Tôi Bị Trêu Đùa Bởi NPC Trong Trò Chơi Kinh Dị Ảo Tưởng

Chương 4: Thoát khỏi tòa nhà khối Rubik




Không chỉ có Cố Ninh nghĩ như vậy, những người chơi chung quanh khác thấy một màn như vậy đều mơ hồ có ý nghĩ này.

Con người bình thường, nhìn thấy quái vật sao lại không khẩn trương sợ hãi? Còn có một đám vẻ mặt tham lam nhìn khối thịt nát kia?

Cố Ninh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Triệu Dương và Trương Châu nói: "Cẩn thận bọn khách thuê đó, tôia cảm thấy bọn họ không phải người."

Triệu Dương và Trương Châu cũng đã nghĩ tới đây, bọn họ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Trong đại sảnh lầu một bài trường long, rất nhiều khách thuê bởi vì quái vật đẩy xe thịt nát, mà bất mãn xao động, âm thanh càng lúc càng lớn, giống như đám thịt nát kia chính là mệnh căn tử của bọn họ, trễ một chút thì khong ăn được.

Trái lại các người chơi, hận không thể lấy một số tiền lớn để xin cho đôi mắt không thấy tiếp một màn này.

Quái vật có cái đầu thật lớn, có một cặp mắt dựng thẳng tới nhô lên, cặp mắt thấm người kia, không ngừng đánh giá nhóm khách thuê đang xếp hàng.

Tối hôm qua Cố Ninh chỉ đại khái nhìn thấy ngoại hình của quái vật, hiện nay chân chính thấy rõ bộ dáng quái vật, không nhịn được chau mày, trong lòng đối với chỗ cổ quái như phó bản này, càng thêm khó hiểu.

Dưới đầu quái vật là bộ dáng người bình thường, chỉ là làn da phiếm màu xanh lơ, trên cái đầu thật lớn là một cái miệng chiếm hơn phân nửa diện tích, lúc cái miệng đó mở rộng, khóe miệng có thể nứt đến lỗ tai, một miệng có thể đem cả đầu người trưởng thành nuốt vào.

Đầu màu đen, giống như màu của bóng đêm.

Không chỉ Cố Ninh cảm thấy kỳ quái, ngay cả Trần Văn đã chơi qua không ít phó bản, thực lực tầm người chơi lâu năm cũng cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, phó bản thử nghiệm đều sẽ rất đơn giản, cho dù không khác trò trốn tìm lắm, chỉ cần tìm được thứ hệ thống phó bản muốn liền có thể thông quan, những người chơi khác cũng đều có thể thông quan.

Nhưng lúc này đây......

Vẻ mặt Trần Văn ngưng trọng nhìn con quái vật kia, lấy kinh nghiệm của hắn tới xem, cấp bậc của con quái vật này sẽ không quá thấp, ít nhất hẳn là Boss nhỏ của một phó bản cấp B.

Mà một con Boss nhỏ của phó bản cấp B, làm sao lại xuất hiện ở phó bản thử nghiệm?

Quái vật cầm vá sắt to, bắt đầu phát thịt nát, đám khách thuê được nhận thịt nát, bắt đầu mồm to ngấu nghiến, ăn đến cái mũi trên mặt cũng đều là thịt, ăn xong còn muốn cầm chén liếm một lần, lại mút vào ngón tay còn dưa lại vị.

Các người chơi thấy một màn như vậy, quả thực không rét mà run.

Quái vật sẽ không đi nhìn nhóm khách thuê ăn cơm, nhưng khi đến lượt người chơi,cặp mắt thấm người kia của quái vật, liền sẽ gắt gao nhìn chằm chằm người chơi, thẳng đến khi người chơi cầm chén thịt nát ăn sạch sẽ.

Cái thứ nhất được phát thịt nát là người chơi thử nghiệm, anh ta trực tiếp bị quái vật dọa đái ra quần.

Kết quả có thể nghĩ, anh ta bị quái vật cho thành thịt nát, xung quanh trực tiếp biến thành hiện trường phát sóng trực tiếp.

"Ầm ầm ầm ——"

Miệng rộng của quái vật không ngừng vận hành, đem tên người chơi này hoàn toàn xay nát, sau đó phun vào xe đẩy phía sau, sau đó tiếp tục phát thịt nát.

Một màn này khiến tất cả người chơi nhìn thấy đều kinh hãi, ngay cả người chơi lâu năm cũng nhịn không được che miệng nôn mửa.

Cố Ninh không khoẻ quay mặt đi, Triệu Dương và Trương Châu phía sau thiếu chút nữa nôn không ra được gì.

Triệu Dương nhỏ giọng nói: "Làm sao giờ đây? Sắp đến phiên chúng ta rồi."

Trương Châu cũng vẻ mặt ưu sầu: "Tôi không muốn ăn thứ kia, ai biết ăn có trúng độc không chứ."

Dù sao kia cũng là thịt người!

Cố Ninh chau mày, anh nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Tôi có biện pháp, các anh đừng cử động, tôi ra tay."

Giọng nói của Triệu Dương bỗng chốc to lên: "Không được, cậu thân là đội trưởng sao lại có thể mạo hiểm chứ? Không được không được."

Giọng Cố Ninh đè nhẹ xuống, anh nghiêng đầu, mặt mày nhu hòa nói: "Cũng bời vì tôi là đội trưởng, tôi mới phải bảo vệ các anh thật tốt."

Trương Châu há miệng thở ra. Bị một câu Cố Ninh làm cho hít ngược trở về: "Tôi là đội trưởng, tôi định đoạt."

Triệu Dương và Trương Châu mặt ngoài thì đồng ý, trong tay lại ngầm móc ra đạo cụ bảo mệnh của mình, nếu quái vật phát cuồng, bọn họ nhất định phải bảo đảm Cố Ninh an toàn.

Đội ngũ từng đi lúc trước, những vị khách thuê ăn qua thịt nát, đều đã rời đi, an tĩnh cứ như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Sau khi người chơi thứ nhất chịu đựng buồn nôn ăn thịt nát, thứ hai, thứ ba......

Người chơi thứ nhất ăn thịt nát, nói: "Vị thịt này không tồi, mùi lạ một chút đều không có, mọi người có thể yên tâm lớn mật mà ăn!"

Lời này vừa ra, người chơi không muốn bỏ mạng đều sôi nổi noi theo, dần dần, người chơi cũng giống khách thuê, bắt đầu mồm to nuốt bãi thịt.

Cố Ninh thấy một màn này, cau mày, con quái này, là muốn cho người chơi biến thành khách thuê sao?

Rất nhanh đã đến phiên Cố Ninh.

Cố Ninh đứng ở trước người quái vật, bình tĩnh mở miệng: "Tôi muốn ba chén."

Quái vật dừng lại, mắt to nhìn Cố Ninh, im lặng không lên tiếng cho Cố Ninh ba chén, hơn nữa là ba chén đầy thịt nát.

Cố Ninh nhẹ giọng nói cảm ơn quái vật, sau khi quái vật nghe thấy Cố Ninh nói lời cảm ơn, thanh âm cứng đờ trả lời: "Không, dùng, ơn."

Cố Ninh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn quái vật, trong lòng đột nhiên có suy đoán lớn mật, quái vật này, có thể còn có suy nghĩ của con người không? Hay có lẽ nó là do người biến thành?

Cố Ninh áp xuống cảm xúc trong mắt, xoay người cầm chén đưa cho Triệu Dương cùng Trương Châu, cũng cho hai người một ánh mắt.

Hai người nhận được ánh mắt này, bắt đầu diễn kịch.

Triệu Dương: "Ê, sao ông nhiều hơn tôi?"

Trương Châu: "Tôi còn tưởng ông còn nhiều hơn tôi chứ?"

Triệu Dương: "Tôi muốn đổi với ông."

Trương Châu: "Không đổi."

Triệu Dương: "Vậy không phải ông nhiều hơn tôi sao, tôi phải đổi với ông!"

Sau đó, hai người thẹn quá hóa giận, lập tức đánh đổ thịt nát trong chén, chén rơi đầy đất, thịt nát cũng dính bụi, không thể ăn.

Triệu Dương ngượng ngùng xua xua tay với Cố Ninh, sau đó không cẩn thận xoá sổ luôn chén của Cố Ninh, lần này, các người chơi không rõ nguyên do, cũng hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của ba người.

Trần Văn trong đám người thấy thế, khen nói: "Thông minh."

Lưu Vũ bất mãn nói: "Có gì đâu? Chờ quái vật tức giận ăn người đi."

Vương Như cũng gật đầu, hai người các cô liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra trào phúng và khinh miệt.

Một tên người chơi cuồng vọng tự đại, không thể thông quan thành công.

Trần Văn lắc đầu, không nói gì nữa.

Gã có dự cảm, người chơi tên Cố Ninh này, sẽ trở thành người chơi đặc biệt nhất từ trước tới nay trong trò chơi sinh tồn.

Trần Văn đôi mắt thật sâu, bắt đầu ở trong lòng tính toán, muốn làm sao để cùng Cố Ninh làm bạn.

Mà Cố Ninh bị mọi người nhìn chăm chú vào, sắc mặt bình tĩnh vững vàng, anh nghiêng đầu cùng quái vật nói: "Xin lỗi, bạn tôi không cố ý, bọn họ chỉ là muốn ăn nhiều thịt nát một chút, xin chú không nên trách tội bọn họ."

Thấy quái vật không tức điên lên, Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục biểu diễn: "Chú yên tâm, tối hôm qua chúng tôi đã ăn rất no rồi, có thể chống đến lần cơm sau."

Mắt to của quái vật nhìn qua Cố Ninh và Triệu Dương Trương Châu, một lát sau. Quái vật từ một bên lấy ra một quả đào bên cạnh xe đẩy, đưa cho Cố Ninh: "Cho ngươi, ngọt."

Cố Ninh nhận lấy trái đào, chút nào cũng không thèm để ý đến móng tay sắc bén của quái vật, anh vui vẻ nói cảm ơn quái vật: "Cảm ơn chú nha, chú thật tốt."

Quái vật giống như có chút ngượng ngùng: "Không, không khách khí."

Cố Ninh đem quả đào phân cho Triệu Dương và Trương Châu, hơn nữa còn làm trò trước mặt quái vật giả ăn một miếng, quái vật thấy thế, càng vui vẻ.

Cố Ninh nói lời tạm biệt với nó: "Buổi tối gặp lại, cảm ơn trái cây của chú. Rất ngọt."

Quái vật cứng đờ nâng tay, cùng Cố Ninh tạm biệt.

Chờ thân ảnh ba người Cố Ninh biến mất, nhóm người chơi khác đồng thời "Woh" một tiếng.

Không tốn một binh một tốt đã được cho phép không ăn thịt bùn, hơn nữa quái vật còn cho cậu ta đào?!

Cố Ninh rốt cuộc có địa vị gì, này cũng quá ngược đời rồi?!

Khóe miệng Trần Văn ý cười càng lúc càng lúc nồng hậu.

Nên nói không hổ là người vị kia coi trọng nhỉ? Gan lớn thật.

Sau khi Cố Ninh rời đi, có người chơi muốn noi theo Cố Ninh, nhưng chén anh ta vừa rơi xuống đất, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị quái vật nuốt luôn vào.

Quái vật tức giận nói: "Không, thể, lãng phí!"

Các người chơi lúc này mới ngừng niệm, nhưng cẫn từ tận đáy lòng đối với Cố Ninh, càng thêm sùng bái.

Cố Ninh, thật là ngưu nhân cũng!

Mà Cố Ninh bị các người chơi nhớ thương, đang ở thang máy cùng Triệu Dương và Trương Châu nói chuyện.

Triệu Dương vừa mừng vừa sợ hỏi: "Đội trưởng, cậu sao lại to gan như vậy chứ, lỡ như quái vật này tức giận thì làm sao đây?"

Cố Ninh bình đạm mở miệng: "Sẽ không."

Trương Châu một bên hỏi: "Vì sao sẽ không?"

Cố Ninh nói: "Vừa nãy khi nó đưa cho tôi quả đào, còn cố ý xoa xoa quần áo, các anh chú ý tới không?"

Triệu Dương và Trương Châu cùng kêu lên: "Không có."

Triệu Dương kinh ngạc mà nói: "Hình như con quái này còn rất yêu sạch sẽ ha."

Nói xong y gãi đầu, khó hiểu đầy mặt.

Cố Ninh thở dài, bắt đầu giải thích cho người hai bọn họ: "Phó bản này tồn tại quy tắc, chỉ cần chúng ta hợp lý lợi dụng quy tắc này, liền có thể thuận lợi thông quan."

"Chức trách của con quái vật này, chính là tuần tra, phát hiện khách thuê trái với quy củ liền sẽ giết, sau đó buổi sáng và buổi tối sẽ phát đồ ăn, đồ ăn của khách thuê chính là những đống thịt nát đó."

"Còn vì sao quái vật đó không tấn công tôi?"

Nhìn Triệu Dương và Trương Châu trông ánh mắt mong, Cố Ninh hơi cong môi, trêu chọc nói: "Có thể là vì cảm thấy tôi xinh, liền không muốn cùng tôi so đo."

Ai biết hai người này không chỉ gật đầu, còn cảm thấy cực kỳ có lý.

Cố Ninh đỡ trán: "Sao có thể là bởi vì cái này, quái vật phát đồ ăn, người chơi bị nó giết chết là tên vô lại không muốn ăn cơm,công việc của nó không cho phép người chơi làm như vậy."

Nói đến này, Cố Ninh cao thâm khó đoán mà cười nhẹ: "Chúng ta không có lãng phí đồ ăn, chẳng qu là bởi vì hai người quá yêu đồ ăn, không cẩn thận làm đổ chén, tôi lại nói tối hôm qua chúng ta ăn rất no, quái vật cảm thấy tôi không nói dối, đương nhiên sẽ không tức giận ăn luôn tôi, ngược lại nó cảm thấy ba người chúng ta là bảo bối rất nghe lời, đưa cho chúng ta trái để ăn."

Triệu Dương và Trương Châu nghe Cố Ninh giải thích xong, cảm thấy Cố Ninh thực sự rất lợi hại, bọn họ thật sự tìm đội trưởng não tốt!

Triệu Dương đã ảo tưởng đến mình trở thành đại lão tốt đẹp trong trò chơi sinh tồn ở tương lai.

Ba người đi thang máy trở lại lầu 18.

Cố Ninh đẩy cửa phòng ra, 306 cửa phòng cách vách cũng bị đẩy ra.

Khách thuê 306 là một người phụ nữ nhỏ xinh, vẻ mặt cô ta kinh hoảng chạy ra, cô vừa nhìn thấy Cố Ninh hai mắt liền sáng lên chạy tới.

Khách thuê 306 gắt gao nhìn mặt Cố Ninh, khóc thút thít nói: "Hu hu, trong phòng tôi xuất hiện thứ rất kỳ lạ, tôi rất sợ, cậu có thể cùng tôi vào xem? Xin cậu."

Cố Ninh đứng ở ngoài cửa phòng, nghiêng người nhìn cô gái trước mặt, cô gái hai mắt đẫm lệ mông lung, người xem lòng đều sẽ mềm.

Cố Ninh nhìn trong chốc lát, cười đồng ý, chỉ là ý cười không chạm đáy mắt.

Khách thuê 306 nghe vậy vui vẻ, vội mở ra cửa phòng mình ra, để Cố Ninh đi vào.

Triệu Dương và Trương Châu theo sát Cố Ninh đi vào phòng 306, phòng 306 thuần trắng, dụng cụ trên vách tường, ngay cả phim truyền hình cũng là màu trắng.

Cố Ninh đi theo phía sau cô gái, đi vào phòng rửa mặt.

Cô nàng đi ở phía trước, còn không ngừng nói: "Hu hu, thật sự là rất đáng sợ, tôi chưa từng thấy qua thứ gì đáng sợ như vậy hết......"

Bên người Cố Ninh, không biết từ khi nào đã nhiều ra một cục đen thùi lùi, nó vờn quanh eo Cố Ninh, lấy tư thái bá đạo tuyệt đối khoanh Cố Ninh lại.

Ánh mắt Cố Ninh rơi trên mặt đất lúc cô nàng kia đi qua, một chuỗi dấu chân màu đỏ, xuất hiện trên sàn nhà thuần trắng.

Cố Ninh không dấu vết dời mắt, anh không nghĩ tới, khách thuê phòng 306 này, cư nhiên cũng không phải người.

Khách thuê phòng 306 còn đang siêng năng nói thứ kia đáng sợ cỡ nào.

Trong phòng rửa mặt, cô nàng không ngừng tìm kiếm thứ kia, một lát sau, cô quay đầu lại, mỉm cười với Cố Ninh: "Ngại quá, tôi quên mất để chỗ nào rồi, nếu không cậu cùng tôi vào phòng ngủ tìm xem né?"

Cố Ninh nhìn cô gái rớt đầy đất tóc, lạnh giọng từ chối: "Không được không được, tôi còn có việc, đi trước đây."

Cô nàng nhìn bóng lưng Cố Ninh, lạnh lùng cười: "Vì sao? Vì sao muốn từ chối tôi?"

Tóc rơi trên mặt đất tụ lại một chỗ, ngăn đường Cố Ninh đi.

Cố Ninh quay đầu lại, nhìn bộ dáng lúc này của cô ả, bình tĩnh hỏi lại: "Tôi vì sao từ chối cô, trong lòng cô còn không rõ?"

Khách thuê phòng 306: "???"

Cố Ninh vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô quá hói, tôi từ chối."

Trọc thành Địa Trung Hải rồi, anh lại không ăn tạp, sao không từ chối cho được?

Triệu Dương và Trương Châu bên ngoài: "Ha ha ha á há há há......"

Đều cười ra tiếng ngỗng kêu.

Khách thuê phòng 306: "!"

Đệt, quên mình trọc!