Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên - Chương 9-2: Bị tập kích lúc nửa đêm




Oss và Cửu Dật hỏi vài thôn dân, bọn họ đều nhất trí bảo là do cương thi giết người. Nhất trí tới nỗi Oss và Cửu Dật bắt đầu nghi ngờ những người này thông đồng cho khẩu cung giả.

“Oáp…”

Rạng sáng, Oss và Cửu Dật buồn ngủ bước lên lầu.

“Mấy người kia có phải được huấn luyện không? Ai cũng trả lời y như nhau!” Oss nằm xuống sô pha, thở dài.

“Không có gì tiến triển?” Mạc Phi hạ giọng hỏi, tay lấy khăn lau mồ hôi cho An Cách Nhĩ.

Oss bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không cần chườm túi đá?” Cửu Dật chỉ xuống dưới, “Lúc nãy tôi có thấy đá trong tủ lạnh.”

“An Cách Nhĩ sẽ đau đầu, không dùng phương pháp đó được.” Mạc Phi lắc đầu, vươn tay sờ tay An Cách Nhĩ, cảm nhận độ ấm, vẫn còn sốt nhẹ. An Cách Nhĩ sốt cao thì may rồi, bình thường sau khi hạ sốt là xong. Nhưng một khi bị sốt nhẹ thì cực kì phiền phức, kéo dài rất lâu vẫn không thấy khá chút nào. Bây giờ An Cách Nhĩ giống như con thỏ dịu ngoan, không nói lời nào cũng không tỉnh, chỉ mơ mơ màng màng ngủ.

“Cốc cốc cốc.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Di đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, “An Cách Nhĩ khỏe chút nào chưa?”

“Tốt hơn rồi dì.” Mạc Phi trả lời.

“Phùng Di, sao dì còn chưa ngủ?” Oss vươn tay nhận thức ăn khuya Phùng Di đưa, “Tụi cháu làm phiền dì?”

“Lớn tuổi nên không ngủ được.” Phùng Di ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, “Có phải nếu An Cách Nhĩ không hạ sốt, sáng sớm mai các cháu phải về đưa nó đi bệnh viện?”

Mạc Phi, Oss và Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khó xử, trong thôn lại có người chết, bọn họ nếu mà đi thì có chút bỏ trách nhiệm.

Nương theo ánh đèn, Mạc Phi bỗng nhiên để ý thấy mặt của Phùng Di hơi sưng, nhíu mày, “Phùng Di, mặt dì bị sao vậy?”

“Hả?” Phùng Di cả kinh, che mặt lại, “Nga, kem chà răng.”

“Kem chà răng?” Oss nhìn kỹ, “Sưng hết mặt rồi dì.”

“Không sao không sao, già rồi nên nhiều bệnh ấy mà.” Phùng Di cười cười rồi đứng dậy, để mọi người nghỉ ngơi sớm, ra ngoài đóng cửa lại.

Người đi rồi, Oss ngồi ngậm nửa trái trứng ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần, chỉ thấy thần sắc của Mạc Phi và Cửu Dật cũng không khác gì nhau.

“Có thể nào…” Oss chỉ bên ngoài, hạ giọng nói, “Dì Phùng Di bị người trong thôn đánh không?”

Cửu Dật đứng lên, bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, thật lâu sau mới xoay đầu lại, “Chúng ta hình như bị theo dõi, trước cửa có hai người đang đi lại.”

“Tại sao phải làm vậy?” Oss khó hiểu, “Chúng ta tới tra án cho bọn họ mà.”

“An Cách Nhĩ đã từng nói, thôn trang nhỏ như thế này cũng giống như một vương quốc, một khi trật tự bị xáo trộn, con người cũng sẽ thay đổi.” Mạc Phi thấp giọng nói, “Cái chết của Lệ Hâm, có khi nào là do cô ấy phát hiện cái gì?”

“Chúng ta làm gì tiếp đây?” Cửu Dật nhìn Oss, “Ở đây nữa có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

“Để tôi gọi cho đội trưởng bảo bọn họ chạy suốt đêm mang người tới đây.” Oss lấy điện thoại ra, nhíu mày.

“Sao vậy?” Mạc Phi thấy thần sắc của Oss kì lạ, lập tức lên tiếng hỏi.

“Mất sóng rồi.” Oss giơ di động cho mọi người nhìn, “Lúc nãy rõ ràng là có.”

“Hả?” Thần sắc Cửu Dật ngưng trọng, “Tại sao? Có người phá thiết bị?”

“Xem ra, bọn họ sẽ không dễ dàng để chúng ta gọi người tới.” Mạc Phi lo lắng, “Không biết có ngăn cản chúng ta rời đi không, nếu không thì bệnh tình của An Cách Nhĩ coi như xong!”

“Lúc nãy tôi đã sớm gọi điện cho cảnh cục địa phương, nhưng mà phải tới giữa trưa mai bọn họ mới phái người tới.” Oss nhìn ra ngoài cửa sổ, “Xem ra tối nay chúng ta phải giữ vững tinh thần mới được.”

“Mọi người nghỉ ngơi chút đi.” Mạc Phi thấy vẻ mặt hai người khẩn trương, liền đề nghị, “Đầu óc không sáng suốt đối với việc phá án là rất bất lợi, nếu ngày mai không đi được, chúng ta sẽ tra vụ này tới cùng.”

Cửu Dật và Oss đều gật đầu, dựa theo chuẩn bị của Phùng Di, Cửu Dật và Oss ở một phòng, kế phòng An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

Trước khi đi, Oss tìm trong tìm ngoài, tìm được một cây cờ lê, đưa cho Mạc Phi.

“Không cần đâu…” Khi nhìn thấy hung khí, Mạc Phi theo bản năng kháng cự, áp lực tính cách thô bạo của mình trong một thời gian dài làm cho Mạc Phi rất e ngại cầm lấy những thứ có thể làm vũ khí.

“Để bảo vệ An Cách Nhĩ, Mạc Phi.” Oss vỗ vai hắn, “Tôi ở bên cạnh, có chuyện gì thì kêu tôi!”

“Ừ!” Mạc Phi gật đầu, cầm cờ lê.

“Eliza.” Cửu Dật nhìn Eliza đang vuốt đuôi ngồi ở bên cạnh An Cách Nhĩ, “Tối nay muốn ở với An Cách Nhĩ?”

Eliza chớp mắt, lắc lắc đuôi, chọn một góc thoải mái, nằm xuống cạnh cánh tay An Cách Nhĩ, giống như muốn ngủ với hắn.

“Đúng là cô nhóc tốt.” Cửu Dật sờ sờ đầu nó, cùng Oss về phòng ngủ.

Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, chuẩn bị canh An Cách Nhĩ tới sáng, đêm dài chìm trong im lặng, địa lý được núi bao ba mặt, làm cho thôn trang có vẻ tối đen không một ánh sáng.

Mạc Phi nhớ lại một câu An Cách Nhĩ nói với hắn sau khi tới đây, cộng với những gì hắn thấy và nghe từ nãy tới giờ. Mạc Phi cảm thấy thôn này có rất nhiều điểm đáng ngờ: Thôn dân không tin tưởng cũng không hợp tác, hay chỉ đơn giản là do mê tín? Nếu quả thật là cương thi, vậy tại sao lại có hai người chết, đều là ngoài ý muốn? Một ngã chết, một chết đuối… Phùng Di tại sao lại bị đánh?

Nghĩ một hồi, Mạc Phi mơ màng thiếp đi, ngay lúc ngủ như không ngủ, Mạc Phi bỗng nhiên cảm thấy ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn.

Hắn bừng tỉnh, chợt nghe Eliza “chít chít” kêu lên.

Đồng thời, có một cái bóng tới gần, động tác rất nhanh tạo ra tiếng gió. Mạc Phi cảm nhận được sự nguy hiểm, vì thế cầm cờ lê trong tay hướng lên trên đỡ lấy, tiếng kim loại va chạm vang lên.

Mạc Phi cầm cờ lê ngẩng đầu nhìn… Kinh ngạc không thôi.

Chỉ thấy trong căn phòng tối đen lại có một người, người nọ có khuôn mặt trắng bệch, không đoán ra diện mạo, chỉ có ánh mắt tối tăm nhìn mình chằm chằm. Hắn mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, trong tay cầm đao, chém về phía Mạc Phi. Đao bị cờ lê chặn lại, nhưng lưỡi đao thì hiển nhiên rất sắc bén, trên cờ lê thô dày, xuất hiện nhiều lỗ thủng.

“Ngươi là ai!!” Mạc Phi thấy người nọ còn muốn chém, liền vung chân đá vào bụng hắn.

“Ngô…” Người nọ hừ một tiếng, ngã xuống đất.

Mạc Phi đứng lên, cầm cờ lê chạy tới, khi gặp phải nguy hiểm ý định muốn bảo vệ liền dâng trào mãnh liệt, làm cho Mạc Phi trở nên bạo lực. Hắn giữ lại cánh tay quơ đao của người nọ, một cước đạp vào chỗ vừa nãy, sau đó giơ cờ lê đập vào đầu đối phương.

Người nọ lập tức vươn tay đỡ trán, máu chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch. Mạc Phi không hề bỏ qua, kéo người nọ lên quẳng đi.

Một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, người nọ và cánh cửa cùng bay ra ngoài, tiếng động quá lớn đánh thức Oss và Cửu Dật, hai người lập tức chạy qua, nhìn thấy một người máu me đầm đìa xin tha, Mạc Phi thì giơ ghế lên, trong mắt tràn ngập sát khí.

“Mạc Phi!” Oss nhào tới giữ chặt Mạc Phi mất đi khống chế, Cửu Dật thu đao trong tay người nọ trước, sau đó ngồi xổm xuống xem xét tình hình của đối phương. Người giả trang thành cương thi đi đánh lén dĩ nhiên là người trong thôn, Cửu Dật biết người này, lúc nãy đặt câu hỏi hắn đã chú ý tới, bởi vì người này điên điên khùng khùng. Người này là cậu nhỏ của Vệ Hâm, tên là Lưu An, nổi danh bị bệnh thần kinh, còn là một người câm.

Cửu Dật nhíu mày, “Giả trang cương thi đi giết người chính là cậu?”

Lưu An lúc này rất kích động, một mặt bị Mạc Phi đánh, hơn nữa về mọi phương diện, cảm xúc của hắn đều không ổn định, kêu la giãy dụa không ngừng.

“Xảy ra chuyện gì?” Phùng Di chạy lên lầu, nhìn thấy tình hình cũng sợ tới mức kêu lên, lập tức chạy đi gọi người. Không lâu sau, người trong thôn đều tụ tập lại, bắt Lưu An trói lại nhốt trong phòng. Mấy thôn dân nghe nói bắt được hung thủ giả làm cương thi đi giết người, ai cũng cầm gậy lên, nói muốn giết hắn, nhưng bị Oss cản lại, cấm không cho sử dụng hình phạt riêng!

Thôn dân tụ tập lại rất đông, khó khăn lắm Oss mới đuổi đi được, Cửu Dật thở một hơi, “Không ngờ lại bắt được hung thủ.”

Oss vốn định muốn hỏi Lưu An, nhưng hắn là người câm, nói cái gì cũng nghe không hiểu, đành phải tiếp tục giam hắn, chờ sáng dậy rồi tính tiếp.

Mạc Phi vẫn đứng trước cửa phòng, Cửu Dật bước tới vỗ vai hắn, “Không sao chứ, Mạc Phi?”

“Hả?” Mạc Phi ngẩng đầu, giống như vừa khôi phục lại, lắc lắc, “Không sao… Người kia sao rồi?”

“Không có gì.” Oss thấy Mạc Phi lo lắng, liền cười cho hắn nhìn đao trong tay, “Nếu cậu không phát hiện, tiểu tử kia đã chém chết cậu và An Cách Nhĩ rồi, chuôi đao này cũng không phải đồ giả.”

“Cũng may Eliza đánh thức tôi.” Mạc Phi thấy Eliza đang ngồi chồm hổm trên giường, muốn vươn tay sờ đầu nó. Không ngờ Eliza lại né tránh, nhảy lên bả vai Cửu Dật, sau đó chui vào túi che mắt đi.

Mạc Phi ngẩn người, thấy tay mình dính máu, sắc mặt cũng chuyển trắng, nói, “Tôi đi rửa tay…” Sau đó chui tọt vào toilet.

“Eliza.” Cửu Dật chọt chọt nó, trách cứ, “Sao lại như vậy, mày không phải thích Mạc Phi nhất sao?”

Eliza ôm đuôi, đáng thương nhìn Cửu Dật, trong đôi mắt to ngấn nước, Cửu Dật cũng không biết làm sao, có thể Eliza bị Mạc Phi dọa, cho nên vươn tay sờ đầu nó.

“Khụ khụ.”

Lúc này, An Cách Nhĩ nằm trên giường đột nhiên ho khan mấy tiếng.

Cửu Dật và Oss xoay mặt nhìn hắn, kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, cậu tỉnh rồi?”

An Cách Nhĩ nằm trên giường, mặt nhìn ngoài cửa, chăn che tới mũi, chỉ để lộ hai con mắt mở to, rất có thần thái.

“Cậu tỉnh khi nào thế?” Oss hỏi, “Mạc Phi…”

“Khụ khụ.” An Cách Nhĩ lại ho khan, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo chăn xuống, lộ ra cái miệng, “Oss.”

“Sao?” Oss và Cửu Dật đều nhìn An Cách Nhĩ.

“Hai người dám thừa dịp tôi ngủ đi ăn hiếp Mạc Phi.” Ngữ khí của An Cách Nhĩ có chút dọa người.

“Không có!” Oss lập tức lắc đầu.

Cửu Dật cũng dở khóc dở cười, “An Cách Nhĩ, chúng tôi thật sự không có!”

An Cách Nhĩ dùng đầu ngón tay giữ chăn, “Hung thủ vẫn còn trong thôn.”

“Hung thủ không phải người kia?” Oss giật mình, “Nhưng mà, đao và quần áo… có thể nói nhân tang đều lấy được rồi.”

“Trong chúng ta, đã có người biết hung thủ là ai.” An Cách Nhĩ bỗng nhiên sâu kín nói, “Nói chính xác thì không phải người.”

“An Cách Nhĩ!” Oss rụt cổ lại, “Trời còn chưa sáng, đừng có nói lung tung có được không?”

Lúc này, Mạc Phi đã rửa tay xong, bước ra ngoài.

Chợt nghe An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Eliza thích Mạc Phi nhất, nó đánh thức Mạc Phi vì muốn hắn tự vệ.”

Mạc Phi sửng sốt.

Eliza lập tức nhô đầu ra ngoài, nhảy lên vai Mạc Phi, ngửi ngửi.

“An Cách Nhĩ…” Cửu Dật hình như đã hiểu ra, “Ý cậu là, trong số chúng ta, Eliza đã biết hung thủ là ai?”

“Đúng thế.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Hung thủ không để lại diện mạo nhưng để lại mùi, mùi thì không thể nào giả được, không ai có thể gạt nổi Eliza.”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về nhóc con sóc bay trên vai Mạc Phi, Eliza vẫy chiếc đuôi to xinh đẹp, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn mọi người, không biết mọi người đang nhìn cái gì.

An Cách Nhĩ vẫy vẫy Mạc Phi, “Mạc Phi, lại đây.”

Mạc Phi thuận theo bước tới, ngồi xuống giường, An Cách Nhĩ gác đầu lên chân hắn, chậm rãi nói, “Trong thôn này, có một bí mật được chôn giấu, bất kì ai đụng vào, đều phải chết.”

“Á!”

An Cách Nhĩ còn chưa dứt lời, phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền ra tiếng thét khủng khiếp.

Oss lập tức chạy sang mở cửa ra, chỉ thấy Lưu An đã chết, miệng vết thương chém từ cổ kéo dài xuống ngực, rất sâu, máu bắn lên tường. Lưu An vẫn bị trói, cửa sổ thì mở toang.

Oss chạy tới bên cửa sổ nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong thôn trang tối đen, có mấy tàng cây lay động, dưới ánh trăng chiếu xuống, trong thôn lại chỉ là một mảng âm u, trong bóng tối, giống như đang cất giấu thứ gì, có một ai đó đang rình rập