Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 55




Quý Thiển Ngưng thấy Mạc Hạm nhắn lại đến, chỉ là cô không muốn trả lời mà thôi.

Sau cuộc điện thoại với Mạc Hạm thì cô liền mất khẩu vị, gục đầu xuống, thật lâu mới động đũa một lần.

Bụng chậm rãi bị lấp đầy nhưng đầu óc lại là trống rỗng. Cô thỉnh thoảng sẽ liền nhìn điện thoại lại không thấy tin nhắn mới. Sau đó lại nhìn bầu trời đêm, cái gì cũng không nghĩ nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng

Lục Thanh Hoan nhìn cô giống như đứng ngồi không yên, hỏi: "Có phải là lo quá muộn rồi đúng không?"

"Không có ạ." Quý Thiển Ngưng vội ngồi ngay ngắn lại, "Na Na ra ngoài tuyên truyền phim rồi, mình em ở nhà cũng nhàm chán, còn không bằng ở cùng với mọi người thêm lát nữa."

Lục Thanh Hoan nói: "Khoảng thời gian trước chị bận quá, không phải đóng phim chính là chạy show nên cũng không có thời gian để gặp em."

Quý Thiển Ngưng xua xua tay ý bảo cô ấy đừng gắp thức ăn cho mình nữa, nói: "Em ngược lại thì tình nguyện bận rộn còn hơn, nếu như mỗi ngày đều có phim đóng thì tốt rồi."

"Bộ tiếp theo của em là phim điện ảnh sao? Nghe chị Lương nói, là Mạc Hạm giới thiệu em đi thử vai."

Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới Lương Ninh nói việc này cho Lục Thanh Hoan, nhưng cũng không lạ, cô và Lục Thanh Hoan đều là nghệ sĩ do Lương Ninh dẫn dắt, vẫn thường xuyên liên lạc thông tin với nhau. Cô gắp một đũa thức ăn, không có cảm xúc gì mà "Ừm" một tiếng.

Lục Thanh Hoan dùng khăn giấy lau miệng, nói chuyện như thể vô tâm nhắc đến: "Chị nhớ rõ buổi công chiếu phim buổi tối hôm lễ tốt nghiệp, lúc em uống say hình như là cô ấy tự mình đưa em về đúng không? Chị còn nghe nói, lúc em đổ bệnh phải nằm viện cô ấy cũng đến thăm. Cô ấy lại giới thiệu em đi thử vai phim điện ảnh nữa...... Trong giới vẫn luôn nói Mạc Hạm thanh cao lạnh nhạ, nhưng sau vài lần tiếp xúc thì chị cũng phát hiện cô ấy cũng không dễ gần lắm, không nghĩ tới cô ấy đối xử với em lại rất đặc biệt."

Chẳng lẽ là cô ấy đã phát hiện gì rồi? Quý Thiển Ngưng không hiểu sao có chút hốt hoảng, vì để che giấu cảm xúc mà tự mình gắp thức ăn, ra vẻ rất bình tĩnh mà nói: "Cũng không quá đặc biệt đâu, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Hai người muốn ăn rau thơm không?"

"Cho tôi cho tôi, tôi thích ăn." Salsa nói.

Bởi vì là ở nhà nên bọ họ ăn uống tương đối thoải mái hơn, vừa ăn vừa nói chuyện thấm thoắt đã ăn gần hai tiếng đồng hồ.

9 giờ, Lục Thanh Hoan nói: "Để chị đưa em về."

Salsa ở tiểu khu đó gần nên không cần đưa. Quý Thiển Ngưng lại ở khá xa.

"Không cần phiền phức như vậy, em gọi xe là được." Quý Thiển Ngưng không có xe, công ty có cấp cho cô một chiếc một chiếc. Năm trước Cố Tâm Mỹ dùng nó chở cô đến sân bay, cô cũng lười qua lấy nên hôm nay cũng là gọi xe tới đây.

"Muộn quá rồi, em con gái một thân một mình mà gọi xe thì không an toàn." Lục Thanh Hoan hiếm khi mạnh mẽ muốn đưa cô về, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: "Em cực cực khổ khổ tới dọn dẹp cho chị thì dù sao chị cũng phải tận tâm cố gắng đưa em về nhà an toàn mới được chứ."

Đã nói tới mức này rồi nên Quý Thiển Ngưng cũng không tranh cãi với cô ấy nữa.

Xe của Lục Thanh Hoan vừa nhìn đã biết là đặt, sau khi Quý Thiển Ngưng lên xe thì hỏi cô ấy: "Chị Thanh Hoan, xe này bao nhiêu tiền?"

"Hơn một trăm vạn đó." Lục Thanh Hoan thấy cô có vẻ rất hứng thú, hỏi: "Em muốn mua xe?"

"Đang có ý này." Quý Thiển Ngưng sờ sờ túi tiền teo tóp của mình, xấu hổ nói: "Nhưng mà mua không nổi xe sang như vậy, muốn mua một chiếc trong khoảng 10 vạn thôi."

Thân là một diễn viên hạng flop ở bên ngoài thì thù lao đóng phim của Quý Thiển Ngưng cũng không cao, nhưng cô ăn mặc cần kiệm nên trong túi vẫn có một ít tiền. Trước đó cô quay 《 Mê vụ 》 và 《 Đình viện thâm sâu 》 kiếm được mười lăm vạn đều đưa hết cho ba cô rồi, lúc quay 《 dương thành phong vân 》30 vạn vẫn còn giữ nên giờ có thể mua được một chiếc xe.

"Trong 10 vạn thì mua được xe gì chứ." Lục Thanh Hoan nói: "Trong gara nhà chị còn một chiếc khoảng 50 vạn, bị chị bỏ không hai năm rồi nhưng còn mới lắm, hoạt động vẫn tốt, để không cũng bám đầy bụi thôi. Nếu em không chê thì cứ lấy nó mà đi."

Quý Thiển Ngưng biết mấy năm nay Lục Thanh Hoan quay không ít phim truyền hình ăn khách nhưng không nghĩ tới thế mà lại có tiền đến vậy, trong lòng vừa hâm mộ đồng thời lại có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Không cần không cần, để em tự mình mua đi, chị mà đưa xe sang cỡ đó cho em đi thì lỡ như ngày nào đó bị hỏng gì thì em nào có khả năng bồi thường chứ."

"Hỏng thì có bảo hiểm nha, cũng không cần em bồi thường." Lục Thanh Hoan không cho là đúng.

Nếu Lục Thanh Hoan là Khương Ấu Na mà nói thế thì Quý Thiển Ngưng không nói hai lời liền lấy xe đi rồi, nào có khách sáo đến vậy. Nhưng cho dù là bạn bè, cũng phải phân ra thân sơ viễn cận. Cô thích làm bạn với Lục Thanh Hoan, cũng nguyện ý cùng đối phương nói chuyện thoả thích, nhưng quan hệ còn chưa tới giai đoạn có thể thoải mái đến vậy.

Từ lúc quen biết tới nay, Lục Thanh Hoan vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, đã giúp cô rất nhiều lần. Quý Thiển Ngưng chưa một lần báo đáp lại thì làm sao còn có thể tiếp tục chiếm tiện nghi của người ta được nữa.

Cô nghĩ nghĩ, tìm một lý do thoái thác khác: "Em muốn mua xe, không chỉ là vì có phương tiện để ra ngoài, mà còn là muốn tự thưởng cho bản thân. Rốt cuộc thì đóng phim cũng vất vả đến vậy."

Lục Thanh Hoan nghe ra ý từ chối của cô nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng, nói: "Vậy lúc đi mua nói chị một tiếng, chị dẫn em đi, sẵn tiện đem xe đi bảo dưỡng luôn."

"Dạ được."

Quý Thiển Ngưng vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên "Leng ka leng keng", ngắn ngủi mà liên tục vang lên 5 tiếng, không biết là ai nhắn tin Wechat cho cô nữa.

Chờ cô lấy điện thoại ra khỏi túi rồi mở khóa, nhìn thấy người người tn nhắn, trong lòng liền rơi lộp bộp, theo bản năng liếc nhìn Lục Thanh Hoan một cái.

Mắt Lục Thanh Hoan nhìn thẳng về dòng xe phía trước, không có nhìn cô.

Quý Thiển Ngưng vội xem tin nhắn, nhìn thấy nội dung thì thiếu chút nữa đã chảy máu máu mũi.

Mạc vênh váo: "[ hình ảnh ]*4"

Mạc vênh váo: "Chia sẻ địa chỉ."

Quý Thiển Ngưng hệt như ăn trộm phóng to 4 bức ảnh kia theo thứ tự.

Tấm thứ nhất: Cận cảnh trước ngực, váy lễ phục nhỏ màu đen, lộ ra làn da trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, còn có nửa cần cổ mê người.

Tấm thứ hai: Một đôi chân thon dài, một chân duỗi thẳng, một chân cong lại rất thoải mái, tư thế vô cùng mê người.

Tấm thứ ba: Mạc Hạm nằm thẳng, đôi tay tự nhiên giao nhau đặt lên bụng nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thản, giống như là ngủ?

Tấm thứ tư: Mạc Hạm Ngủ đang ngủ bị một người phụ nữ ôm vào trong ngực, người phụ nữ này đưa lưng về phía máy ảnh, một bàn tay dừng lại ở dây váy trên bờ vai mảnh khảnh, động tác này hình như là muốn giúp chị cởi quần áo???

Khi xem hai tấm đầu thì Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, tim đập nhanh hơn. Cô cho rằng Mạc Hạm bởi vì mình không để ý tới chị nên lại muốn làm mấy hành động khêu gợi gì đó, gửi ảnh chụp sắc dụ linh tinh.

Nhưng khi đến tấm thứ ba thì cô phát hiện hình như không đúng lắm. Vẻ mặt này của Mạc Hạm, hoặc là là ngủ, hoặc là là uống say, có thể thấy được ảnh là do người khác chụp. Ai chụp, An Huệ sao? Vì sao lại chụp? Chụp rồi sao lại gửi cho cô?

Tấm thứ tư thì lại càng vi diệu hơn. Mạc Hạm có bệnh cổ quái vô cùng nghiêm trọng, trừ phi đóng phim thì chưa bao giờ cho phép người khác phát sinh thân mật quá mức tiếp xúc tứ chi với chị, sao có thể cho phép người khác giúp chị thay đồ được???

Cuối cùng còn chia sẻ địa chỉ thì có ý gì???

Đầu Quý Thiển Ngưng đầy dấu chấm hỏi, như lọt vào trong sương mù.

Cô còn chưa kịp tự hỏi thì màn hình di động chợt lóe, "Mạc vênh váo" gọi điện thoại.

Nghe được tiếng chuông, Lục Thanh Hoan phân tâm nhìn cô một cái.

Quý Thiển Ngưng không phát hiện, cô không rảnh để mà nghĩ Mạc Hạm đã thế rồi sao còn gọi điện thoại cho cô, vội nghe máy.

Người bên kia mở miệng: "Nhìn thấy ảnh và địa chỉ tôi vừa gửi cho cô rồi chứ?"

Giọng nói này vô cùng chói tôi, mơ hồ còn lộ ra một chút run rẩy, hay là hưng phấn?

Người bên kia điện thoại căn bản không phải Mạc Hạm!

Cũng không phải An Huệ. Càng không thể là Tiết Gia Lệ!

Nhịp tim của Quý Thiển Ngưng lỡ mất nửa nhịp, cô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, đại não cấp tốc vận chuyển, đột nhiên nghĩ đến một người: "Triệu Hân Nhiên?"

"Không sai, là tôi." Triệu Hân Nhiên không hề úp úp mở mở với cô.

Quý Thiển Ngưng cầm điện thoại chặt hơn, mày nhíu chặt, nói: "Cô có ý gì?"

Triệu Hân Nhiên phát ra một tiếng cười lạnh chói tai, giọng bén nhọn: "Quý Thiển Ngưng cô nghe cho kỹ đây, A Hạm uống say, hiện tại đang ở nhà tôi. Không, chính xác hơn là đang ở trên giường tôi. Nội trọng hai mươi phút mà cô không đến kịp thì tôi lập tức ngủ với chị ấy ngay!"

Quý Thiển Ngưng còn không có tiêu hóa xong lượng thông tin trong lời của cô ta thì cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Cô gọi lại một lần nữa thì đối phương lại không bắt máy.

Lại gọi rồi lại cúp.

Lục Thanh Hoan không cẩn thận nghe được một chút nội dung nhưng nghe cũng không hiểu, nhìn thoáng qua vẻ mặt có hơi kỳ lạ của cô, vội hỏi: "Triệu Hân Nhiên tìm em? Cô ấy nói gì đó?"

Đầu óc Quý Thiển Ngưng vô cùng hỗn loạn, làm sao cô cũng không nhớ được vừa rồi Triệu Hân Nhiên đã nói cụ thể những gì, trong lòng chỉ có một giọng nói: Mạc Hạm đã xảy ra chuyện!

Cô còn nhớ rõ mấy tiếng trước Mạc Hạm còn nhắn tin cho cô, nói hôm nay muốn tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Triệu Hân Nhiên, có lẽ là ở trong tiệc mừng thọ uống say nên bị Triệu Hân Nhiên tranh thủ lợi dụng?

Nhưng mà tửu lượng của Mạc Hạm rất tốt, hơn nữa tính chị lại lãnh đạm, nếu chị không muốn uống thì có là Thiên Vương lão tử mời rượu cũng không uống, sao lại uống say được?

Nếu không phải uống say, đó chính là bị người tính kế.

Người tính kế Mạc Hạm, rất hiển nhiên là Triệu Hân Nhiên.

Triệu Hân Nhiên vậy mà lại dám làm chuyện này với Mạc Hạm...... Người phụ nữ này nhất định là điên rồi.

"Thiển Ngưng?" Lục Thanh Hoan gọi cô.

Quý Thiển Ngưng bừng tỉnh hoàn hồn, nói: "Chị Thanh Hoan, bây giờ chị có thể đưa em tới một chỗ được không?"

"Chỗ nào?"

Quý Thiển Ngưng mở WeChat ra xem vị trí mà Triệu Hân Nhiên dùng điện thoại của Mạc Hạm để chia sẻ, báo ra một địa danh.

"Chỗ này chị biết, vừa hay chị quen một cô diễn viên ở đó." Lục Thanh Hoan vừa lái xe vừa khó hiểu mà nói: "Đã trễ thế này, em đi tới đó làm gì?"

Liên quan đến Mạc Hạm nên Quý Thiển Ngưng không có biện pháp nói thật cho cô ấy nghe, cô nói úp mở: "Có người bạn có chút việc gấp, em phải lập tức qua đó."

"Người bạn mà em nói chắc không phải là Triệu Hân Nhiên chứ?" Lục Thanh Hoan không thể tưởng tượng hỏi.

"Không phải." Quý Thiển Ngưng thất thần trả lời, cô nhìn đồng hồ, khoảng cách hai mươi phút mà Triệu Hân Nhiên nói qua hai phút. Thời gian cấp bách, cô cũng không ý phút được giọng nói của mình sốt ruột đến cỡ nào: "Hai mươi phút có thể tới sao?"

"Nếu không kẹt xe thì hơn mười phút có lẽ là tới rồi." Lục Thanh Hoan nhìn cô qua kính chiếu hậu, chỉ thấy sắc mặt cô hình như còn trắng hơn so với lúc nãy, nhìn qua trông có vẻ rất hoảng loạn, "Thiển Ngưng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"...... Không có gì."

"Bang ——"

Điện thoại bị ném thật mạnh, theo sàn gỗ mà lăn đến dưới chân.

Trợ lý vội ngồi xuống nhặt lên, phát hiện màn hình bị nứt thành mấy đường, hoảng sợ biến sắc: "Đây là điện thoại của chị Hạm, sao chị lại......"

"Phanh" một tiếng vang lớn, đèn sàn bị đẩy ngã trên mặt đất.

Trợ lý còn chưa nói xong đã bị cắt ngang. Cô nhìn mảnh pha lê ở đầy đất, lại ngẩng đầu nhìn bộ mặt vặn vẹo của Triệu Hân Nhiên, lo mình sẽ bị liên lụy, có mong muốn tông cửa chạy ra ngoài quá.

Triệu Hân Nhiên dẫm lên mớ lộn xộn trên sàn nhà mà đi về phía cô, hai tay như kìm sắt nắm bả vai cô ấy, vừa lắc vừa nói: "Chị ấy thế mà lại đặt biệt danh cho con ả kia là ' Vợ mình '! Chị ấy vậy mà lại muốn cưới con tiện nhân đó!"

Trợ lý bị cô ta lắc đến mức đầu váng mắt hoa, cắn chặt răng không dám tỏ thái độ.

Triệu Hân Nhiên coi cô cô trợ lý như là gỗ mà đẩy ra, lẩm bẩm: "Tôi tuyệt đối không cho phép chị ấy cưới Quý Thiển Ngưng, không cho phép......"

Nhìn cô ta quay người đi về phía giường, dường như là sắp làm gì đó với người trên giường, trợ lý vội vọt tới, không sợ chết mà giữ chặt cô ta, nói: "Hân, Hân Nhiên, chị sẽ không thật sự làm bậy với chị Hạm mà đúng không?!"

Nếu như trợ lý mà biết tối nay cô ta sẽ làm chuyện xấu xa như vậy thì đánh chết cũng sẽ không tới đây rồi.

Ngón tay Triệu Hân Nhiên chạm vào khuôn mặt của Mạc Hạm, dường như bị nhiệt độ cơ thể thấp hơn người ình thường đông cứng lại, bỗng chốc thu tay lại, ngơ ngác nhìn tuyệt mỹ dung nhan lại lạnh như băng kia, cứ như là đã quên động tác tiếp theo.

Cô ta đã bảo người làm đem cà phê có bỏ thuốc vào, nhìn Mạc Hạm từng ngụm uống hết, lại nhìn Mạc Hạm ngủ mê mang bất tỉnh nhân sự, đúng là muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó.

Cô ta tốn hết tâm tư, né tránh mọi người đưa Mạc Hạm tới nơi này, không người quấy rầy, nhưng rốt cuộc thì cái gì cô ta cũng không dám làm.

Hai mgười từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tính cách Mạc Hạm thì Triệu Hân Nhiên đã quá rõ. Mạc Hạm quái đản, lạnh nhạt làm người khó có thể tiếp cận. Chị cũng không tự làm khổ mình, không để ý tới thế tục, chán ghét bị trói buộc, lại càng chán ghét bị người uy hiếp. Nếu Mưu toan cưỡng hiếp muốn phát sinh quan hệ với Mạc Hạm, lấy việc đó để uy hiếp Mạc Hạm kết hôn với cô ta là chuyện gần như là không có khả năng.

Cô ta thậm chí còn hông dám tưởng tượng, nếu cô ta thật sự cưỡng hiếp Mạc Hạm, chờ sau khi Mạc Hạm tỉnh lại thì sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng đến thế nào.

Cô ta muốn Mạc Hạm thích mình, chứ không phải chán ghét cùng tránh xa.

Cô ta muốn cho Mạc Hạm thấy rõ gương mặt thật của Quý Thiển Ngưng rồi vứt bỏ tiện nhân đó, như vậy thì cô ta có cơ hội rồi.

Mạc Hạm nhất định sẽ biết ơn cô.

Cô ta kiềm nén mong muốn tà ác xuống đáy lòng, kéo chăn bông qua, đầy dịu dàng đắp lên giúp Mạc Hạm.

Trợ lý thấy thế thì hơi bối rối, nhìn chằm chằm nụ cười tươi rói đột nhiên nở trên mặt cô ta, thì chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Nhưng mà nhìn tình hình, thì hẳn là sẽ không làm chuyện gì quá mức chứ?

Trợ lý nuốt nước miếng một cái, nói: "Hân, Hân Nhiên, vì sao chị lại muốn Quý Thiển Ngưng kia tới đây?"

Chẳng lẽ phải đợi sau khi Quý Thiển Ngưng tới, ở trước mắt cô ấy làm trò kia với Mạc Hạm? Trợ lý chỉ là tưởng tượng thôi mà đã nhịn không được mà rung mình.

Triệu Hân Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ đối với câu hỏi của cô ấy, tìm được điện thoại di động của mình, chậm rãi mở danh bạ.