Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên - Chương 8-4: Bày bố nghi trận




Người sống lang thang kia vẫn một mực chưa chịu về.

Lúc An Cách Nhĩ đi về, hắn đề nghị Oss khóa cửa lại, nếu không thì mình giống như tự tiện xông vào nhà dân, có chút không tốt.

“Cái hầm này không phải hắn mua đi?” Tôn Kỳ leo lên, “Không biết mùi máu tanh bay ra từ đâu nữa.”

“Có thể là mùi rỉ sét.” Mạc Phi nhẹ nhàng gõ nắp cống.

An Cách Nhĩ vỗ vỗ Oss, “Đây là một chỗ ở kì lạ, cho dù có liên quan tới vụ án hay không, anh cũng nên chú ý tới người sống ở đây.”

“An Cách Nhĩ, cậu nghĩ hắn là nhân vật nguy hiểm?” Oss ghi lại địa chỉ, bảo cảnh viên chú ý tới.

Bây giờ là rạng sáng, xung quanh bốn bề yên tĩnh.

An Cách Nhĩ bọn họ bước ra từ con hẻm tối om.

Thân Nghị hỏi hắn, “An Cách Nhĩ, cậu nói hắn có liên quan tới vụ án giết người liên hoàn?”

“Ân, chẳng qua hắn có thù riêng, quyển Nicronomicon kia sử dụng vào việc khác.” An Cách Nhĩ nói, “Nhìn kỹ thì thấy, quyển sách đó là tự tay viết, tự phù, tự vẽ, cũng có thể tùy theo thời gian gia tăng.”

“Ý của cậu là, cuốn sách này sử dụng cho việc khác, chúng ta không thể bị nó gạt?” Thân Nghị cau mày.

“Tôi đề nghị cảnh sát nên sử dụng phương pháp đơn giản nhất.” An Cách Nhĩ khẽ mỉm cười, “Trong trường có gì nhiều nhất?”

Mọi người nhìn nhau, Oss trả lời, “Học sinh.”

An Cách Nhĩ nghĩ một lát, “Còn gì nữa không?”

“Đồ trong trường cũng nhiều, đồng phục, bài thi, sách…”

“Thu thập bút tích của các nhân viên trong thư viện, đem so với bút tích trong quyển sách, cái này phải nhờ tới chuyên gia.” An Cách Nhĩ nói xong, cùng Mạc Phi về nhà.

“An Cách Nhĩ, còn nữ sinh kia thì sao? Nó nói nó giết cô mình?” Mạc Phi nhắc nhở An Cách Nhĩ.

“Học sinh trung học năm nhất thì chỉ khoảng 13, 14 tuổi thôi, ở tuổi này giữa các nữ sinh đều có những bí mật nhỏ. Nó sẽ không giữ bí mật riêng đâu, chỉ cần hỏi mấy bạn chơi thân là biết, manh mối này rất thú vị.”

Mạc Phi trầm mặc một hồi, tựa hồ đang suy tư, “An Cách Nhĩ, ở trường học có vụ án phát sinh, đều được xử lý qua loa, cho nên lúc trước có nhiều người chết như vậy vẫn không có ai phát hiện. Lần này không phải nhờ con bé kia đi tự thú, thì vụ này cũng đã chìm mất luôn rồi…”

An Cách Nhĩ điều chỉnh lại tư thế, “Có vài vụ án thoạt nhìn rất phức tạp, nhưng khi có quá nhiều manh mối để lẫn vào nhau, Oss bọn họ sẽ lại trông cậy vào tôi, chỉ một cái liền biết là ai, nhưng đại đa số vụ án đều phải dựa vào bọn họ tự giải quyết, tối nay phỏng chừng bọn họ lại thức cả đêm.”

Xe hai người dừng lại trước cửa nhà.

An Cách Nhĩ vừa xuống xe liền cau mày — Trước cửa lại có một bó hoa hồng.

An Cách Nhĩ bước tới, ngồi xổm xuống nhìn bó hoa chằm chằm.

“Hình như không giống bó hôm qua.” Mạc Phi muốn cầm bó hoa lên.

“Đừng có đụng!” An Cách Nhĩ kéo tay Mạc Phi lại, “Ai biết có phải thứ dơ bẩn gì không!”

“An Cách Nhĩ, lại có tấm thiệp.” Mạc Phi chỉ chỉ tấm thiệp, ở trên lại có in hình vương miện, “Vẫn là người kia.”

An Cách Nhĩ đứng lên, “Chọc trúng biến thái hồi nào vậy?”

Mạc Phi ngược lại cảm thấy An Cách Nhĩ biết rất rõ.

“Ace, có thấy ai cầm bó hoa này tới không?” An Cách Nhĩ vuốt cổ Ace, Ace sủa lên hai tiếng, tất nhiên nó không hiểu An Cách Nhĩ nói gì cả.

An Cách Nhĩ bảo Mạc Phi cầm một cái thùng, dùng cái gắp lớn gắp bó hoa vào thùng, sau đó viết chữ lên một tờ giấy rồi dán lên thùng, trên đó viết — Thùng rác.

Làm xong, Mạc Phi phủi tay, “An Cách Nhĩ, lỡ tặng cho Emma thì sao?”

“Vậy càng không được, quá lả lơi, không phù hợp thẩm mỹ của tôi! Emma sẽ không thích ông ta.” Nói xong, An Cách Nhĩ xoay người vào nhà, đi tắm chuẩn bị đi ngủ. Mạc Phi đi phía sau, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới — Tiểu ác ma!

Sáng sớm hôm sau, Oss mang đôi mắt gấu trúc, chạy vào ăn chực bữa sáng.

“Oss, cháu bị sao vậy?” Emma đưa cho hắn một tách cà phê.

“Đừng nhắc nữa bà ơi, tụi cháu phải ở cạnh chuyên gia cả đêm.” Oss uống một ngụm cà phê, hơi thanh tỉnh lại, “Người mua sách cho thư viện, nhân viên quản lý, còn có công chức về hưu, mấy giáo viên, tính luôn cả hiệu trưởng, bút tích so với cuốn sách có vài đoạn giống nhau.”

“Nhiều người vậy?” Mạc Phi không hiểu, “Sao lại như thế?”

“Tôi nói sợ hai người không tin.” Oss cười khổ, “Đám người này buôn bán ma túy.”

Emma kinh ngạc, “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Dạ.” Oss thần bí hỏi, “Biết chúng tôi sao lại phát hiện không?”

“Những chữ viết trong cuốn sách?” An Cách Nhĩ cười nói, “Đó chỉ là mật mã, phá được là xong rồi.”

“An Cách Nhĩ, cậu quả nhiên đã sớm biết nhưng lại không chịu nói!” Oss có chút bực mình, “Hôm qua mười mấy cảnh viên cùng làm mới phá được đó.”

“Quyển sách này rất tiện, bởi vì là do viết tay, cho nên mỗi lần có tin tức gì chỉ cần viết lên đó, nếu không biết mật mã, sẽ không hiểu gì hết.” An Cách Nhĩ cười nói, “Tôi tiện tay lật vài trang, thấy có chữ mới viết với chữ đã viết rất lâu, cho nên đoán ám ngữ, sau đó giải được căn bản là — Mấy giờ giao hàng ở đâu, đồ để ở chỗ nào, tiền sẽ để ở đâu.”

“Chiêu này đúng là cao minh!” Oss nói, “Một chút manh mối cũng không để lại! Hơn nữa mọi người ở thư viện đều có thể đi, lại dùng trường trung học làm nơi che giấu.”

“Cô giáo kia phát hiện bí mật của bọn họ, nên mới bị giết diệt khẩu?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Đúng vậy, đây cũng là chỗ cao minh của bọn họ.” Oss nói, “Trên đời này không có bức tường nào gió có thể lọt qua, trải qua nhiều năm như vậy, bí mật bị phát hiện, hoặc đối phương giở quẻ hủy hàng, tóm lại họ sẽ giết những ai họ cho là nguy hiểm. Bọn họ đã sớm chọn một ông già, lúc trước làm bảo vệ, một khi mọi chuyện bị phát hiện, cảnh sát nhất định sẽ truy cứu, bọn họ sẽ giá họa cho ông ta, nói ông ta là sát thủ liên hoàn! Sau đó tự tạo ra hiện trường giả là ông ta tự sát, còn mình thì được thoát thân.”

An Cách Nhĩ cười cười, “Đúng là một kế hoạch hoàn thiện… nhưng mà trăm mật một sơ, cuốn sách nào sao lại chuyển tới đây?”

“Cái này đúng là không biết, qua một đêm, cơ hồ mỗi một học sinh đều bàn luận về nó.” Oss lắc đầu một cái, “Bây giờ mấy đứa con gái nhiều chuyện thấy ớn! Truyền tin đúng lẹ.”

An Cách cúi đầu không nói một lúc, “Thú vị đó.”

Oss ăn sáng xong liền đi, buổi trưa có tin tức, nói cảnh sát đã phá được băng buôn lậu ma túy, thanh trừ ma túy trong học viện, chuyện này làm truyền thông quan tâm rất nhiều.

“An Cách Nhĩ, vụ này vẫn dễ phá như mấy vụ trước.” Emma xem tin tức, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, lại thấy hắn hơi cau mày, nhìn chằm chằm màn hình di động trong tay.

“An Cách Nhĩ, em muốn gọi cho ai?” Mạc Phi bước tới ngồi xuống bên cạnh, “Ngày mai là cuối tuần, có muốn đi chơi không?”

“Đi chơi hả, được a…” An Cách Nhĩ không yên lòng gật đầu, “Tôi đang chờ tin nhắn.”

Mạc Phi lập tức nhớ tới người kia, “Em cảm thấy, tin tức về cuốn sách đó là do hắn truyền đi?”

“Ân, hoặc là cái tên cầm dao kia.” An Cách Nhĩ cầm dây móc điện thoại, lắc lắc.

“Giúp truyền tin đi, là mấu chốt phá án lần này!” Mạc Phi cũng hiểu ý An Cách Nhĩ, “Có phải là người xấu không?”

Hai người đang nói chuyện, điện thoại liền rung lên, An Cách Nhĩ mở ra nhìn, màn hình báo có tin nhắn.

Tin nhắn đến từ một dãy số lạ, chỉ có vài chữ — Hai ta ai thông minh hơn!

An Cách Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Nhàm chán!”

Sau đó, di động lại rung lên, một tin khác được gửi tới — Vụ lần này là do ta giúp.

An Cách Nhĩ nâng cằm đưa di động cho Mạc Phi, Mạc Phi biết hắn muốn trả lời nhưng lười bấm bàn phím, cho nên cầm lấy nhìn An Cách Nhĩ.

“Ngươi biết sớm hơn ta, chẳng phải là cạnh tranh công bằng.” An Cách Nhĩ vừa nói, Mạc Phi liền bấm theo.

Rất nhanh, liền có tin nhắn — Biết chớ, lần này chẳng qua chỉ là chào hỏi thôi, muốn tranh tài không?

An Cách Nhĩ bảo Mạc Phi nhắn hỏi hắn, hoa hồng có phải do hắn gửi không.

Mạc Phi hỏi, bên kia nhắn lại — Hoa hồng gì?

An Cách Nhĩ cau mày, “Không phải của hắn…”

Mạc Phi đặt di động xuống, hỏi An Cách Nhĩ, “Bây giờ làm gì?”

“Anh bảo Oss đưa cho hắn hai vụ huyền bí.” An Cách Nhĩ nói, “Để hắn phá đi, phá án vẫn tốt hơn là đi làm tội phạm.”

“Nga.” Mạc Phi nhắn cho Oss, Oss gửi sang hai vụ đơn giản, Mạc Phi trực tiếp chuyển qua cho hắn.

“Bắt đầu từ hôm nay, xem ai phá án trước.” An Cách Nhĩ bảo Mạc Phi nhắn thêm một câu.

Đối phương cũng nhắn lại một tin — OK!

An Cách Nhĩ bước ra ngoài nghiên cứu bó hoa, cầm cành cây lên lật lật.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi đuổi theo, “Em không xem tài liệu của vụ án? Không sợ thua sao?”

An Cách Nhĩ cười nhẹ, “Kệ nó đi, để hắn thắng cũng chả sao, phá án là được rồi, để Oss nhận tiền thưởng, mời chúng ta đi ăn cơm.”

“Nga…” Mạc Phi đứng bên cạnh hắn, dùng bả vai đánh đánh vai hắn, “Em xấu quá! Bảo hắn làm công ích giúp phá án.”

“Nếu không thì hắn sẽ rảnh rỗi sinh nông nỗi, đi hại người!” An Cách Nhĩ dùng cành cây lấy ra một sơi dây buộc màu tím, trên sợi dây có dính tro màu xám.

“Giống nước bùn quá.” Mạc Phi nhìn kỹ.

“Tiệm bán hoa ở ven đường…” An Cách Nhĩ nói xong cũng cười, “Tiệm bán hoa căn bản cũng không mở ở ven đường nhỉ?”

“Có thể bảo Oss tìm chuyên gia phân tích, tra thành phần trong nước bùn là có thể biết ở đâu.” Mạc Phi chống tay lên đầu gối, đứng cạnh An Cách Nhĩ, “Khoa học bây giờ tiến bộ lắm.”

An Cách Nhĩ không chịu, “Lợi dụng khoa học là phạm quy!”

Mạc Phi không hiểu quy tắc này ở đâu ra, bỏ dây màu tím lại vào thùng, “Thôi kệ đi, cuối tuần đi đâu chơi đây? Emma muốn tụ họp với bạn bè, chỉ có hai chúng ta thôi.”

An Cách Nhĩ nheo mắt cười một tiếng, bàn với Mạc Phi cuối tuần đi đâu chơi.

Emma bước ra cửa, thấy hai người đang nói chuyện phiếm, bộ dáng như con nít đang chơi bùn đất, lắc đầu một cái, quay vào trong chuẩn bị bữa tối.

Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

Emma bắt máy, người gọi tới là một người bạn cũ, Phùng Di.

Phùng Di gọi điện tới, là nhờ giúp đỡ, bà biết cháu của Emma quen nhiều cảnh sát, còn là một thám tử, thôn của bà gần đây xảy ra một chuyện lạ, còn có người chết. Bà muốn cháu của Emma giúp một tay, phí dụng cả thôn sẽ kiếm tiền trả.

Emma rất quen thuộc với Phùng Di, cho nên không tiện từ chối, liền hỏi, “Liên quan tới cái gì vậy?”

Phùng Di thần bí nói, “Liên quan tới cương thi.”

Emma nghe xong cảm thấy có vẻ quỷ dị, “Cương thi! Dọa người vậy sao, có nguy hiểm không?”

“Không gạt bà.” Phùng Di hạ thấp giọng, “Chuyện này rất tà môn, người trong thôn không ai dám ra ngoài, tôi biết An Cách Nhĩ có thể giúp…”

“Cái gì cương thi vậy bà?”

An Cách Nhĩ vừa lúc bước vào, nghe thấy Emma nói cương thi, liền kéo bà tới ghế sô pha ngồi xuống, ôm lấy Ace.

“Là Phùng Di.” Emma đưa điện thoại cho An Cách Nhĩ.

“Bà Phùng Di!” An Cách Nhĩ cũng quen bà, cười híp mắt gọi, “Thôn của bà có cương thi gì a?”

“Đúng vậy, An Cách Nhĩ.” Phùng Di cặn kẽ kể lại, đại khái là một tháng trước, người trong thôn đào giếng, đào được một nửa thì bị kẹt, bọn họ đào được một hộp sắt của quân dụng, rất lớn, bên trên có in hình lá cờ của Nhật Bản, có thể do quân Nhật năm đó để lại.

“Nga?” An Cách Nhĩ cảm thấy có chút hứng thú, “Trong hộp có cái gì?”

“Bên trong có một ông cụ được bọc vải trắng quanh thân thể với một thanh đao chỉ huy, đao rất đẹp, cái hộp giống như quan tài đơn giản, đậy kín, cho nên thanh đao còn rất mới.” Phùng Di thở dài, “Lúc đầu mọi người đều cảm thấy không có gì, coi như là đào được một vật báu, lão Kim thích sưu tập mấy món đồ như thế, cho nên nói với mọi người, cái này xem như thù lao đào giếng, mọi người đều đồng ý.”

“Bà, cái này phải trả công mà nhỉ?” An Cách Nhĩ hỏi, “Có giá trị lịch sử nha, rồi mọi người xử lý thi thể kia thế nào?”

“Thi thể thì bỏ vào quan tài chôn lại chỗ cũ, mọi người tìm chỗ khác đào giếng, phần lớn đều không để ý tới.” Phùng Di lại thở dài một tiếng, “Nhưng không ai ngờ tới, đêm đó, lão Kim đào giếng xong, cầm đao về nhà, bị giết ở giữa đường!”

An Cách Nhĩ nhấc mi, “Giết ở giữa đường? Chết thế nào?”

“Nhắc tới thật là thảm!”  Phùng Di nói, “Là bị đao chỉ huy một nhát chém chết, còn đao thì không cánh mà bay. Mấu chốt là, sáng hôm sau, mọi người phát hiện chỗ chôn chiếc quan tài kia đã bị xới lên, nắp hòm mở ra, đất đầy vải, thi thể cũng mất! Cho nên tất cả đều nghĩ là do cương thi quậy phá!”

“Có lẽ có tên cướp dám giết người, ngay cả thi thể cũng dám trộm?” An Cách Nhĩ hỏi, “Cũng không thể xác minh là do cương thi làm.”

“Trên cổ của lão Kim có một vết cắn, máu trong người cũng bị rút hết.” Phùng Di nói, “Hơn nữa mấy ngày nay, vào buổi tối trong thôn có người thấy một võ sĩ Nhật Bản cầm đao, đi tới đi lui trong bóng tối.”

“Nga? Tà môn vậy sao?!” Mắt An Cách Nhĩ sáng lên, rất có thần thái. Emma bất đắc dĩ cười cười với Mạc Phi đang đi tới — Xem ra kế hoạch cuối tuần lãng mạn của hai đứa bị phá rồi, phải đi tra án.

Mạc Phi ngược lại chẳng có vấn đề gì, bước tới ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, cùng hắn nghe điện thoại.

“Bà, cho cháu địa chỉ, sáng mai tụi cháu qua.” An Cách Nhĩ viết địa chỉ xong, cúp máy, tìm Cửu Dật bọn họ, hỏi có ai muốn tham gia hoạt động ngoại khóa không. Cửu Dật và Oss đều rảnh, vì thế, An Cách Nhĩ, Mạc Phi, Cửu Dật, Oss cùng mang theo Ace và Eliza, cuối tuần này tới thôn của Phùng Di, tra vụ án cương thi giết người.