Chương 44: Nói nhảm (1)
Chương 44: Nói nhảm (1)
Đám người mấy chốc ý thức được hôm nay đá phải tấm sắt rồi, cơ mà đâm lao thì phải theo lao. Mấy tên dị nhân liền xông lên che cho đồng bọn không có năng lực, 2 tên có năng lực tạo ra địa hình nhanh chóng phối hợp vây khốn Nguyên Vũ.
Đất đá bị lới tạo thành 1 cái lồng bao xung quanh Vũ, hơn nữa nhiệt độ trong lồng các lúc càng lớn. Vũ có cảm giác đang bị đặt vào lò nướng vậy, không dám ở lâu cậu liền tung ra 1 chùm đạn Energy Waves phá vỡ lớp tường trước mặt mình.
Đám người giang hồ nào có thể cho Vũ toại nguyện, nhìn thấy bức tường bị vỡ nát bọn hắn nhanh chóng ném vào vết nứt 1 loạt b·om x·ăng tự chế.
''Bùm..''
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên rồi bịt kín lối thoát hiểm, hơn nữa đây cũng không phải loại lửa thông thường. Bởi khi Vũ có ý định xông ra ngoài, làn da trên ta y liền truyền tới cảm giác bỏng rát.
2 tên dị nhân theo túng địa hình rất nhanh lấp lại lổ hổng, 1 tên trong số đó có khả năng điều khiển nhiệt độ trong môi trường kín. Hắn liền kêu đồng bọn của mình tiếp tục ném b·om x·ăng xung quanh cái lồng để gia tăng sức mạnh của mình.
Rất nhanh sau đó Vũ liền cảm nhận được cái nóng kinh khủng đang tăng rất nhanh tại nơi này, cơ mà cậu cũng không chịu ngồi yên. Nếu đã không thể thoát ra 2 bên, vây chỉ còn 1 hướng duy nhất.
''Mở cho tao...''
Vũ đột nhiên hướng lên trời bắn ra 1 đòn Energy Waves, lồng đá cũng không phải làm bằng thép. Nên nhanh chóng bị phá hỏng 1 lần nữa, nhưng không đợi bọn lưu manh ném b·om x·ăng vào trong. Vũ đã nhanh chóng thi triển Geppo thoát ra ngoài.
''Cái gì! Thằng nhóc đó biết bay sao..''
Tên dị nhân có khả năng thao túng đất đá lúc này nhìn lên trời lắp bắp nói, nhìn vào khả năng của tên này cũng biết gã kị nhất là năng lực gì rồi. Thử hỏi ngươi có khả năng điều khiển đất đá nhưng gặp phải 1 tên biết bay thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Nhưng mà không đợi bọn hắn kịp phản ứng, Vũ đã nhanh chóng thi triển 1 đòn thái dương hạ san. Ánh sáng trói mắt từ đầu cậu phát ra làm cho cả bọn ở dưới bị mù tạm thời, hơn nữa luồng ánh sáng trói trang ấy còn len lỏi ra khỏi ngoài con hẻm.
Khiến cho dân cư gần đó chú ý tới, cơ mà ngay khi cảnh sát ập tới thì chỉ còn thấy 1 đám dân anh chị đang nằm lê lết với khuôn mặt biến dạng. Vài tên dị nhân còn là bị bẻ gãy 2 tay hoặc là 2 chân, nằm im lặng trên mặt đất với cơ thể bị những thanh sắt khoá lại.
Vũ vác trên người cái xe đạp đang không ngừng uống lượng qua các toà nhà, cũng may cậu lựa chọn chạy qua các con hẻm nên không bị ai bắt gặp. Cuối cùng cũng chạy ra được đường lớn, chạy vào nhà chú Lâm thay bộ đồ đi học cậu liền 1 mạch chạy đến trường.
Mà chú Lâm như đã sớm dự đoán được, đối với v·ết m·áu trên quần áo của Vũ không hề lo sợ tí nào. Mà chỉ yên lặng chà sạch chúng, miệng còn không ngừng thì thầm:
''Anh vợ cuối cùng là nghĩ như thế nào mà kéo cả con mình vào cơ chứ.''
Mà Vũ đối với sự việc hôm nay, liền là lấy tư thế không quan tâm. Cậu đã có ý định dùng đám người xã hội đen làm điểm tích luỹ của mình, vậy thì phải giác ngộ tư tưởng sẽ bị bọn hắn đ·ánh đ·ập 1 trận.
Đây là điều hiển nhiên cmnr, điều Vũ cần làm lúc này chính là luyện tập, luyện tập và luyện tập. Cậu còn chưa khai phá được tiềm năng của người Saiyan, mà chỉ quanh quẩn ở tăng cao sức mạnh mà thôi.
Vũ dự định sẽ giờ thầy dạy võ của mình lên lịch trình luyện tập, dù sao để người chuyên nghiệp làm việc vẫn an tâm hơn. Lúc này chạy vào lớp, cũng là lúc tiết khoa học bắt đầu.
Vẫn là những con người đấy cùng cô giáo chủ nhiệm, cơ mà lần này sĩ số ít hơn 1 tí xem ra có vài tên đã bị tha hoá rồi. Nhưng Vũ vẫn không hề quan tâm, chă chú nghe giảng bài.
Hôm nay cậu được học về cách chế tạo đồ vật, mà mẫu vật cô giáo dùng làm mẫu vừa hay lại là 1 cây rìu. Với 1 đứa đang đau khổ tìm cách sửa chữa v·ũ k·hí như Vũ, đây không khác gì đưa than trong ngày tuyết rơi.
Xem ra làm việc thiện chắc chắn sẽ được hồi đáp, cơ mà sau khi tiết học kết thúc nguồn năng lượng tích cực của Vũ cũng trôi sạch. Cậu kéo Huân cùng cô bạn tóc đỏ người mà lần trước đã khiến Vũ 1 phen khốn đốn đi tới thư viện.
''2 ông kéo tui theo làm gì, mình có quen nhau à?''
''Không phải lúc trước bà lực xém dùng trọng lực đè c·hết tụi tôi sao, bây giờ giả ngu hay vậy.'' Huân mặc dù không hiểu tại sao Vũ lại kéo theo cô bạn này, nhưng vẫn ra sức làm quen. Đây là phép lịch sự tối thiểu chứ không phải do cô bạn này có khuôn mặt ưa nhìn, chắc chắn là vậy, tuyệt đối không bao giờ có chuyện này xảy ra.
''Vậy sao? Nhưng mà lúc đó ông đang ở trong bộ giáp mà làm sao bị năng lực của tôi ảnh hưởng được chứ.'' Trang dùng ngón tay kéo lấy sợi tóc mình, 1 mặt hứng thú hỏi. Mặc dù không quen biết 2 người bạn này, nhưng cũng từng có đấm nhau trước đó xem như biết mặt nhau đi.
Vũ không thèm nghe cuộc đối thoại của 2 người, mà chỉ lăm lăm nhìn về phía cuốn sách được khoá kín nằm ở phía trên cao giá sách. Cậu tìm xung quanh không thấy cái thang để bắt lên, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía Trang.
''Ê! Người anh em giúp miếng.''
Trang nhìn khuôn mặt không hề có chút ngượng ngùng nào của Vũ, trong lòng không khỏi thầm mắng. Mợ nó con chó này không phải mời mình chỉ vì để làm việc này chứ.
Cơ mà cô bạn này vẫn thành thật dùng năng lực điều khiển quyển sách đi xuống tay Vũ, cậu bạn cảm nhận sức nặng 1 chút. Sau đó hưng phấn chạy ra bàn học, 2 người bạn phía sau cũng chỉ có thể lắc đầu đi theo.
Trang không khỏi khó hiểu khi nhìn thấy cuốn sách mà Vũ đang tìm, đó là cuốn sách nói về lịch sử của dị nhân cũng như quá trình phát triển của họ.
''Cậu tìm cuốn này làm gì, không phải trên lớp đã có môn học này sao.''
''Thôi cho tớ xin! Ông thầy ấy giảng buồn ngủ bỏ mợ, tớ ngồi nghe được 2 phút liền ngất cmnr.''
''Nhưng cậu muốn tìm thứ gì từ cuốn sách này chứ?'' Huân lúc này chen ngang vào cuộc trò chuyện, cậu cũng giống như Trang không hiểu tại sao Vũ lại tìm đọc cuốn sách này.
Mặc dù đây chỉ là 1 cuốn sách lịch sử phổ thông, nhưng với đại đa số dị nhân mà nói nó giống như 1 món đồ thừa vậy. Bởi vì chưa từng có ai không nhớ được lịch sử phát triển của cộng đồng này, đã từng có thời điểm nhân loại đứng trước cuộc xung đột với dị nhân.
Bởi vì theo chủng tộc bọn họ vẫn là con người, nhưng vẽ ngoài của họ đã bắt đầu phát triển theo hướng phi nhân loại khi càng lên cao.
Ở cấp độ thấp mọi thứ vẫn còn bình thường, nhưng càng lên cao rất nhiều ý kiến trái chiều về việc dị nhân con nên được xếp vào giống loài con người ngày càng xuất hiện nhiều.
Nguyên nhân 1 phần là do vẽ bề ngoài của họ, nhưng đa số người bình thường đều cảm thấy sợ hãi khi có 1 dị nhân cấp cao ở bên mình. Dù sao đám người này đều mang trên mình siêu năng lực, nếu mà bọn hắn phát rồ lên 1 cái thì cái mạng nhỏ này sẽ đi mất.
Cho dù là đối mặt với tình trạng hầm ngục xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng chủ đề này vẫn chưa bao giờ ngừng được bàn tán trái lại tần suất xuất hiện càng nhiều. Khiến cho không ít dị nhân cảm thấy phản cảm, để mọi thứ không đi quá giới hạn.
Mọi nước trên thế giới đều đã thực hiện ''hiệp định trói buộc'' với những người đại diện cho nhóm dị nhân trên toàn thế giới, không ai biết bên trong viết những gì.
Nhưng chỉ thấy sau khi hiệp định được ký kết, mọi thứ liên quan đến giống loài dị nhân đều đ·ã b·ị r·ơi vào dĩ quãng. Cùng với đó khái niệm cấp độ dị nhân cũng ra đời, đánh dấu 1 thời đại mới cho tầng lớp dị nhân.
Đây là những lời được viết tại lời giới thiệu, cũng như là lời tóm tắt về lịch sử của cộng đồng dị nhân. Nhưng Vũ có quan tâm mấy thứ này, hắn quan tâm tới chính là nội dung phía sau.
--------------
Đọc tên chương biết nội dung 2 chương sau rồi đấy =)))