng Tinh · Điệp Lệ · Li.”



Cô có tâm ghê tởm Bồ Sĩ Trạch.



Nhưng mà Bồ Sĩ Trạch mang khẩu trang, nhìn không rõ biểu tình lắm.



Dù sao ít nhất Diệp Nhất Sinh cũng lộ ra biểu tình đau dạ dày.



Nhưng mà Bồ Sĩ Trạch thật sự rất bình tĩnh.



Anh nói: “Nếu mà cô tự đặt tên cho chính mình là Công chúa Nguyệt · Huyên Như Mộng · Băng Tinh · Điệp Lệ · Li, tôi sẽ tự đặt tên cho chính mình là Hoàng tử Hiên Viên · Dạ Thương Phá · Lãnh Mị · Vô Tâm · U.”



Anh mỉm cười: “Công chúa Nguyệt · Huyên Như Mộng · Băng Tinh · Điệp Lệ · Li, cô có ý kiến gì với tên của tôi không?”



Lộc U: “Xin chào, Hoàng tử Hiên Viên · Dạ Thương Phá · Lãnh Mị · Vô Tâm · U, tôi không ngại tên anh dài như thế, ghê tởm như thế đâu.”



Chọc ngoáy.



Ai chẳng biết chứ.