Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 48: Trúng mánh.




Chương 48: Trúng mánh.

Chương 48: Trúng mánh.

Vũ ngay lập tục cảm nhận được 1 nguồn Ki bổng nhiên bộc phát mạnh mẽ ngay phía sau lưng cậu, đang định phản ứng thì 2 tay Vũ đã bị Dương khoá lại.

''C·hết...''

Từ trong hư không, Vũ cảm nhận được 1 cú đấm đang giáng vào mặt mình. 1 bên má của cậu ngay lập tức bị biến dạng, chưa xong, ngay khi Vũ bị 1 đấm làm cho bất ngờ.

Thì Dương đã ngay lập tức bồi thêm 1 cước vào bụng của Vũ, đá cậu bay ra xa tới tấm lưới bảo vệ sân thượng. Vũ bởi vì không kịp phòng thủ, liền bị đòn đánh của Dương làm nứt vài cái xương ở vùng bụng.

Cảm giác khó thở nhanh chóng ập tới đầu Vũ, hơn nữa cậu còn không cảm nhận được gì ở phần thân dưới của mình. Cũng mau cậu vẫn còn đậu thần Senzu, cắn lấy 1 miếng về sau mọi cảm giác đau nhức lúc trước liền biến mất.

''Chậc..Thằng kia trữ nhiều thuốc hồi phục thế..''

Từ hư vô truyền tới 1 tiếng tặc lưỡi, Dương nhìn thấy cảnh này cũng không hề nói gì. Mà chỉ hướng cánh tay gãy của mình về 1 phía, sau đó từ phía sau lưng móc ra 1 bình thuốc nhỏ, uống vào.

Ngay lập tức cảnh tượng hồi phục giống như Vũ diễn ra, cánh tay bị vặn ngược theo chiều kim đồng hồ của Dương bắt đầu phát ra những tiếng lách tách. Rồi tự động xoay ngược lại, cuối cùng là bình thường trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dương hoạt động cánh tay của mình 1 chút sau đó mới nói:

''Thời buổi nào rồi, ra đường mà không mang theo thuốc hồi phục chứ.''

Nói đến đây, đôi mắt của Dương lại 1 lần nữa trở nên đỏ rực. Vũ thầm than không ổn, đang định sử dụng [Thái Dương Hạ San] để q·uấy r·ối. Thì từ hư không, 1 đòn năng lượng không biết từ đâu bắn tới bắp đùi của Vũ.

''Đ@t!!! Mình không cảm nhận được..''

Bị trúng chiêu bất ngờ lần nữa, Vũ trong lòng không khỏi chửi mẹ. Cậu làm sao không biết hiện tại mình đang 1 chọi 2 chứ, chỉ là năng lực của tên kia thật sự quá đáng sợ. Không chỉ biến bản thân vô hình, mà còn làm cả Ki biến mất đi, đòn năng lượng kia Vũ gần như không thể cảm nhận được.

Mà ngay lúc Vũ thất thần, đòn đánh của Dương đã ập tới. Với 1 chân b·ị t·hương đã kéo tốc độ phản ứng của Vũ xuống, cơ mà cậu vẫn kịp thời lách người mình qua 1 bên.

''Xoẹt...''



đòn năng lượng xuyên thành 1 lỗ trên cánh tay trái của Vũ, mặt dù không bị đứt lìa nhưng đã biến thành vô dụng. Máu tươi từ tuôn ra nhuộm đỏ cả bộ quần áo, Vũ lúc này không ngừng hít thở mồ hôi trên trán cậu tuôn ra như suối.

Tên tàng hình nhìn thấy thảm trạng của Vũ không khỏi giật mình, hắn quay đầu nhìn về phía Dương.

''Này! Mày ra tơi hơi quá rồi đấy, pha đấy thằng nhóc đó không né kịp thì đã m·ất m·ạng rồi. Mày nghĩ trường học sẽ để yên chuyện này à, nếu mày còn dám hạ tử thủ 1 lần nữa thì đừng trách tao..''

Dương nghe vậy liền liếc nhìn xung quanh 1 chút sau đó im lặng không nói gì, tên tàng hình cũng không còn có ý định ra tay giúp đỡ Dương nữa. Từ hành động mới nãy đã cho thấy gã đã mất kiểm soát, hắn không khỏi hồi hộp đi gần tới Vũ phòng ngừa Dương g·iết người.

''Đúng là ghé con không sợ hỗ, mẹ nó mới vào học mà đã như này rồi. Xong vụ này là mày c·hết với bố, đã dặn không được g·iết người những vẫn làm. Xem thường đàn anh hả mày.''

Trong đầu gã không ngừng chửi bậy, mặc dù bản thân hắn cũng không phải loại lương thiện gì. Người bị hắn đánh tới thân tàn ma dại không thiếu, nhưng mà mấy thương thế ấy căng lắm cũng chỉ kéo dài 3-4 tháng là khỏi. Với lại những tên đấy lúc ra viện đều con nguyên vẹn không thiếu thứ gì, mà trường hợp này không chỉ có mình hắn, mọi người trong cái trường này đi đánh nhau đều là như thế.

Cho dù là có hận thù đến thế nào, thì cùng lắm đập nhau vào viện nằm nữa năm là hết. Không hề có đời sống thực vật, đứt tay chân hay m·ất m·ạng gì, 1 phần là vì y học nơi này đã phát triển tới mức không thể hình dung được, phần còn lại chính là bởi vì điều luật máu của trường.

Không cho phép x·ảy r·a á·n m·ạng, hay là đối phương sống thực vật hoặc mất bộ phận nào. Đây là thứ đã gắn bó với trường trong những ngày đầu tiên, cho dù là những năm trước ở [thế hệ tồi tệ nhất] cũng chưa bao giờ xuất hiện án mạng.

Đây là ranh giới không ai dám bước qua, bởi vì h·ình p·hạt của nó thật sự phá kinh khủng. Mặc dù chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy, nhưng thông qua lời kể của những đàn anh đã tốt nghiệp lúc trước, thì đó là điều ngươi sẽ không muốn nó xuất hiện trong cuộc đời mình đâu.

Thế là lời nói này cứ truyền xuống như truyền thống nhắc nhở các thế hệ sau về việc ra tay đúng mực, trở thành cái phanh cho bọn hắn biết lúc nào nên dừng lại. Chỉ là những tư tưởng này phải mất 1 lúc lâu để những người mới có thể hiểu được, chính bản thân gã cũng từng như vậy.

Sau đó bị đàn anh đập cho 1 trận thừa sống thiếu c·hết về sau mới nhận thức được hành vi của mình. Hiện tại, gã cũng muốn truyền bá tư tưởng này cho Dương hiểu, mặc dù năng lực của thằng nhóc đúng là rất bá đạo. Cơ mà muốn đứng đầu trong ngôi trường này, thì nhiêu đó còn chưa đủ.

Tên học sinh với năng lực tàng hình, lúc này đã chìm vào suy nghĩ làm sao truyền đạt được tư tưởng của trường vào trong đầu Dương 1 cách hiệu quả nhất. Gã không ngừng suy nghĩ phương án hoá giải năng lực của cậu, biến cậu trở nên bất lực trước mặt gã.

Trong khi đó,

Dương sau 1 pha bị khiển trách cũng bình tĩnh trở lại, hắn cũng nhận ra hành vi của mình mới nãy là nguy hiểm đến cỡ nào. Nhìn về cánh tay bị phế đi của Vũ, hắn ước lượng 1 chút sau đó mới thở phào. Ít nhất là vẫn còn chữa được chứ không phải đứt lìa.

''Yên tâm đi! Đập mày 1 trận ra bã thì tao sẽ mang mày tới bệnh viện liền.''



''Chưa biết ai đem ai vào bệnh viện đâu.''

Vũ mặc kệ đau đớn gào mồm lên 1 cái, rồi nhanh chóng mở bảng điều khiển của hệ thống ra.

[Tên: Đinh Nguyên Vũ.

Điểm linh hồn: 10000.

Chủng tộc: con lai Saiyan

Trang bị: nỏ [phổ thông]

Tổng chỉ số sức mạnh: 132 (-) .

Sức mạnh: 40

Tốc độ: 34

Sinh lực: 22 (-)

Ki: 36 (-) ]

Chiêu thức: '[Cảm nhận Ki: Cơ bản]'' [Phóng xuất Ki: Cơ bản]'' [Devilmite Beam]'' [Thái Dương Hạ San]'' [Sát Lang Quyền]'' [Sōkidan]'' [Khí Công Pháo] [Zanzōken] (Tàn ảnh)' [Quả cầu năng lượng: Sơ cấp]' [Hồi phục siêu tốc: Các v·ết t·hương ngoài da]'.....

Lúc này, v·ết t·hương dưới chân của Vũ cũng đã bắt đầu lành lại. Về phần cái lỗ trên cánh tay, kỹ năng hồi phục của cậu còn chưa tới mức độ hồi phục bắp thịt bên trong.

''Quay hòm sắt cũng không giúp được gì nhiều, nếu không chơi lớn quay hòm đồng đi. Để lại 1 chút điểm làm phòng thân, dù sao % trúng thưởng cũng tăng dần dựa theo cấp bậc hòm...''

Nghĩ đến đây, Vũ quyết định chơi lớn tiêu hết 5000 điểm linh hồn để quay 5 lượt hòm đồng.

[Xác nhận tiêu hao 1000 điểm linh hồn để rút thưởng]

''Chúc mừng bạn đã nhận được kỹ năng [ Ngự thổ thuật]''



''Chúc bạn may mắn lần sau.''

''Chúc bạn may mắn lần sau.''

...........

Có lẽ bởi vì rút được thưởng ngay lần đầu tiên quay đã dùng hết may mắn của Vũ, cho nên 4 lần tiếp theo cậu gần như không thu hoạch được gì. Chỉ là Vũ lúc nào còn bận tâm tới những lời nói sau, đôi mắt cậu chỉ nhìn chằm chằm vào cái bảng vàng [Ngự thổ thuật] kia thôi.

Nếu không phải v·ết t·hương từ cánh tay bên kia truyền đến nhắc cậu vẫn đang ở thực tại, thì Vũ đã nghĩ rằng cậu đang ở trong giấc mơ cơ. M@! Nay chó hệ thống tốt đến vậy sao, rút hẵng ra được kỹ năng vcb thế này.

Kỹ năng điều khiển nguyên tố tại thế giới này có thể nói là được người săn đuổi a, không chỉ có tác dụng trong chiến đấu. Mà trong công cuộc sản xuất cũng là 1 phần không thể thiếu, nói đâu xa chính như mẹ cậu cũng là 1 người có khả năng điều khiển và thúc đẩy sinh trưởng cây cối.

Sau đợt huấn luyện tại Diêm Thành, số lượng công việc của mẹ cậu đã gia tăng đến chóng mặt. Bởi vì rất nhiều nơi cần thảm thực vật và nông sản để cứu trợ, cho nên những ngày hôm ấy mẹ cậu phải làm việc bất chấp b·ị t·hương 1 bên mắt chưa khỏi.

Hơn nữa trong lúc vô tình cậu còn phát hiện vài cuốn sổ đỏ đứng tên mẹ cậu đặt lung tung trên bàn ăn, điều này cũng làm Vũ mất 1 lúc lâu mới chấp nhận được. Thì ra nhà cậu ở thế giới này cũng không phải tầm thường, đặc biệt là ở thế giới đầy rẫy những thứ kỳ diệu như này giá đất đai càng không phải rẻ như ở thế giới trước của cậu.

Bây giờ cậu còn là nắm giữ được 1 kỹ năng điều khiển đất, mà còn không phải là hạng xoàng nữa. Chỉ cần coi qua Avatar: the last Airbender thì cũng biết năng lực ngự thổ khủng kh·iếp như thế nào, hơn nữa nó cũng không chỉ dừng lại ở điều khiển đất thôi đâu.

Cát, Kim loại, dung nham thậm chí những thứ liên quan đến thổ khác cũng được nếu may mắn. Trong đầu Vũ lúc này đâu còn ý định đánh nhau với Dương, cậu chỉ muốn trốn khỏi đây bắt đầu tìm hiểu về thứ sức mạnh này thôi.

Nghĩ là làm, Vũ liền bất chấp cơn đau từ cánh tay truyền đến. Nhanh chóng thực hiện chiêu thái dương hạ san.

Lần này tên học sinh có khả năng tàng hình cũng không ngăn cản, trong khi đó Dương đang ở khoảng cách khá xa liền không chạy tới kịp. Cả 2 đều bị ánh sáng che mờ 1 lúc, ngay khi lấy lại tầm nhìn đã không thấy Vũ đâu.

''Hừm! Sao mình có cảm giác thằng nhóc kia lại mừng rỡ nhỉ, chả lẽ thằng nhóc ấy có vấn đề gì về thần kinh sao.''

Tên học sinh có năng lực tàng hình đứng gần Vũ nhất đã nhìn thấy biểu hiện của cậu, cơ mà kiểu gì hắn cũng có cảm giác lạ là. Nhìn lại, đã thấy Dương im lặng đi xuống tầng lầu, lúc nãy còn mong muốn dạy bảo thằng nhóc ngỗ ngáo này. Làm sao hiện tại đã hết hứng thú rồi...

''Thôi kệ vậy, lần sau tìm chỗ kín đáo đập nó 1 trận là được.''

-------------

._. tôi avatar-con không nói nhiều, sống c·hết cũng phải có năng lực này cho thằng main.