Chương 76: Giáo hội phế thần.
Chương 76: Giáo hội phế thần.
Ngay khi đạt được lời đáp ứng của chú mình, Vũ liền vác theo khỉ vội vàng lên đường.
Trên đường đi, Vũ cũng bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình. Cậu nhìn qua Khỉ 1 lát như đang dự tính điều gì, Vũ đang muốn lập 1 băng đảng. Không sai là đảng phái t·ội p·hạm, sở dĩ cậu có suy nghĩ như này cũng là vì tiếp súc qua Ngũ Long Trại Thành 1 thời gian.
Nhìn thấy con người và hoạt động nơi đấy mới khiến cho Vũ nãy ra ý tưởng này, dù sao t·ội p·hạm là dị nhân cũng không đơn giản chỉ là g·iết người c·ướp c·ủa, mà còn là liên quan đến chợ đen cùng giao dịch trái phép. Vũ muốn chính là những thị trường này, lý do tại sao thì đơn giản là vì muốn tiết kiệm tiền a.
Muốn v·ũ k·hí hợp pháp theo nhà nước tốn quá nhiều tiền a, 1 cây rìu chiến cấp bậc bình thường thôi đã ngót nghét 30 triệu rồi. Trong khi giá chợ đen chỉ có 10 triệu, mà chất lượng lại như nhau thì biết bên nào sẽ được hoang nghênh nhiều rồi đấy.
Đa số các cửa tiệm v·ũ k·hí được hoạt động trên thành phố thường quan tâm đến các cuộc buôn bán cấp bậc hiếm trở lên thôi, mà giá tiền cho đống v·ũ k·hí ấy thì đừng bàn. Toàn con số trên trời, Vũ cũng chưa đủ trình cũng như tiền bạc để quan tâm tới mối làm ăn ấy.
Hơn nữa lý do cho cậu hứng thú với chợ đen là vì việc không cần phải đóng quá nhiều thuế, nghe cực kỳ khó tin nhưng nhà nước bằng cách nào đó vẫn có thể nhúng tay vào thị trường chợ đen và áp đặt cho nó 1 mức thuế nhất định mà người ta gọi là ''thuế vô trị'' cho các sản phẩm có nguồn gốc từ chợ đen. Nhưng nó không cao, cho nên mọi người cũng không phản ứng quá nhiều.
Điều này làm cho máu làm ăn trong Vũ sôi động hơn nữa, bởi hiện tại cậu đã có cho mình 1 kỹ năng cực kỳ phù hợp cho tình huống này [Cần cù bù thông minh] thứ này có thể gia tăng tốc độ học hành của cậu cũng như làm việc.
Mà điều kiện lúc này cũng cực kỳ lý tưởng để chen chân vào thị trường chợ đen, bởi cậu từng nghe thầy Hải bảo rằng. Chính quyền thành phố cực kỳ không thích thái độ bất tuân của 1 số thành phần trong giới, cho nên quyết định sẽ tiến hành 1 trận càng quét diện rộng. Nếu điều này là thật, thì chỉ cần sống sót được sau lần t·ấn c·ông của hầm ngục này.
Thì chợ đen đảm bảo sẽ rơi vào thời kỳ khang hiếm hàng hóa, đây là thời cơ của Vũ để tiến hành thâm nhập thị trường. Mà để làm được những điều này, Vũ cần có 3 thứ. 2 thứ ban đầu là tiền bạc và kỹ năng Vũ đã có thể lo được, điều còn lại mới là thứ khiến Vũ đau đầu.
Nhân viên, 1 khi quyết định gia nhập giới t·ội p·hạm điều kiện kiên quyết là phải có 1 đám ở dưới sẵn sàng bán mạng cho mình. Mà còn là làm trong thị trường chợ đen, vậy chắc chắn sẽ không thiếu những lúc chém g·iết tranh đoạt địa bàn lẫn nhau.
Dù Vũ có thể dựa hơi vào uy vọng của nhà nội ngoại đe dọa người ngoài, nhưng cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân cậu để đặt chân lên thị trường. Nếu không có người dưới tay, vậy cậu sẽ cực kỳ bó tay bó chân.
Cho nên tìm kiếm những đồng minh đang là thứ Vũ đặt lên trên hàng đầu, việc huấn luyện đồng bạn trong lớp cũng là vì tìm kiếm những người phù hợp để làm việc cho mình. Cơ mà sau 1 thời gian Vũ cũng nhận ra, có khi những cậu học sinh kia chưa chắc đã phù hợp với góc khuất của thế giới.
Mà những người như thằng Khỉ đây mới là những đối tượng Vũ nên hướng tới, vì sao ư bởi vì đám này tay đã nhúng máu hết rồi. Cho dù chỉ là mới 8 tuổi như Khỉ cũng đã có vài đầu mạng người trên tay rồi, đó là điều kiện kiên quyết để sống sót ở khu ổ chuột.
Hơn nữa thằng Khỉ có thể tin được, dù sao 1 người liều mạng chạy ra ngoài tìm kiếm viện binh cho đồng đội thì xứng đáng được tin tưởng. Huống chi cũng đã tiếp xúc ít nhiều với đối phương, nên Vũ dự định sau khi cứu Tuất ra khỏi trạm xá liền sẽ đưa ra lời mời 2 đứa này.
Nếu không được vậy thì thôi, cậu hiện tại cũng không quá gấp gáp trong việc này. Xem như tùy duyên đi, sau 30p cả 2 nhanh chóng tiếp cận gần khu trạm xá. Đến nơi cả 2 cũng không khỏi bất ngờ, bởi nơi đây đang chật kín người Vũ còn nhìn thấy vài người đang mặc đồng phục cảnh sát.
''V@i cứt! Công an vẫn còn hoạt động trong tình trạng này sao.''
Khỉ quay qua nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ:
''Làm sao lại không có, bây giờ thành phố chỉ đang trong thời kỳ săn bắn nha. Không phải t·ai n·ạn, thì mọi thứ vẫn phải hoạt động chứ.''
Cơ mà trong lòng Vũ thì đang hò hét:
''Cmn 3 cái cấp S, 2 cái cấp A vẫn chưa là gì sao.''
Cậu không nói lời nào mà chẳng im lặng suy nghĩ, có lẽ mọi thứ không quá tệ như cậu nghĩ. Các cơ sở vật chất cùng công an vẫn đang hoạt động bình thường, mặc dù tình huống có chút khác biệt. Xong vẫn không khác lúc đầu làm ấy, Vũ còn có thể thoải mái vừa đi vừa hát như đứa vô não mà không lo gặp quái vật mạnh cơ mà.
Bình phục lại tâm trí của mình Vũ mau chóng kéo Khỉ đi tới bên kia, cậu không hướng theo phương diện những người kia chỉ là đang giả dạng cảnh sát. Bởi vì người phía sau cậu không hề phát động cảnh báo nào, xem ra là người nhà ra tay.
1 người đàn ông trẻ tuổi với mới tóc dài, ngũ quan đoan chính, đôi mắt sắc bén như chim ưng đang cùng trưởng trạm y tế nói chuyện. Người sau lúc này vừa mới mặc lại quần áo bác sĩ, khuôn mặt còn dính 1 chút máu chưa lau hết.
Đột nhiên anh ta như cảm nhận được gì, quay lại thì nhìn thấy 2 đứa trẻ đang từ từ đi tới bên này. Trưởng trạm ngay lập tức nhận ra Khỉ, không có cách trong nhóm người xung quanh chạy ra ngoài tìm cứu viện thì chỉ có duy nhất tên đấy là 1 đứa trẻ a.
Mọi người căn bản không có ý định để tên này đi, cuối cùng thì cũng không chịu được sự cứng đầu của thằng nhỏ. Nên chỉ có thể để nó rời đi, không nghĩ tới còn có thể quay về mà hình như cứu viện thằng bé tìm tới có vẽ sai sai.
Người đàn ông với mái tóc dài kia thì lại nghĩ khác, nhìn Khỉ 1 chút sau đó lại quay qua nhìn Vũ cuối cùng lại ngước nhìn lên 1 chỗ sâu xa nào đấy. Khuôn mặt anh ta bổng nở 1 nụ cười, quay đầu nói với trưởng trạm y tế:
''Chuyện cần nói cũng nói rồi, nếu bác cần gì thì cứ nói tụi cháu. Cháu có việc cần đi trước..''
Nói xong còn không để trưởng trạm y tế đáp lời, người đàn ông tóc dài kia liền đã tiêu thất trước ánh nhìn kì dị của Khỉ và Vũ.
''Giống quá, chẳng lẽ đây là 1 kỹ thuật chứ không phải năng lực bẩm sinh sao.''
Vũ không khỏi thì thầm nhìn vào hư không, cách người đàn ông kia biến mất làm Vũ nhớ tới thầy Hải. Điều này càng làm Vũ mong chờ với lời hứa của cha cậu ngay khi cậu 6 tuổi sẽ dẫn cậu đi tập võ 1 cách bài bản.
Độ bá đạo của võ thuật nơi này đã được Vũ trải nghiệm qua ở kiếp trước, mặt dù chỉ là vài phút ngắn ngủi. Nhưng ít nhất nó đã làm cậu có thể hình dung được sự mạnh mẽ của thứ này.
Nếu khả năng tiêu thất giữa hư không kia đúng thật là 1 kỹ thuật trong võ thuật, vậy thì Vũ phải sống c·hết học được nó. [Tàn ảnh] kiếp trước cậu có được mặc dù cũng là 1 dạng tương tự, nhưng nó thuần tí dựa vào tốc độ để bóp méo hình ảnh bản thân a. Nào có thể là bản thân bổng nhiên biến mất như thế, [Dịch chuyển tức thời] của Son Goku cũng có thể làm được nhưng người đàn ông kia rõ ràng không làm tư thế như vậy.
Rõ ràng nơi này tồn tại tập đoàn Capsule nhưng lại không hề có 1 tí thông tin gì về những người kia a, rõ ràng ironman hay superman tồn tại trong thế giới này nhưng những nhân vật trong dragon ball lại không thấy tăm hơi. Đến cả hệ thống cũng từng đưa ra các kỹ thuật trong [One piece] điều này càng làm cho Vũ cảm thấy mình suy nghĩ có chút xa.
Tiếp đến thì mọi thứ cực kỳ dễ dàng, Vũ và Khỉ tìm ra được Tuất đang nằm ngủ thẳng cẳng ở 1 góc hỏi ra mới biết cái thằng này là bị người ta đánh lén rồi ném lên đây. Điều này cũng làm Vũ phải nhìn đám người trong t·hế g·iới n·gầm bằng ánh mắt khác, xem ra nơi nào cũng có người này người kia cho dù nơi đấy có là 1 nơi tối tăm nguy hiểm.
......
Ở nơi khác,
Chú út đang cùng người đàn ông tóc dài kia tán gẫu, hút 1 hơi trà sữa vào mồm về sau anh mới thở dài:
''Thấy chưa! Lúc ấy đã bảo nên quét sạch nơi đấy mới có thể đảm bảo đám chuột nhắc đấy không xuất hiện nữa. Giờ thì hay rồi, lại phải lao lực thanh lý chúng thêm 1 lần nữa.''
''Không phải không muốn mà là không thể a, quả núi ấy có tác dụng lớn như thế nào ngươi biết mà..''
''Xì, mấy lão ấy chỉ sợ bản thân phải quay đây chấn thủ nên mới lấy cái lý do đó thôi..''
''Thôi được rồi đừng nói về vấn đề này..''
Người đàn ông tóc dài lúc này cũng sợ chú Út đem chủ đề đi lệch, cho nên nhất quyết nói thẳng:
''Lần này Giáo Hội Phế Thần sợ là đã chuẩn bị rất lâu cho lần hành động này, chúng ta nhất định phải cẩn thận ứng đối a.''
Chú Út nghe vậy cũng biết tình hình nghiêm trọng thế là thở dài đáp lại:
''Được rồi kế hoạch của ông là gì, nói trước tôi còn phải bảo vệ thằng cháu nhà tôi nữa. Mẹ nó sẽ g·iết tôi nếu nó có mệnh hệ gì đấy.''