Chương 50: Tình tiết có chút không đúng.
Khuôn mặt của Vũ lúc này đã sầm lại khi nhìn thấy thảm trạng của Hoàng, còn tốt cậu vẫn cảm nhận được nguồn Ki từ cơ thể Hoàng phát ra. Nếu không, ngày hôm nay chắc chắn sẽ x·ảy r·a á·n m·ạng.
Tên thanh niên vừa gọi cứu thương nhìn lấy Vũ từ trên không hạ xuống, trong lòng không khỏi dâng lên 1 cổ hoảng sợ không tên.
''Hửm...tên nhóc này...''
Gã thanh niên nhìn thấy biểu cảm của Vũ không khỏi hứng thú, tưởng rằng Vũ sẽ gây chuyện. Nào ngờ chỉ thấy cậu im lặng vác Hoàng lên vai sau đó rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn qua 2 người họ 1 lần.
Điều này làm cho gã nhà giàu như cảm thấy bị vũ nhục, đang định tiến lên gây sự. Thì đã bị đồng bọn ngăn lại, hơn nữa khuôn mặt của đồng bạn hắn lúc này cũng không hề được tốt.
''Tao có thể tha thứ cho mày đánh người vô tội cùng gây chuyện 1 lần, nhưng mày phải nhớ lý do mình đến đây. Nếu mày còn cố gây chuyện ở đây, thì đừng có trách tao. OK?''
Tên nhà giàu nghe vậy liền thu liễm lại tính nết của mình, hắn mặc dù cực kỳ ngạo mạng nhưng còn không đến độ vô não. Người trước mắt này mặc dù bề ngoài nhìn cực kỳ hiền lành dễ bắt nạt, cơ mà mấy người tin vẽ bề ngoài này của hắn đều gặp kết cục không được tốt đẹp.
Trở lại bên Vũ,
Cậu im lặng mang thằng bạn mình đi tới hội họp với nhóm bạn của mình. Khi Huân và Trang nhìn thấy thảm trạng của Hoàng, cả 2 không khỏi hít 1 hơi thật sâu. Tàn bạo a, đến cùng là tên nào gây ra chuyện này.
Vũ sau đó từ trong [Không gian cá nhân] lấy ra 1 tấm ga trải giường. Đặt Hoàng lên trên đó, sau đó bắt đầu tiến hành chữa trị. Phương pháp chữa trị ở đây rất đơn giản, cứ cắn đậu senzu là xong. Cơ mà trước đó phải xử lý 2 cánh tay bị vặn ngược của cậu đã, thật tình cờ Vũ cũng hiểu được 1 chút trong việc nắn xương.
Thế là cậu không hề chần chừ sử dụng [Sát Phá Lang] bẻ lại 2 cánh tay của bạn mình, cơn đau khiến cho Hoàng tỉnh lại ngay lập tức. Cơ mà bởi vì khuôn mặt xưng như đầu heo, tiếng hét của Hoàng gần như không có ai nghe thấy.
''Huân mày có thể dùng năng lực của mày lên người khác được không?''
Huân nghe vậy liền hiểu ý của Vũ, cậu gật đầu sau đó đặt 2 tay lên những phần gãy của Hoàng. Nhanh chóng tao thành 1 lớp giáp kiên cố bá·m s·át vào 2 cánh tay, tiếng cọt kẹt tạo ra từ các khớp xương không ngừng vang lên.
Hoàng mặc dù không thể hét được, nhưng khuôn mặt nhăn lại cùng cơ thể không ngừng run rẩy đã cho thấy nổi đau mà cậu đang gánh chịu lúc này. Nhận thấy đã sơ cứu xong xuôi, Vũ liền cho Hoàng ăn lấy đậu thần.
Ngay lập tức 1 luồng sinh lực khổng lồ tràn vào cơ thể Hoàng, các vết bầm trên mặt dần dần nhỏ lại, răng bắt đầu mọc ra, những v·ết t·hương ngoài da cũng đã khép lại từ lúc nào. Hoàng cử động 2 cánh tay của mình 1 chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Vũ mới dí sát khuôn mặt của mình vào Hoàng. Khuôn mặt như muốn g·iết người hỏi:
''Kể đầu đuôi cho tao nghe, làm sao bị đập đến như thế này.''
Nghĩ đến truyện vừa trải qua, cơn giận dữ của Hoàng không khỏi bùng lên. Cậu bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện, nghe xong về sau khuôn mặt đám Vũ đều không khỏi âm trầm.
Không nghĩ tới dám ở ban ngày ban mặt, lại đi xâm hại t·ình d·ục nữ sinh. Mà người ta chỉ mới là cấp 3 nữa chứ, nếu không phải Hoàng và Cường tình cờ xuất hiện gần đó. Thì không biết số phận bạn nữ sinh đó đã như thế nào, Vũ sau đó liếc nhìn về Hoàng 1 lần nữa.
Khôgn khỏi ngao ngán thở dài, éo nào thanh niên này toàn gặp kèo thối không thế. Không b·ị đ·ánh hội đồng khi cứu người, thì cũng bị người mạnh hơn đánh khi cứu người.
Nhưng nghĩ đến đám người kia là sinh viên đại học, trong lòng Vũ không khỏi trở nên trầm trọng hơn trước. Đã là người có tri thức còn có thể thực hiện hành vi đ·ồi b·ại đến vậy, vậy thì mấy gã có năng lực bá đạo sẽ hành xử như thế nào nữa.
Bảo sao mối quan hệ giữa dị nhân và người thường lại gay gắt đến vậy, mặc dù Vũ không hề có cái nhìn phiến diện về giới dị nhân. Nhưng mà hành động ngày hôm nay đã cho cậu nhận ra vài điều, càng làm cho Vũ kiên định với con đường tương lai của mình.
Cậu hi vọng mình không trở thành những tên khốn nạn như này, mặc dù không cần phải là loại lương thiện nhưng chí ít không thẹn với lương tâm của mình. Đang chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân, Vũ đột nhiên cảm giác được 1 luồng Ki quen thuộc đang hướng đến chỗ này.
Bởi vì lần gacha đợt trước, mà cậu được cộng dồn kha khá kỹ năng [Cảm nhận Ki: Cơ bản] khiến cho phạm vi cảm nhận đã tăng nhiều hơn trước. Nếu như nhớ không nhầm, thì lượng Ki này chính là của tên nhà giàu mới nãy.
Khuôn mặt Vũ không khỏi trở nên nghiêm trọng hơn trước, khi xác nhận rằng 2 tên đấy đúng là hướng về phía mình mà tới. Cậu nhìn Hoàng 1 cái, sau đó liếc qua mấy tên khác.
Nhìn thấy khuôn mặt Trang trở nên nhăn lại như cảm nhận được gì, Vũ không khỏi thở dài 1 hơi. Âu cũng là số phận, đã nhận được món quà từ hệ thống vậy chuẩn bị đoán nhận kiếp nạn sắp tới.
''2 gã đấy đang hướng tới chỗ đám mình, ở đây có ai quen 2 tên đấy không?''
Cuối cùng Vũ vẫn phải lên tiếng cảnh báo cho mọi người. Trang khi nghe được câu nói này, khuôn mặt càng nhiếu chặt hơn nữa, Huân 1 mặt không hiểu 1 mặt hoảng sợ xác nhận lại lần nữa. Cường lúc này đã bắt đầu lùi về phía sau vài bước, nhưng bị Hoàng giữ lại.
''Chạy đi đâu! Bọn đấy có tới cũng không đánh mày đâu, sợ cái gì.''
Còn không đợi Trang mở miệng giải thích, thì đã có tiếng nói từ xa truyền đến.
''Oi!! Con hoang, thì ra mày ở đây đó à.''
Tên nhà giàu khi nhìn thấy Trang, khuôn mặt không khỏi chán ghét gọi lớn. Cũng may quanh đây không có học sinh, nên không ai nghe thấy những câu sặc mùi truyện xưa như này.
Người đàn ông đi kế bên nghe vậy liền nhiếu mày, nhưng suy nghĩ 1 chút cuối cùng cũng không nhắc nhở gì. Chỉ là khi nhìn thấy Hoàng đã hồi phục thương tích, khuôn mặt không khỏi trở nên kinh ngạc.
Nhìn về phía Vũ đang âm trầm nhìn lấy tên nhà giàu, anh chàng liền trở nên đau đầu. Xem ra vẫn là chọn nhầm người bắt nạt rồi, đã có thể hồi phục nhanh đến vậy thì kiểu gì cũng trữ thuốc hồi phục rồi.
Mặc dù món hàng này bên ngoài thị trường liền cực kỳ đa dạng, nhưng để có thể hồi phục nhanh như vậy trong vòng 3-4 phút thì liền không phải hàng bình thường có thể cho được.
Ít nhất cũng phải là cấp độ hiếm trở lên, mà món đồ ở cấp độ như này giá cả không phải rẻ. Khởi điểm cũng phải trăm triệu trở lên, mà có thể cung cấp món đồ cho những đứa trẻ như này thì xem ra thế lực phía sau cũng không phải yếu.
Suy nghĩ 1 chút liền làm, tên theo sau liền đẩy tên nhà giàu ra phía sau. Đi thẳng tới chỗ Hoàng và Vũ, còn không đợi 2 tên đưa ra phản ứng. Anh chàng này liền đã gật đầu nhận lỗi:
''Chuyện lúc trước là do bên chúng ta sai, hi vọng 2 bạn không để ý. Còn vụ cô gái, đó là chúng tôi đã có giao kèo từ trước. Tên ngốc phía sau có sở thích hơi bị bệnh hoạn nên mới có tình huống lúc trước, nếu không bạn tin có thể đi điều tra sẽ liền biết nghệ danh của cô bạn kia.''
Sau đó anh chàng liền từ trong túi lấy ra 1 cái thẻ đưa tới trước mặt 2 người:
''Ở trong này có sẵn 50 triệu, mong 2 cậu nhận chút lòng thành này. Về sau tôi sẽ gửi thêm cho 2 người 50 triệu nữa, coi như là đền bù tổn thất tin thần do anh bạn này chịu đựng. Chỉ mong 2 bên chúng ta có thể xoá bỏ ân oán mới nãy.''
Lời nói cùng hành động của anh chàng này đã làm cho Vũ và Hoàng cực kỳ choáng váng. Làm sao kịch bản có chút không đúng, khinh bỉ đâu đánh mặt đâu, ân oán gia đình đâu. Làm sao biến thành xin lỗi đưa tiền thế này, mà từ hành động của người trước mắt này không hề có 1 chút giả dối nào.
Có thể là anh ta diễn quá hay hoặc cũng có thể là thật tâm muốn giải quyết mọi chuyện, cơ mà Vũ và Hoàng đều choáng váng với số tiền anh chàng bỏ ra. 100 triệu, số tiền này liền ngang bằng với học bổng + tiền thưởng + tiền săn quái trong đợt huấn luyện của Vũ cộng lại.
Làm sao thằng Hoàng chịu vài cú đấm liền được đền bù 100 triệu rồi, mà n·ạn n·hân Hoàng lúc này đã không ngừng trà xát hai tay. Hắn cảm giác người trước mắt này cũng không hề đáng ghét đến vậy, ít nhất là người ta đã nhận lỗi với lại tình huống lúc đó cũng giống như anh ta đề cập.
Nghĩ lại cũng đúng, làm sao có sinh viên nào dám vào trường đi hãm h·iếp học sinh cấp 3 được. Đây là ngoài đời chứ có phải phim nhật đâu, hét lên vài tiếng thì đảm bảo tên đấy cũng xanh cỏ, hơn nữa học sinh trường này cũng không phải dạng hiền lành gì.
Làm sao có thể để bọn hắn muốn làm gì thì làm chứ, đang định đưa tay ra nhận thì ngay lập tức xuất hiện lực cản lại hành động của cậu.
''Hoàng mày đang định làm gì đấy, liên sỉ của mày đâu.'' Vũ không khỏi thất vọng khi nhìn thấy hành động của bạn mình.
''Liên sỉ éo j tầm này, 100 triệu đấy mày thả ra..''
''Nhưng thuốc là tao đưa mày mà, phải chia tao 1 ít chứ 70-30 thế nào. Mày 7, tao 3.''
''Chốt !''
---------
Chương sau sáng mai có nhá :v