Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người Tốt

Chương 2: Hành vi lưu manh




Edit: Hi Văn

Đầu ngón tay trắng nõn theo vết sẹo trượt một đường, từ cằm đến cổ, rồi lại đến cánh tay phải.

Nam nhân cứng đờ nằm trên mặt đất, đôi mắt hoảng sợ đến trợn trừng nhưng cơ thể lại đến run cũng không dám.

Bởi vì hắn biết rõ, mặc dù đây chỉ là một trò chơi, nhưng trong hiện thực trên cổ tay bọn họ đều có đeo một chiếc vòng mang kịch độc. Một khi hắn chết trong trò chơi, nọc độc kia lập tức đâm vào mạch máu của hắn.

—— ba giây liền chết.

Tả Thanh đầy hứng thú thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của hắn ta, tay trái chậm rãi trượt xuống bắt lấy cổ tay mặt sẹo, thoáng dùng sức khiến bàn tay hắn đè xuống đất, cô bỗng nhiên cười một tiếng, lưỡi dao lập tức di chuyển, “Phập” một tiếng trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay đang bị đè trên đất.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết đau đớn, Tả Thanh rút đao đứng dậy, đảo qua gương mặt kinh ngạc của mọi người, nhịn không được cười ha hả, hai vai cũng run nhè nhẹ.

Cô nói: “Mọi người đây là biểu tình gì a? Tôi lại không giết người.”

Những người khác triệt để ngây người.

Cô gái cười đến vui vẻ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm động lòng người.

Nếu như bình thường thấy cô gái xinh đẹp như thế, ai cũng sẽ nhịn không được ở trong lòng khen một câu xinh đẹp.

Nhưng giây phút này lại chỉ khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Mỗi người bọn họ đều nhìn thấy, lúc cô động thủ một giây cũng không do dự, động tác nước chảy mây trôi, giống như đã làm rất nhiều lần.

[ Làn đạn ]: Móa? Thân phận trước đây của em gái này không phải là sát thủ liên hoàn chứ?

[ Làn đạn ]: Tính sai! Tính sai rồi! Xin lỗi vì đã nói ẻm là “hoa thố ti”

[ Làn đạn ]: Giả heo ăn thịt hổ? Yêu yêu! Tặng một phiếu đặc xá!

[ Lễ vật ]: Thu hoạch được phiếu đặc xá x 1

Tả Thanh nhíu mày nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, cô quay người cầm lấy nước khóang rồi đi vào một gian phòng khách bên trái.

Tầng một tổng cộng có ba phòng, trong đó hai cánh cửa ghi số phòng 101 cùng 102, còn lại một phòng không có biển, cho nên cô đoán đây là nhà vệ sinh.

Đẩy cửa xem xét, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Nơi này chỉ có bồn cầu cùng bồn rửa tay, không có vòi sen.

Tả Thanh bĩu môi, xem ra bảy ngày kế tiếp cũng không thể tắm rửa.

Cô đi đến phía trước bồn rửa tay, mở khóa vòi nước rửa sạch lưỡi dao cùng máu trên tay, đồng thời cũng nhìn thấy con gián chết ngửa trên bàn.

[ Làn đạn ]: A a a a a con gián!!!

[ Làn đạn ]: Còn mẹ nó là gián phương nam! Thật lớn a a a a...

[ Làn đạn ]: Hai vị ở lầu trên đang hét là gà hả? Đợt chút, em gái đang làm gì vậy? Mẹ nó, ẻm thế mà dùng tay cầm!!!

Tả Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm con gián một lát, khóe miệng dần dần giương lên độ cong tà ác.

Cô thuận tay ném nó vào trong bồn rửa, con gián ngay lập tức liền bị dòng chảy cuốn đi. Truyện Huyền Huyễn

Đợi cô từ nhà vệ sinh đi ra, những người khác đang quan sát khắp căn phòng.

Có người đứng trước cổng chính dùng sức kéo, nhưng cũng không hề khiến nó xê dịch chút nào.

Tên mặt sẹo sắc mặt trắng bệch tựa ở góc tường, đang dùng quần áo vừa xé băng bó tay phải của mình.

Tả Thanh nhìn thấy hắn, nheo mắt lại lộ ra nụ cười đầy thân thiện.

Đối phương lập tức co rúm lại, thân hình cao lớn cuộn thành một đoàn, giống như chó hoang mới bị người ta ngược đãi.

Cô nhún vai, lên lầu hai.

Mỗi bên hành lang tầng hai đều có ba căn phòng, Tả Thanh rút được căn phòng cuối cùng bên trái.

Những người lên lẩu trước đã mở cửa đi vào, cửa phòng đều đóng chặt, chỉ còn một mình Bùi Tu đứng ở cửa căn phòng đầu tiên bên phải, là phòng 201.

Thời điểm Tả Thanh đi đến bên cạnh anh có nhìn qua, phía sau cánh cửa đang mở chỉ có một chiếc giường đơn.

“Xin đợi một chút.” Bùi Tu mở miệng gọi cô lại.

Tả Thanh dừng lại, nhướng nhướng mày.

Anh nói: “Tôi là Bùi Tu, có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”

Anh vẫn dịu dàng như vậy, đáy mắt một mảnh yên tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tới việc Tả Thanh vừa làm.

Trong lòng cô nổi lên một ít hứng thú, nheo mắt lại cười đến đặc biệt ngọt: “Đáng ghét, hỏi tên người ta làm cái gì? Là đối với người ta vừa gặp đã yêu sao?”

Bùi Tu: “... Cô hiểu lầm.”

“Nghiêm túc hả?” Cô vui vẻ vừa đi vào trong vừa nói: “Tôi tên Tả Thanh.”

Bùi Tu ngạc nhiên chớp mắt, chần chờ một chút liển đi theo cô.

[ Làn đạn ]: Đây là ý gì... Bùi Tu thật sự coi trọng nữ lưu manh này hả?

[ Làn đạn ]: Đại khái chính là trái dấu thì hút nhau đi, Bùi Tu ôn nhu khắc chế, nói không chừng lại thích loại hình phóng đãng không bị trói buộc?

Tả Thanh nghe thấy anh đi theo, cảnh giác dừng bước lại, cười tủm tỉm hỏi: “Anh trai này, còn có chuyện sao?”

Bùi Tu thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn xác nhận một chút, cô chính là Tả Thanh đã giết bạn nam học cùng trường tại phụ cận đường Duệ Dương.”

Tả Thanh nghe vậy, ý cười biến mất, cau mày nói: “Tôi không giết hắn, chỉ là đánh hắn một trận. Lúc tôi đi hắn còn nhảy nhót tưng bừng nguyền rủa tôi, ai biết hắn đến cùng là chết như thế nào.”

Bùi Tu: “... Đánh người cũng là không đúng.”

Không phải, anh muốn nói không phải là cái này —— không biết làm sao lại bắt đầu thuyết giáo.

Bùi Tu ho một tiếng, dịu giọng nói: “Cô biết việc trong vòng xét xử có thể lập đội không?”

Tả Thanh khẽ dựa vào tường: “Biết a, thì thế nào?”

Nếu phạm nhân có nhu cầu lập đội có thể đăng ký với thẩm vấn viên, như vậy các vòng xét xử sẽ được phân vào cùng một nhóm.”

Một đội tối đa là năm người.

Bùi Tu đứng trước mặt cô, cúi đầu thành khẩn hỏi: “Cô có thể lập đội với tôi không?”

Tả Thanh sửng sốt một chút, không nói hai lời lập tức kề dao lên cổ anh!

Chai nước bị cô thuận tay ném xuống đất, tay phải Tả Thanh nắm cổ áo anh, dùng sức đẩy về phía trước. Đem Bùi Tu đẩy tới bức tường đối diện, lưỡi đao sắc bén lập tức áp sát cổ họng anh, dường như giây sau theo sẽ cắt đứt nó!

Cô ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mắt anh, khinh thường nói: “Với phản ứng chậm chạm này của anh, có tư cách gì lập đội với tôi?”

Bùi Tu bị dao kề cổ nhưng cũng không hoảng không loạn, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không xuất hiện một tia cứng ngắc.

Anh làm lơ tình cảnh trước mắt, bình tĩnh nói: “Cô không muốn hỏi tôi vì sao biết cô phạm tội gì sao?”

Tả Thanh thật sự có chút hiếu kỳ: “Nói nghe thử xem?”

Một giây sau, đối phương nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô!

Tả Thanh chỉ cảm thấy một trận mất trọng lượng kéo tới, đợi đến lúc kịp phản ứng, cô đã bị anh đè lên tường, mà con dao kia, cũng gác ở trên cổ cô.

Trong nháy mắt, vị trí trao đổi.

Bùi Tu cười hỏi: “Hiện tại có tư cách chứ?”

Tả Thanh không phục: “Anh cố ý làm tôi phân tâm.”

“Binh bất yếm trá mà.”

Ý cười của anh càng đậm, bên trong đôi mắt đen nhánh tựa như chứa đầy ôn nhu như nước, từ trong tới ngoài đều lộ ra một loại phong thái ôn nhuận như ngọc.

Anh mang đến cho người ta cảm giác như dòng nước ấm, nhiệt độ vừa vặn tốt, không lạnh cũng không nóng, sẽ không đối với bất kỳ người nào tạo thành tổn thương.

Dù cho bản thân đang cầm dao chĩa vào người khác, cũng hoàn toàn không có cách nào khiến người đó cảm thấy nguy hiểm.

Tả Thanh cũng không cảm thấy anh sẽ làm gì mình, cô nắm lấy vạt áo anh nhẹ nhàng kéo hai cái: “Muốn lập đội cũng có thể, nhưng mà trước đó, tôi có một vấn đề muốn nói.”

Cô vừa nói vừa quét mắt về phía cửa phòng, ra hiệu anh đừng để những người khác nghe thấy.

Trong lòng Bùi Tu biết chắc cô có gian kế, nhưng lại tò mò muốn biết cô đang đánh chủ ý quỷ quái gì, vì thế anh hơi cúi đầu đến gần đồng thời bảo trì cảnh giác, tránh để cô phản kích thành công.

Chính là, anh làm sao cũng không nghĩ tới —— cô thế mà đột nhiên ngẩng đầu hôn anh một cái!

Xúc cảm mềm mại ấm áp đột nhiên ấp tới khiến anh không kịp chuẩn bị, nháy mắt liền ngây ngẩn.

Mà Tả Thanh, lại thừa cơ đoạt lại dao, lại một đè lên yết hầu của anh.

Cô vui sướng cười lên, mười phần đắc ý: “Xem ra vẫn là tôi thắng.”

Bùi Tu vừa mới lấy lại tinh thần, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô: “Cô... cô, cô...”

“Cô” nửa ngày cũng không nói nên lời.

Tả Thanh càng vui vẻ hơn, nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng, trắng trợn đùa giỡn: “Tư vị cũng không tồi.”

[ Làn đạn ]: A a a, mẹ nó, cô ta lại dám hôn nam thần của tôi!

[ Làn đạn ]:??? Đây có tính là hành vi quấy rối không?

[ Làn đạn ]: Bọn họ vốn cũng không phải là người tốt lành gì, người cũng dám giết, này thì tính là cái gì... Tóm lại mọi người đừng có học theo, loại hành vi này mặc kệ nam hay nữ làm đều thật ghê tởm, ở thế giới thực có thể lập tức báo cảnh sát.

Bùi Tu cảm thấy mình sắp điên rồi, anh thực sự chính là tự đưa tới cửa để bị bắt nạt.

Anh thở dài trong lòng, lui về sau mấy bước tránh đi lưỡi dao, có chút héo héo nói: “Việc tổ đội cô không muốn thì thôi vậy.”

Dù sao anh cũng đã đề cập qua, hơn nữa với biểu hiện như người điên của cô hẳn là cũng không cần đồng đội.

Tả Thanh nhìn bộ dạng ỉu xìu trả lời cô của anh, không nhịn được càng cảm thấy kỳ quái.

Bị cô đùa giỡn như vậy mà vẫn muốn lập đội? Rốt cuộc anh có mục đích gì?

Còn có, mặc dù chuyện cô giết người chắc chắn sẽ bị truyền thông đưa tin, nhưng tin tức xã hội nhiều như vậy, tại sao anh lại chú ý đến một việc bình thường không có gì mới lạ này?

Nghĩ đến đây, cô nháy mắt mấy cái, cười nói: “Ai da, chẳng phải hôn một cái thôi sao, cũng không tới mức muốn khóc chứ? Cùng lắm thì tôi phụ trách là được rồi. Lập đội đúng không, lập còn không được sao?”

Bùi Tu: “... Được.”

Cẩn thận tính ra, anh cũng chỉ hố cô một ít, nếu ngay từ đầu đã gặp được, vậy liền dùng hết khả năng giúp đỡ nhau đi.

“Vậy được rồi, tôi đi trước.”

Hắn dừng một chút, lại nhắc nhở: “Đừng nghĩ cô có vũ khí liền có thể làm loạn, tấm gương trong phòng tắm cũng có thể làm vũ khí đó. Hơn nữa bọn họ đều là dân liều mạng, hiện tại không đụng đến nhau chỉ là vì chưa có cơ hội. Những người này giống như một quả bom, một khi gặp được chút lửa, tình thế sẽ lập tức chuyển biến xấu. Còn có...”

Anh dùng ngón tay trỏ lau khóe miệng: “Về sau không được lại làm chuyện như vậy, đây là hành vi lưu manh.”

Thời điểm anh nói chuyện, Tả Thanh liền dựa vào tường thành thật lắng nghe.

Bùi Tu còn tưởng rằng cô nghe lọt tai, không nghĩ tới anh mới vừa nói xong cô liền cười: “Lải nhải dông dài, anh thật giống như Đường Tăng niệm kinh a, Huyền Trang ca ca?”

Bùi Tu:...

Trong lúc nhất thời anh cũng không biết phản bác thế nào.

[ Làn đạn ]: Ha ha ha ha ha con mẹ nó Huyền Trang ca ca!

[ Lễ vật ]: Thu hoạch được phiếu đặc xá x 1

[ Làn đạn ]: Bùi Tu tại sao phải cùng với cô ta tổ đội a!!! Cô ta là người điên! Nam thần chạy mau!

[ Làn đạn ]: Nôn, gọi một tên tội phạm giết người là nam thần, tam quan đâu? Tố cáo.

Lúc này, tầng một bỗng nhiên truyền đến loáng thoáng tiếng vang.

Lập tức có người hô lớn: “Mọi người mau tới đây! Xảy ra chuyện!”

Bùi Tu nhìn Tả Thanh một chút, quay người liền chạy xuống lầu.

Tả Thanh ngược lại không gấp không vội, cô nhặt nước khoáng lên, vừa đi vừa thuận tay gõ gõ cửa phòng mình đi ngang qua.

Đến lúc cô đi xuống lầu, liền thấy tên mặt sẹo ngã trên mặt đất không nhúc nhích, mà Bùi Tu đang ngồi xổm ở bên cạnh hắn xem xét.

Những người khác đứng ở một bên, gã đeo kính thấy cô đến, sắc mặt trắng bệch nói một câu: “Hắn chết rồi!”

Giọng nói rất nặng, tựa hồ muốn nói là cô hại chết người nhưng lại không dám nói rõ.

Tả Thanh không phản ứng hắn, đi tới bên cạnh thi thể nhìn một chút.

- -------------

Tác giả không đặt tên cho mấy nhân vật phụ đâu, toàn gọi theo đặc điểm thôi nên các cô đọc đừng thấy lạ nghen.

Cuối cùng, chào mừng các cô sa hố mới ?