Chương 54: Sắp ra
Kỷ nguyên mới như này dùng loại chiến thuật biển người hẳn cũng không quá ít, Vô Khương cũng không quan trọng q·uân đ·ội của chính mình nên đi theo loại gì, theo hắn thì kết hợp là tốt nhất, tinh binh đường đi cùng biển người chiến thuật cùng kết hợp mới là chân ái
Bởi vì khu rừng cây sát nhau, thêm thời tiết khô hạn ít mưa, cây cối rất nhanh liền bắt lửa, chỉ trong thời gian ngắn, lửa cháy cực kỳ kinh khủng liền lan đến 1/3 khu rừng, khung cảnh lửa cháy như này còn mạnh hơn lúc thú triều vào đêm thứ nhất
Côn trùng từng con từng con chạy tán loạn rồi lại c·hết, có con rết còn lớn bằng một nửa Jormundga cũng không chạy thoát, bọn hăn chạy càng ngày càng sâu vào rừng nhưng lửa lại lan ra xung quanh, càng vào bên trong c·hết càng nhanh, trừ phi tốc độ chạy nhanh hơn tốc độ lửa lan
Mà Becggie càng ra sức đưa quân lính chạy dọc theo khu rừng mà châm lửa cùng ném rượu vào làm lửa lan càng ngày càng lớn, đến cuối cùng Vô Khương sử dụng MiracButer dọc theo khu đất rộng lớn liền chỉ thấy một biển lửa, côn trùng ở bên trong bất kể chủng loại đã vô hình chung bị nhốt trong một lồng lửa, mà lan càng ngày càng lớn
Đến bây giờ những con quái vật kinh khủng nhất của khu rừng mới bắt đầu hiện hình, một con chuồn chuồn lớn bằng tòa nhà 20 tầng đập từng tầng cánh ung dung thoát đi ra ngoài, trước khi đi nó còn quay lại nhìn lại Vô Khương nhưng sau khi thấy Jormundga sừng sững đứng đấy cũng không dám làm gì mà lục đục chạy đi nhưng theo Vô Khương nhìn thấy thì cấp độ con chuồn chuồn này còn cao hơn bọn hắn nhiều nhưng khả năng cảm nhận huyết mạch Jormundga cao hơn nên mới rời đi
Hết chuồn chuồn hắn liền thấy một con thằn lặn ngạnh kháng lửa nóng chạy một mạch ra ngoài, con thằn lằn này lại cực nhỏ, chỉ bằng ngón tay con người nhưng màu sắc lại cực kỳ đặc biệt, toàn thân nó màu trắng trong suốt như băng, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh cộng thêm toàn thân tỏa ra luồng khí trắng như sương lạnh làm nó gần như miễn nhiễm với lửa
“Bắt nó lại”
Theo lệnh của Vô Khương, Jormundga cực nhanh trườn thẳng về phía con thằn lằn đang chạy trốn kia, sau một màn đuổi bắt đơn giản thì con thằn lằn cũng nằm yên trong miệng Jormundga nhưng trái ngược với mong đợi, con thằn lằn thế mà lượng nhiệt lạnh tỏa ra ngoài bị hút vào trong lại từ đó dần dần n·gộ đ·ộc CO2 mà c·hết
Tiếc nhìn con thằn lằn đ·ã c·hết, hắn lại tiếp tục quan sát đ·ám c·háy kia, nó vẫn âm ỉ không ngừng cháy, từ bên ngoài càng ngấm vào bên trong, cộng thêm binh lính Vô Khương liên tục ném đuốc lửa cùng rượu nồng độ cao vào bên trong khiến ngọn lửa không có dừng được mà càng lớn hơn
Lúc này cũng là lúc những thế lực thực sự ở trong nơi này bắt đầu lộ diện, từ trên cao ở vị trí con bướm, Vô Khương liền thấy được từ dưới đất lục đục bò lên lượng lớn sinh vật côn trùng nhưng độ lớn không khác gì một người bình thường
“Thế lực địa đầu xà ở nơi này cũng hiện lên rồi à, đám côn trùng này… là kiến đi?”
Nhìn từng con kiến cực kỳ to lớn bò lỏm ngổm lên để d·ập l·ửa, từng đợt nước được mang từ sau lưng bọn nó không biết lấy từ nơi nào di chuyển liên tục đến những đám lửa
Không chỉ cái hang lớn đầy kiến kia mà ở trên ngọn núi đá lớn từng con ong lớn ngang bằng con kiến kia cũng phối hợp với lũ kiến
Ngoài 2 nhóm kia đang ra sức d·ập l·ửa ra thì cũng có vài thành phần côn trùng lớn làm theo, nhưng trong đám côn trùng đấy thì con Vô Khương hứng thú nhất là một con bọ hung cực lớn, lớp vỏ như sắt thép nâu đồng cực kỳ oai vệ
Nhưng thế hắn để ý đến nó nhất chính là khả năng tái sinh cùng hồi phục mạnh mẽ kia, nó điên cuồng lao vào đám lửa rồi bị cháy đến cháy than nhưng lớp vỏ cháy tróc ra ngoài lại được thay bằng lớp vỏ mới, cứ liên tục như vậy đến bây giờ nó đã tiếp cận ra khỏi khu rừng
Đưa tay vuốt cằm cười nhẹ một cái Vô Khương liền lệnh Jormundga cõng bản thân lại chỗ con bọ kia, còn quân lính được đưa quyền chỉ huy cho Becgie, Vô Khương muốn tóm gọn cùng diệt sạch đám ong cùng kiến này
Hắn không muốn sát bên lãnh địa của mình có tồn tại uy h·iếp đến bản thân, không đạo đức ? Người không phạm ta thì ta không phạm người ? thế giới trẻ con mới nghĩ như vậy
Giao q·uân đ·ội cho Becgie xong, Vô Khương cũng đi lên đầu Jormudga trực tiếp đi đến nơi con bọ kia sắp bò ra, đúng như Vô Khương nhận xét, con bọ kia không một v·ết t·hương trên người thành công lao ra khỏi đám lửa, nhưng nó cũng đó mệt mỏi hư lực vô cùng
Đừng nó con bọ này, Jormundga mà bị nhốt bên trong cũng trở thành món rắn nướng không sớm thì muộn
Nhưng trái với Vô Khương nghĩ rằng con bọ này sau khi mất sức cùng mệt mỏi xong sẽ mất cảnh giác, khi hắn cũng Jormundga tiếp cận thì nó cũng gồng cứng cả người lên toàn thân giáp xác cũng bắt đầu chuyển sang trạng thái t·ấn c·ông
Mà bên kia cũng đã xảy ra chiến đấu, khác với tính toán ban đầu, đám ong cùng kiến thế mà lao ra đám lửa còn nhanh hơn dự tính của Vô Khương
Hắn cau mày sử dụng tầm nhìn của con bướm xem xét tình hình, nhưng cảnh tượng cũng làm hắn lạnh hết cả người, đám kiến cùng ong này điên cuồng đến nỗi sử dụng xác của bọn chúng tạo thành một con đường băng qua rừng lửa
Càng điên cuồng hơn là con nào đi trước mà thấy hết đường liền tự nguyện nằm xuống trải đường cho đồng đội bước lên tiếp
Nhìn thấy cảnh tượng này Vô Khương cũng vô thức hít sâu một hơi mà cảm thán
“Không hồ là hệ thống xã hội đầu tiên cùng lâu đời nhất được hình thành trên lam tinh, mức độ tiếp thu mệnh lệnh, hy sinh cùng đoàn kết đã lên được tầm cao kinh khủng”
Ý muốn thử kỹ năng con bọ hung cùng đánh giá nó cũng được Vô Khương bỏ qua, từ xung quanh không gian của Vô Khương liền tạo thành một hình cùng vàng óng nhẹ với Vô Khương là tâm điểm, ở đằng sau hắn hiện lên từng vòng xoáy nhỏ, chỉ trong chớp mắt, hàng loạt thanh kiếm từ vòng xoáy nhỏ kia bắn cực nhanh về phía con bọ hung
Nhưng khác với con vật bình thường không kịp phản ứng với tộc độ, con bọ hung này điên cuồng đến nỗi đưa ra một cái cánh của mình chắn phía trước, riêng bản thân theo quán tính tránh né
Vừa nhảy sang né được hàng loạt thanh kiếm đâm vào thì nó đã thấy hàng loạt sợi dây xích từ mọi góc độ xung quanh tên nhân loại kia bắn mạnh trói chặt mình, nó chuẩn bị dùng sức lực kéo sợi xích này thì hàng loạt cát vàng không biết từ lúc nào từ dưới đất đã trói chặt nó
“Bingo”
Vô Khương nhẹ mỉm cười, 2 tay vẫn đút vào túi quần không cử động, nhưng xung quanh hắn những sợi xích sắt lấy từ Gate Of Babilons liên tục từ mọi góc độ bắn về trói c·hết con bọ, Hoàng Sa cũng trói chặt lại nó không cho cử động rồi liền từ Gate Of Babilon b·ắn h·àng l·oạt thương dài đâm xuyên qua con bọ hung
Đến khi cảm nhận rung động qua dây xích đã không còn nữa hắn mới đi lại gần quả cầu cát được bọc kính này, nhanh chóng liền phát động [Khế Linh Trụ] khế ước với nó
Mà đúng như Vô Khương kỳ vọng, với hàng loạt giáo dài đâm xuyên qua cơ thể cùng xích sắt cùng cát bao quanh, con bọ này vẫn còn sống sót, nhưng hơi thở đang là cực kỳ suy yếu giống như lung lay sắp c·hết