Chương 8: Bắt đầu.
Chương 8: Bắt đầu.
Clack.
''Thưa ba má con đi học mới về!''
Vũ vừa về đến nhà liền không nghe thấy động tĩnh gì, nhớ đến lời nói của trung. Cậu vội vàng vào nhà, nhìn thấy 1 tờ giấy nằm ngay trên lồng ăn, tâm tình Vũ không khỏi trầm xuống.
Cầm lấy đọc 1 chút về sau, Vũ liền vò nó lại ném qua 1 bên. Cậu ngồi bệch xuống cái ghế ăn gần đấy, ngón tay không ngừng xoa bóp đầu mình. Dù trong lòng đã dự đoán trước, nhưng mà khi tiếp nhận cũng không khỏi có chút thất thần. Vũ ngồi ngẩn ngời 1 lúc lâu về sau, cậu mới có thể lấy lại bình tĩnh được.
''Haizzz! Ít nhất không cần lo 2 đứa em của mình nữa.'' Vũ thở phào xem như trút được gánh nặng, mở lồng ăn ra cậu bắt đầu dùng bữa tối của mình.
Cơm nước xong xuôi về sau, Vũ bắt đầu lên Group chat để tìm hiểu tình hình.
''Yo! mấy ml ba với mẹ tao mang mấy đứa em đi rồi, giờ còn mình tao ở nhà. Tao sợ ma quá có đứa nào cho tao qua trú được không?'' (Dog).
''Chịu. Mày nhắn trễ quá, ông anh tao kéo băng ổng qua rồi. Giờ tao đang nghe mấy ổng kể để chuẩn bị cho ngày mai.'' (Wibu chúa).
''Tao đang luyện kiếm cùng ông già tao.'' (Đầu cắt moi).
''Qua nhà tao này, ba má tao cũng mang mấy đứa em đi rồi.''(Vũ)
''Ok em! Anh qua giờ đấy. Có gì ăn ở nhà không?'' (Dog)
''Có mì gói, nếu mày ăn thì ta bỏ thịt bò ra cho mày.''
''Ngon.'' (Dog)
.........
.........
30 phút sau,
''Rầm! Rầm! Em yêu mở cửa cho anh vào nào.''
Tiếng la hét của Vinh không ngừng vang lên ở ngoài, cũng may khu hắn ở khá ồn ào nếu không thì thằng Vinh này đã bị mọi người trong xóm chửi c·hết rồi. Nhưng mà Vũ ngay lập tức nghĩ đến điều gì, khuôn mặt không khỏi nhăn lại, cậu đi ra mở cửa thì thứ đầu tiên cậu thấy là nụ cười đểu của Vinh.
Cái tên này vác trên người 1 cái ba lô thiệt lớn, bên hông còn đang cầm lấy cái xe đạp, mồ hôi từ trên người hắn tuôn ra như suối làm cho Vũ lùi lại phía sau 1 chút.
''Hề hề! Chào em.''
''CC! Cút vào trong tắm đi ml.''
Vinh nghe vậy ngoan ngoãn đi vào trong, để đồ vật xuống về sau Vinh cầm lấy 1 viên Capsule đi lên phòng tắm mà không cần Vũ chỉ đường, hiển nhiên đây không phải lần đầu hắn tới nhà cậu.
Vũ lúc này vẫn còn chưa đi vào trong, cậu đứng ở ngoài hơn 5 phút về như để xác nhận điều gì sau đó mới đi vào trong. Trên tay còn cầm lấy điện thoại nhắn tên cho Trung.
''Mày nghe được chứ?''
''Ừ! Ta nghe được rồi, nhưng mà mày gửi cái này chi?''
''Mày không thấy nó giống cái gì à?''
''Giống mô?''
''Mã morse''
''Mã morse? Mày mới chơi đồ à Vũ, làm sao loa phát thanh chỗ mày lại phát mã Morse.''
''Tao éo biết, tao có cảm giác nó là mã Morse mày giải được không.''
''Được rồi để tao coi.''
Nhắn cho Trung xong Vũ liền tắt điện thoại ra sau vườn, sở dĩ cậu nghi ngờ loa phát thanh phát ra mã Morse là bởi làn da của cậu. Vũ không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, chỉ là 1 ý nghĩ thoáng qua sau đó liền trở nên mạnh mẽ đến nỗi làm cho cậu không thể ngừng bỏ qua ý nghĩa này.
Ném thứ này qua 1 bên, Vũ cầm lấy cây rìu của mình nhìn về phía người cát đối diện kia. Đây đã là đối thủ của cậu trong 2 ngày qua, Vũ dự định trong tối nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ba cậu đặt ra cho cậu. Phá huỷ người cát, nghe thật vl phải không chỉ là 1 người cát thôi mà làm sao có thể làm khó dễ được.
Vũ cũng có suy nghĩ này vào đêm hôm đó, nhưng khi lâm vào thực chiến thì sự thật đã cho cậu 1 cát tát. Vũ quên rằng đây không phải thế giới bình thường, nên khó trách cậu sẽ dùng tư duy của 1 người bình thường phán xét mọi vật. Ở đây là người cát, cậu không nghĩ tới tên người cát này lại là 1 vật phẩm thần kỳ.
Vật phẩm sinh ra do sự ảnh hưởng của Ki tới môi trường xung quanh, khiến cho chúng có siêu năng lực. Tên người cát trước mặt cậu có khả năng khiến cho cơ thể trên nên cứng cáp trong 5 phút. Đây cũng chính là bài tập của ba cậu dành cậu, phá huỷ tên người cát này trong 5 phút hoá cứng của nó.
Theo lời ba của Vũ, tên người cát này chỉ có sức mạnh của 1 tên sắp bước vào cấp 10 còn không tính là siêu năng lực. Nên không có lý do gì Vũ không thể phá huỷ nó được, Vũ cũng rất ... chấm với lý luận này nhưng cậu không thể cải được.
''Keng...''
Tiếng lưỡi rìu v·a c·hạm với kim loại vang lên, cùng với đó là thân hình của Vũ lùi lại ít nhất 5 bước. Lực phản chấn khiến cho đôi tay của cậu tê rần, nhưng nghĩ đến ngày mai Vũ lại cắn răng thực hiện tiếp.
Vinh còn đang cầm bát mì không ngừng húp lấy húp để, nghe thấy âm thanh của kim loại v·a c·hạm cậu không khỏi hiếu kỳ ra nhìn. Trông thấy Vũ đang điên cuồng luyện tập, Vinh đột nhiên thấy trong lòng có 1 ngọn lửa nhiệt huyết đang b·ốc c·háy.
''Xem ra phải luyện tập tiếp thôi.'' Cậu nhanh chóng ăn hết phần thức ăn còn lại, sau đó chạy lên lầu lấy cặp găng tay của mình rồi bắt đầu hít đất.
''1000 cái hít đất bắt đầu nào. 1....2....3....''
2 cậu thiếu nên đang bùng cháy ngọn lửa nhiệt huyết của mình trong thời điểm cực kỳ quan trọng của cuộc đời bọn họ.
Mà không biết rằng đây sẽ là những ngày cuối cùng mà họ có thể thoải mái như vậy.
------------------
Ở khu căn cứ nọ,
Ba của Vũ lúc này đang ngồi hút điếu thuốc, khuôn mặt thẩn thờ nhìn lên trời không biết đang suy nghĩ điều gì. Trên tay còn cầm lấy chai rượu, ngay lúc này có vài người đi tới ngồi bên cạnh ông. 1 người trong đó có gương mặt cực kỳ quái dị, người đó có khuôn mặt của 1 con báo pha lẫn 1 chút của con người, cặp mắt màu hổ phách nhìn vào khuôn mặt ngờ nghệch của ba Vũ.
''Ê Trí! Bị gì mà đứng ngoài đây thẩn thờ vậy, mới cải nhau với vợ à?''
1 người đàn ông với làn da ngâm đen thì tới gần giật lấy chai rượu trong tay Trí rồi đem miệng chai lên ngửi:
''Rượu từ mắt quỷ khổng lồ sao, rượu ngon đấy.''
Lúc này Trí mới như tỉnh hồn lại, nhận ra có đồng bạn ở xung quanh hắn lúc này mới thở dài nói:
''Tao đang lo cho thằng con tao, mai là nó đi di tản rồi. Không biết thằng nhỏ có sống qua được không.''
Cả đám còn đang hứng thú với chai rượu, nhưng khi nghe được lời nói của Trí tất cả liền ngay lập tức rơi vào trầm mặc. Người đàn ông có khuôn mặt giống báo kia cũng liền ngước nhìn lên trời:
''Ừa ta cũng như mày, mai không biết thằng con tao sao.''
Ngay lập tức mọi người trong này liền bắt đầu than thở đủ điều, không biết con mình ngày mai sao. Hội bạn lập tức trở thành hội phụ huynh, lúc này có 1 cô gái nghe mọi người nói nhiều đến vậy nhịn không được nhắc nhở:
''Đã lo lắng tới vậy, thì mai cố gắng giải quyết hầm ngục nhanh nhất có thể đi. Có thể tranh thủ thời gian cho con mấy người sống thêm 1 lát đấy.''
Nếu đám bạn Vũ đứng ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người đang nói kia chính là giáo viên của bọn hắn cô Ngọc, nhưng hình dạng của cô lúc này cũng đã biến đổi. 1 bên mặt của cô gái này xuất hiện 1 vài lớp vảy, cặp mắt càng là biến dạng xuất hiện 2 tròng mắt không ngừng đan xen vào nhau.
Trí khi nhìn thấy hình dạng của cô cũng không khỏi nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc hỏi:
''Bị thương sao?''
Cô Ngọc lắc đầu bảo: ''Nhóm chúng ta đi lạc vào vùng không gian vô định, liền hấp thụ lượng lớn Ki dẫn đến cơ thể xảy ra đột biến không kiểm soát được. Nếu không phải thầy hiệu trưởng tới cứu thì có lẽ mọi người không còn nhìn thấy ta đâu.''
Người đàn ông da ngâm đen kia nghe vậy liền thở dài:
''May mắn hầm ngục bên đấy đã được xử lý, chúng ta liền có thể thở 1 tí.'' Sau đó nhìn vào cô Ngọc:
''Bên y tế bảo sao?''
''Có thể hồi phục lại như cũ chỉ là mất chút thời gian.''
''Vậy được rồi không như con báo bên kia là được.''
''Ê mày! Nói đụng chạm nha mày.'' Tên nữa người nữa báo nghe vậy liền xù lông lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của gã da ngâm nhìn về phía mình. Khí thế liền yếu đi chút xíu, xem ra gã này cũng rất sợ tên da ngâm. Nhanh chóng tìm cách chuyển chủ đề, gã liền quay đầu về phía Trí:
''Ê Trí! Vợ mày đầu rồi. Mọi hôm như hình với bóng mà, nay sao tách ra rồi không phải vợ chồng mày cải nhau gì đó chứ.''
''Em ấy đi tới kho lấy chút đồ để dùng cho ngày mai, sẵn tiện gọi về mấy đứa nhóc cho tụi nó yên tâm.''
''......''
Đám người bắt đầu lâm vào cuộc trò chuyện g·iết thời gian, sẵn tiện có chai rượu của Trí, cả bọn ngay lập tức tổ chức 1 buổi nhậu. Người thì góp tiền người thì lấy ra đồ vật, chẳng mấy chốc 1 bàn nhậu với đủ loại đồ ăn thức uống đã thành hình. Cũng may không có ai trong đây có nhiệm vụ trên người, mà tổ chức cũng không hề ép buộc bọn hắn phải tuân thủ điều gì.
Đám người chẳng mấy chốc đều lầm vào cơn say, tiếng ca hò cùng chửi rủa bắt đầu cất lên thu hút không ít người. Cho đến khi vợ anh Trí về tới nơi, thì đã thấy phía sân ngoài đã hình thành 1 biển người, khó mà tin được tất cả chỉ bắt đầu bởi 1 chai rượu.
Nhìn thấy ông chồng mình đang ôm vai 2 người đồng đội không ngừng hát ca, chị chỉ có thể lắc đầu cười trừ. Bởi vì chị biết hầm ngục mang tới cho bọn họ áp lực lớn đến cỡ nào, bản thân chị cũng bị đè nén nên sinh ra đồng cảm.
Thế là chị cũng kệ ông chồng mình, nhanh chóng chạy tới hội bạn của mình bắt đầu ca hát múa nhảy. Mà hành động của mọi người đã bị phía q·uân đ·ội cùng chính quyền phát hiện, 1 người trong q·uân đ·ội nhịn không được dự định tới giải tán thì đã bị đưa tay cản lại:
''Thủ trưởng ngài đây là?''
''Để bọn họ nhậu đi, chúng ta cũng không có quyền quản lý bọn họ. Mọi người đều đã cho chúng ta mặt mũi, vậy chúng ta cũng phải cho lại. Cậu thật sự nghĩ rằng bọn họ thật sự bằng lòng làm không công cho chúng ta sao...''
''Thưa thủ trưởng không phải là vì phục vụ...''
Người cấp trên này đưa tay ngăn chặn người này nói tiếp:
''Đừng có đem mấy cái vì tổ quốc ra nói, nếu bọn họ đều có giác ngộ như vậy. Thì hiện tại sẽ không có ta với cậu ở đây đâu, đừng có đem năng lực giả xem là người bình thường nếu không muốn m·ất m·ạng.'' Nói đến những từ sau vị thủ trưởng này không khỏi kéo dài âm tiết, hiển nhiên có ý nhắc nhở người này.
Mà người quân nhân này biết mình cũng lỡ lời, cảm giác được có vài cặp mắt mới vừa ngó qua. Gã liền có cảm giác lạnh sống lưng, thế là ngay lập tức ngậm miệng.
Vị thủ trưởng này lắc đầu cười chào hỏi với những người vừa nhìn kia, sau đó quay người rời đi.
''Quay về kiểm tra trang bị đi, mai là thời điểm quan trọng đấy. Ta không muốn nhìn thấy 1 món v·ũ k·hí nào bị hỏng đâu.''
---------------------
=)))))))) 8 chap nhưng vẫn chưa xuất hiện người saiyan, mấy huynh bình tĩnh 2 chap tới là có rồi. Mạch chuyện hơi chậm nên mấy cứ từ từ mà đọc :v