Chương 77: Cuộc phiêu lưu của 3 gã đần.
Chương 77: Cuộc phiêu lưu của 3 gã đần.
Không biết mọi thứ đang dần trở nên phức tạp,
Ngay khi đón được ông bạn, cả 3 quyết định đi theo Vũ tới cô nhi viện. Dù sao Vũ đã hứa với đám bạn học của mình sẽ quay về mang bọn hắn đi ra ngoài nhìn, còn 2 tên kia đi theo ăn ké. Hết cách, khi bị kẻ địch bắt giữ thì đồ đạc trên người bọn hắn đã bị lột sạch. Chưa kể lúc chạy nạn cũng tiêu hao hết át chủ bài còn lại, cho nên chỉ có thể ôm chân Vũ mà thôi.
Vũ đối với việc này cầu còn không được, nhưng bên ngoài thì chỉ lạnh nhạt đồng ý. Dù sao cậu vẫn còn muốn xem thái độ của 2 người này với băng pháp của đầu to. Dù sao đầu to cũng là người quen của cậu, đào chân tường người quen thì cũng kỳ.
Trên đường đi, Vũ cũng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng máu me. Xác c·hết trải đầy trên đường, có của người lớn có của trẻ em, có n·gười c·hết không can tâm đôi mắt vẫn mở trừng trừng oán hận nhìn trời, có người thân xác không toàn vẹn, có người thì bị treo trên trường làm mồi nhử cho động vật.
Nhìn thấy những cảnh tượng này, khiến cho Vũ thu lại sự tự tin của mình. Bởi trong các t·hi t·hể nằm ngoài kia không thiếu dị nhân cấp 9, cấp 8 điều này cũng làm cho cậu không khỏi suy nghĩ lại việc đem bạn bè của mình ra ngoài, điều này làm Vũ nhận ra mình vẫn còn suy nghĩ quá đơn giản.
Nếu trận tai họa này đơn giản, thì làm sao biến chú Hải từ 1 người trầm tĩnh trở thành bồng bộc, gắt gỏng như thế. Hơn nữa còn khiến cha cậu kém chút náo lớn với ông nội.
''Vũ à! Cuối cùng mày vẫn chỉ là 1 tên chưa lớn thôi sao.''
Thì thầm những lời thất vọng với bản thân, cậu cảm thấy ánh mắt mình quá thiểu cận. Đã trãi qua 2 lần tai họa mà vẫn không hiểu được gì, cũng may kiếp này vẫn chưa làm chuyện gì ngu xuẩn.
''Mang đám ấy ra ngoài vẫn được, điều kiên quyết là thực lực mình đủ mạnh hoặc là có người mạnh hơn đi theo. Nhóm bảo vệ mình không được tính, mấy người ấy đã vì mình làm trái luật 1 lần rồi không thể ra tay thêm nữa.''
Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ điều mình cần làm, Vũ càng cảm thấy kế hoạch lúc trước của cậu không khác gì trò trẻ con. Sơ hở quá nhiều, phương hướng cũng không có. Làm cho Vũ 1 lần nữa phải viết lại 1 bản kế hoạch sống sót trong t·hảm h·ọa, lần này viết cực kỳ dụng tâm và chi tiết hơn nữa Vũ còn tham khảo những nơi cậu đi qua để khiến mọi thứ trở nên trơn tru hơn.
Khỉ và Tuất đi theo phía sau nhìn hết từ đầu đến cuối, đều không nói ra lời nào 1 mặt là vì bọn hắn còn nhỏ tuổi cũng không hiểu tại sao Vũ lại trở nên như vậy. Mặc khác là bọn họ không dám xen lời vào, dù sao 2 đứa đang nương tựa vào Vũ để sống a. Sống dưới mái hiên thì phải cuối đầu, huống hồ tụi nó là từ t·hế g·iới n·gầm chui ra. Ở nơi đấy, tư tưởng này càng là quán triệt, lão đại thì cần tiểu đệ nghe lời chứ không phải cãi bướng.
Không thiếu bởi trường hợp bởi vì chen mồm vào cuộc trò chuyện mà m·ất m·ạng. Vũ không biết 2 đứa nhóc đằng sau lúc này đã tự biên tự diễn rất nhiều thứ về hành động của cậu, mà cho dù có biết thì Vũ cũng không thèm quan tâm. Gì chứ mấy cái này sơ suất 1 cái là m·ất m·ạng đấy, thà làm khùng làm điên lúc này còn hơn đổ máu trong chiến trường thật.
Đang đi, cả 3 bổng nghe thấy 1 tiếng hét thảm ở đằng xa còn có tiếng súng cất lên.
''Bên kia..''
Khỉ chỉ 1 phương hướng sau đó quay đầu nhìn Vũ như chờ đợi cậu ra lệnh, Vũ không để ý ánh nhìn của 2 tên kia. Mà trong lòng bắt đầu tính toán, cứu người vẫn là không cứu. Nếu là 1 thân 1 mình lúc trước, thì Vũ sẽ không ngại đi hóng hớt nhưng bây giờ thì khác. Sắp tới cũng khác, cậu không thể làm theo ý mình được nữa, phải đảm bảo an toàn của đội nữa.
''Tới xem 1 chút đi, nếu không ổn thì chúng ta chạy trước.''
Sau đó 3 người đi men theo vách tường tòa nhà nhìn vào bên trong.
Có 1 nhóm gồm 3 trai 2 gái đang vật lộn với đám quái vật bên trong tòa nhà, bọn họ nhìn còn rất trẻ đâu đó khoảng 15-16 tuổi. Tất cả đều mang theo những v·ết t·hương không nhỏ, người nặng nhất là 1 cô gái tóc với 1 bên bàn tay đã biến mất, cô bé cũng chính là chủ nhân của tiếng thét mới nãy. Chỉ là giờ phút này cô bé đang được 1 người bạn hỗ trợ sát trùng v·ết t·hương, khuôn mặt tái nhợt mang đầy vẽ khống khổ nhưng lại cắn chặt răng không phát thành tiếng.
Ở 1 bên khác, 2 cậu trai đang phải đối mặt với đám quái vật vây công. 1 người cầm kiếm đang không ngừng tung ra các chiêu thức, cây đại kiếm được vung vẫy với khí thế ngất trời, đòn ra đều mang tính hủy duyệt đối phương.
1 người khác thì đang cầm cây gậy, vừa đánh vừa thủ mang hướng hỗ trợ cho cậu bạn cầm đại kiếm. 2 người này phối hợp cực kỳ ăn ý, người chủ công người hỗ trợ cho nên mới tạo ra được cục diện kéo co lâu tới như này.
1 phần khác là do đám quái vật bọn họ gặp cũng không quá mạnh, mặc dù có hình thù kỳ dị, thân hình nhỏ nhắn của trẻ sơ sinh với cái đầu tròn to tướng như 1 cái tivi đời cũ. Chúng không có đầy đủ ngũ quan, cả khuôn mặt chỉ có 1 cái miệng lớn bao hết cả nơi.
Đám này đánh nhau cũng rất là kỳ lạ, chúng di chuyển bằng 4 chân bò quanh địa hình các nơi, sau đó lấy đà phóng mình đi như 1 viên đạn hướng thẳng vào phía cô cậu học sinh kia. Bọn này từ lúc Vũ đến tới giới chưa từng đổi qua chiến thuật t·ấn c·ông, tất cả chỉ là lấy đà dậm nhảy.
Nhìn cách đánh có vẽ đơn giản, chỉ cần xác định được điểm rơi của bọn nó là xong. Cơ mà đây mới chính là điều làm khó khăn cô cậu học trò kia, bởi tốc độ phóng của đám quái vật này rất nhanh, hơn nữa Vũ còn nhìn thấy 1 con có thể ở trong không trung tăng giảm tốc độ của mình. Điều này càng khiến cho việc xác định điểm rơi cùng mục tiêu của bọn nó khó khăn hơn nữa, v·ết t·hương của cô bạn kia chắc hẵng là cái giá phải trả khi phán đoán sai.
''Quái lạ mình còn nghe thấy tiếng súng cơ mà, đám người này có tên nào mang súng đâu..''
Bổng 1 cảm giác rùng mình truyền tới Vũ, nó xông thẳng vào đầu cậu làm cả người Vũ ướt đẫm mồ hôi. Vũ như phát điên hét toáng lên, cùng với đó là dùng chân đạp mạnh vào vách tường ngăn cách.
''CMN mau nhảy vào..!!!''
Khỉ, Tuất cũng trong tình trạng như Vũ chỉ khác là 2 người này đều bị sợ đến bất động không thể di chuyển được. Phải đợi đến tiếng hét của Vũ mới lấy lại được tin thần, không nói 2 lời liền nhảy vào trong.
Đám học sinh cũng hốt hoảng khi nhìn thấy nhóm Nguyên Vũ, cơ mà cả bọn như nhận ra điều gì khuôn mặt không khỏi hốt hoảng. Cô bạn bị đứt tay kia càng là tuyệt vọng ôm đầu:
''Hắn tới...hắn..tới...''
Khuôn mặt Vũ cực kỳ khó coi, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Bởi đây là điều cậu chọn, nếu ban đầu cậu không đi tới đây thì mấy thứ này sẽ không xảy ra. Nhưng cậu đã chọn, vậy thì cậu phải dũng cảm đối mặt với nó.
Dù sao nhóm chú Út vẫn chưa hề ra tay, suy ra được thứ mà cậu sắp đánh nhau cũng không quá mạnh, chí ít không đạt tới cấp bậc 8.
Anh chàng cầm đại kiếm còn muốn mở miệng hỏi, thì lại bị đám quái vật nhỏ con ngăn cản bọn nó như bị gì kích thích, t·ấn c·ông càng dữ dội hơn trước. Lúc đầu còn có thể đánh qua lại được 1 tí, thì hiện tại 2 anh chàng đều đã phải quay người phòng thủ. Bọn quái vật cũng hướng mũi rìu của mình vào nhóm Nguyên Vũ.
Làm cho tâm trạng đang trở nên cực đoan như Vũ càng trầm trọng hơn trước, cậu không nói gì mà ra liếc mắt nhìn Khỉ và Tuất. 2 người ngẫn người 1 chút sau đó như hiểu ra điều gì:
''Tao sủ dụng rìu...'' Khỉ hô lớn:
Tuất thì từ tốn trả lời: ''Đưa tao cây nỏ đi...''
Vũ không nhiều lời từ trong balo ném ra v·ũ k·hí liền quay người lao tới bọn quái vật nhỏ con kia, cậu muốn giải quyết đám này trước khi phải chiến đấu với thứ làm cho cậu sợ hãi kia.
Thế là Vũ ra tay liền dùng hết toàn lực, [Sắc bén] + [Áo giáp đất] + [Cơn đói vô tận] tổ hợp chiêu thức này được Vũ sử dụng càng lúc càng quen tay, mặc dù để có thể hút được năng lượng đối phương cậu phải dùng chính bàn tay áp lên được người đối phương. Nhưng điều đó cũng không làm khó được cậu, da thịt 1 2 vết sẹo không là gì.
Chẳng mấy chốc đám quái vật tí hon là khó dễ đám học sinh cấp 3 kia nhanh chóng bị 1 mình Vũ giải quyết, Vũ cũng nhanh chóng hút lấy năng lượng của đám này làm bình sạc cho [Sắc bén] khiến cho khí thế bên ngoài của bộ giáp này càng trở nên nguy hiểm hơn trước, làm cho người ta có cảm giác như bị xem làm con mồi.
Anh chàng vác đại kiếm lúc này nuốt nước bọt 1 cái, trong đầu không ngừng gào thét:
''Vãi @@ c@t! Thằng nhóc kia nhỏ tuổi như thế mà hung dữ đến vậy sao..''
Còn chưa để anh nói ra thành lời, thì đã nghe Khỉ ngập ngừng nói:
''Đám kia...tới...''