Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 37-2




"Còn ở chung một phòng ký túc xá." Lưu Vũ Tình bổ sung.

Trần Nghĩa Chi lại hỏi: "Chủ nhiệm lớp là ai?"

"Vương Hàm ạ." Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình đồng thành trả lời.

"Ồ, Vương Hàm tôi cũng khá quen." Sau khi hàn huyên xong thì Trần Nghĩa Chi ngồi thẳng lại, rút một tờ giấy trong sấp A4 trước mặt, nói: "Nếu đã là bạn học thì hãy diễn thử đoạn này đi."

Quý Thiển Ngưng tiến lên nhận tờ giấy A4, quan sát cùng Lưu Vũ Tình.

Cốt truyện đại khái là: Sau khi tiểu thư nhà giàu An Hân đi du học về thì lần đầu tiên gặp lại khuê mật Từ Viện Viện. Lúc hai người trò chuyện, An Hân cảm giác rất rõ là Từ Viện Viện không vui lắm, bèn hỏi cô ấy lý do. Từ Viện Viện nói cho cô nghe chuyện cha mẹ cô ấy phản đối cô ấy ở bên cạnh người yêu thanh mai trúc mã của mình, sắp xếp để cô gả cho một người đàn ông đã lớn tuổi. Từ Viện Viện thương tâm gần chết, thậm chí còn có ý định tự tử. An Hân bèn dùng những ý tưởng tân thời để khai sáng cho cô ấy, cũng khuyên cô ấy bỏ trốn cùng trúc mã.

Cốt truyện cũng không tính phức tạp, diễn cũng chỉ mất năm phút. Lời thoại của hai nhân vật rất nhiều, cảm xúc trải dài tận mấy cấp độ, có tính khảo nghiệm độ co giãn của diễn viên, nên Trần Nghĩa Chi mới chọn đoạn này cho các cô biểu diễn.

Trần Nghĩa Chi chỉ cho các cô mười phút để chuẩn bị.

Hai người họ rất nhanh đã phân vai cho nhau xong, Quý Thiển Ngưng đóng vai An Hân, Lưu Vũ Tình đóng vai Từ Viện Viện.

Sau vòng biểu diễn đầu tiên, Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình liền nắm tay đối phương, khẩn trương chờ đợi kết quả.

Trần Nghĩa Chi quan sát hai cô thật lâu, bình luận sắc bén: "Tôi chỉ có thể nói, năng lực chuyên môn của hai người thì OK. Nhưng mà, tôi rất không hài lòng ở việc xây dựng hình tượng nhân vật. Tiểu Quý đóng vai tiểu thư đi du học về thì không đủ phong cách Tây, tiểu Lưu diễn Từ Viện Viện lại không đủ sự ràng buộc. Nhân vật của hai người hình như bị đổi chỗ cho nhau rồi. Như vậy đi, Tiểu Quý thử vai Từ Viện Viện, tiểu Lưu thử vai An Hân. Vẫn là chuẩn bị mười phút."

Sau khi lần biểu diễn thứ hai kết thúc, Trần Nghĩa Chi nói: "Cảm giác thì đúng rồi, nhưng vẫn còn thiếu gì đó. Hai người tách ra diễn mỗi người một đoạn riêng, tôi sẽ tìm người đối diễn với hai người."

Trần Nghĩa Chi lại chia cho hai người hai đoạn diễn riêng: Lưu Vũ Tình diễn cảnh cãi nhau với người cha thống lĩnh quân phiệt theo chế độ phong kiến đầy bảo thủ của mình, bị bạt tai; Quý Thiển Ngưng diễn cảnh chạy trốn suốt đêm cùng người yêu thanh mai trúc mã của mình, hai người ở cũ nát trong xe lén lút hôn môi.

Mười phút sau, Lưu Vũ Tình vô cùng tự tin mà nói: "Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi."

Trần Nghĩa Chi đứng lên, nói: "Để tôi diễn vai cha già của cô đi."

Quý Thiển Ngưng ở bên cạnh nhìn, không thể không nói ánh mắt của đạo diễn đúng là rất chuẩn. Lưu Vũ Tình so với cô đúng là càng hợp vai tiểu thư du học hơn, trên người tự mang theo khí chất mang kiêu ngạo cùng cao quý rất gần với hình tượng nhân vật.

Trần Nghĩa Chi cuối cùng cũng lộ chút ý cười, kéo Lưu Vũ Tình đang ngã soài dưới mặt đất đứng dậy, nói: "Cũng không tệ lắm."

Đến phiên Quý Thiển Ngưng.

Trần Nghĩa Chi vuốt vuốt đầu tóc hoa râm của mình, nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh xắn của Quý Thiển Ngưng, đùa giỡn: "Tôi tới tuổi này rồi cũng không chiếm tiện nghi của cô, để tìm một người trẻ tuổi đối diễn với cô."

Quý Thiển Ngưng xấu hổ mà cười cười.

Trần Nghĩa Chi nhìn sang ba vị giám khảo khác, hỏi: "Ai trong số mấy người có thể diễn một đoạn với tiểu Quý?"

Dù sao cũng là cảnh hôn, tuy rằng không phải là hôn thật, nhưng ba người đàn ông vẫn có chút xấu hổ không nói nên lời, chờ đạo diễn điểm danh.

"Vậy......"

"Để tôi cho." Trần Nghĩa Chi còn chưa dứt lời, thì bị một giọng nói thanh lãnh ngắt lời. Mạc Hạm đứng lên, nhìn Quý Thiển Ngưng đứng cách đó hơn 5 mét, nói: "Hai cô gái sẽ bớt xấu hổ hơn."

"Vậy cũng được, em tới đi." Trần Nghĩa Chi nhường lại vị trí của mình.

Nhìn Mạc Hạm đi từng bước về phía cô, trong lòng Quý Thiển Ngưng vô cùng bồn chồn.

Cô chưa từng phối hợp diễn cảnh tình cảm với Mạc Hạm, đây là lần đầu tiên trong đời, hơn nữa còn là cảnh hôn......

Hôm nay Mạc Hạm mang đồ đen trắng, trên người mang một chiếc áo len trắng tinh, bên dưới lại mang một chiếc quần tây cạp cao, tóc dài xõa trên vai, có cảm giác vừa giỏi giang lại mang chút lạnh lùng, lúc đóng vai nam sẽ không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Đi đến trước mặt Quý Thiển Ngưng, Mạc Hạm đặt tay lên vai cô, hơi khom lưng, nhìn vào mắt cô nói: "Tôi có thể chứ?"

"......" Đạo diễn cũng bảo chị tới rồi, chị còn hỏi tôi được không à? Quý Thiển Ngưng ra vẻ rụt rè gật gật đầu, nói: "Vậy làm phiền chị Hạm rồi."

"Không phiền." Ngón tay Mạc Hạm nâng cằm cô lên, chớp mắt nhìn cô, nói: "Lần đầu tiên trong đời, tôi rất mong chờ được diễn cảnh hôn với một cô gái như em."

Quý Thiển Ngưng: "......"

Giám khảo số một: "Bắt đầu rồi à?"

Trần Nghĩa Chi gõ gõ bàn, nói: "Mạc Hạm, có phải em lấy nhầm kịch bàn đùa giỡn con gái nhà lành rồi không?

Những người khác cười vang.

Mạc Hạm cười cho qua chuyện, nắm lấy tay Quý Thiển Ngưng, dịu dàng hỏi: "Viện Viện, em sẵn sàng chưa?"

Đây là lời thoại trong kịch bản.

Quý Thiển Ngưng hít một hơi sâu, rất nhanh đã nhập vai, ngửa đầu nhìn chị, có chút sợ hãi lại có chút hưng phấn mà nói: "A Niệm, em sẵn sàng rồi."

Mạc Hạm quay đầu lại nhìn cha mẹ Từ Viện Viện sắp đuổi kịp tới đây, lật cổ tay, nắm chặt tay cô, vô cùng khí thế mà hô lên: "Chạy!"

Hai người thanh mai trúc mã trốn khỏi trói buộc của thế tục, chạy như điên trên đường phố không người.

"A Niệm, em...... Em sợ quá." Quý Thiển Ngưng bị hụt hơi khi chạy trốn.

Mạc Hạm thả chậm bước chân, ôm cô nói: "Đừng sợ, mọi chuyện đều có tôi đây."

Quý Thiển Ngưng rúc vào trong ngực chị, thở không đều mà nói: "Em rất sợ hãi, nhưng mà...... Nhưng mà em lại cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nghĩ đến sau này có thể ở bên cạnh anh, em hạnh phúc đến sắp ngất đi rồi."

Mạc Hạm nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt cô, đầy mắt tràn đầy dịu dàng, nói: "Chị cũng vậy. Thiển Ngưng, theo chị đi, chúng ta cùng đi tìm hạnh phúc."

Quý Thiển Ngưng đắm chìm trong vai diễn của mình nên không chú ý tới Mạc Hạm đã đổi xưng hô với cô.

Thẳng đến khi Mạc Hạm áp cô vào tường, bàn tay mát lạnh nâng mặt cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên cằm cô. Mạc Hạm thâm tình chân thành mà nói: "Chị yêu em."

Quý Thiển Ngưng vô cùng giật mình, thoát khỏi vai diễn, chống lại ý muốn đẩy người kia ra, lui về phía sau một bước, cúi mình chào, nói: "Cảm ơn chị Hạm."

Cô không nghĩ tới Mạc Hạm sẽ hôn thận, còn tự ý thêm lời thoại......

Ba chữ cuối kia rõ ràng không hề có trên giấy......

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.

Ánh mắt Mạc Hạm thâm thúy, nói: "Không cần khách sáo."

Trần Nghĩa Chi vỗ tay, nói: "So với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn một chút."

Ba vòng biểu diễn kết thúc.

Trần Nghĩa Chi cùng ba giám khảo thảo luận một phen, tuyên bố kết quả ngay tại chỗ: "Vậy cứ như vậy đi, Tiểu Quý diễn Từ Viện Viện, Lưu Vũ Tình diễn An Hân. Mấy người nữa tôi sẽ báo cho hai cô để đến ký hợp đồng."

Quý Thiển Ngưng, Lưu Vũ Tình: "Cảm ơn đạo diễn."

Ra khỏi phòng thử vai, Lưu Vũ Tình kìm chế không được mà ôm lấy Quý Thiển Ngưng, nói: "Đây là lần đầu tiên đóng mình phim điện ảnh a a a! Thiển Ngưng, thật cảm ơn cậu!"

Thông qua thử vai nên Quý Thiển Ngưng cũng rất vui vẻ, có chút khó hiểu: "Cảm ơn mình làm gì?"

"Không đúng, phải cảm ơn chị Hạm mới đúng. Chị Hạm đâu?"

Nói Thào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Mạc Hạm vừa ra ngoài lập tức đi về phía các cô, nói: "Chúc mừng các em."

Lưu Vũ Tình kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được, nắm chặt tay Mạc Hạm mà cảm ơn rối rít.

Chờ cô ấy cảm ơn xong, Mạc Hạm hỏi Quý Thiển Ngưng: "Ăn sáng chưa?"

Quý Thiển Ngưng: "...... Ăn rồi."

"Em thì sao?" Mạc Hạm lại hỏi Lưu Vũ Tình.

Lưu Vũ Tình cười nói: "Em ăn xong rồi mới tới đây."

"Chị vẫn chưa ăn." Mạc Hạm nhìn thẳng Quý Thiển Ngưng, "Em đi với chị chứ?"

Trong lòng Quý Thiển Ngưng muốn cự tuyệt, nhưng giả vờ làm"Tình lữ" trước mặt Lưu Vũ Tình, không muốn bị khó xử ở bên ngoài nên đành gật đầu.

Lưu Vũ Tình tự giác mà không đi theo làm bóng đèn, nói: "Vậy hai người đi ăn đi, mình đi trước. Tạm biệt."

Quý Thiển Ngưng lên xe Mạc Hạm, đi thẳng vào vấn đề: "Là chị nói với chị Ninh bảo tôi đi thử vai sao?"

Mạc Hạm sau thì thắt dây an toàn xong thì "Ừ" một tiếng, quan sát sắc mặt cô: "Giận sao?"

Quý Thiển Ngưng cười lạnh, nói: "Tôi làm gì có tư cách mà tức giận, tôi cảm kích chị còn không kịp đây."

Vừa nghe giọng điệu đã biết ngay là trong lòng cô khó chịu.

Mạc Hạm châm chước nói: "Chị chỉ là đề cử em với đạo diễn, có được chọn hay không thì phải xem bản lĩnh và vận khí của em."

Quý Thiển Ngưng đương nhiên là biết đạo lý này, cho nên mới không tiện nổi giận, nói cục súc: "Lần này coi như tôi thiếu nhân tình của chị, còn khi nào trả được thì tôi không dám bảo đảm. Còn có, sau này không cần chị giúp tôi, tôi không trả nổi đâu."

Mạc Hạm trầm ngâm một chút, nói: "Vậy tính ra thì em thiếu chị hai lần rồi đó nha."

"Làm gì mà hai lần?" Quý Thiển Ngưng không rõ nguyên do.

Đôi mắt Mạc Hạm híp lại, chậm rãi nói: "Buổi tối hôm đó......"

"Lần đó không tính!" Quý Thiển Ngưng phỉ nhổ, đỏ mặt lên.

Mạc Hạm tặc lưỡi, nói: "Biết ngay em muốn quỵt nợ mà, cũng may mà chị còn giữ chứng cứ."

Quý Thiển Ngưng mới đầu còn khó hiểu, qua vài giây mới nhận ra chứng cứ mà chị nói là gì, xấu hổ và giận dữ nói: "Trả đồ lại cho tôi!"

"Đi ăn sáng với chị, ăn xong thì chị trả lại cho."

Sau khi ăn xong.

Quý Thiển Ngưng duỗi tay muốn chị trả lại đồ.

Mạc Hạm thong thả ung dung dùng khăn giấy lau miệng, cười rộ lên hệt hồ ly, nói: "Nghĩ sao mà em nghĩ chị mang theo một cái quần lót bên người vậy?"

"......"Bây giờ Quý Thiển Ngưng mới nhận ra là mình bị chơi, giận dữ mắng chị biến thái rồi rời đi.