Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 40: Thất vọng




Chương 40: Thất vọng

Chương 40: Thất vọng

''Beng...beng..''

Âm thanh v·a c·hạm của cây Baton không ngừng vang lên, trên người Hoàng lúc này đã xuất hiện nhiều vết bầm. Nhưng cậu không hề để tâm tới thương thế của mình, mà như 1 con chó dại không ngừng cắn xé tứ phương.

Thân hình của Hoàng bổng nhiên xuất hiện tàn ảnh làm cho mấy tên côn đồ bối rối, làm cho bọn chúng liên tục đánh vào không khí. Hoàng cũng không có ý định dây dưa với mấy tên này nữa, bởi mục tiêu của cậu đã đến.

1 tên với mái tóc màu vàng, khuôn mặt già trước tuổi, trên cổ đeo 1 cái dây xích cực dài lúc này đang cùng đồng bọn hội đồng Huân. Gậy bóng chày cùng dây xích điên cuồng không ngừng đánh vào thân thể của Huân.

Cũng may tên này da thịt cứng cáp, 1 thân năng lực đều đẩy lên phòng thủ. Nên gần như không có bị v·ết t·hương gì, chỉ là bị vây công nên không khỏi cảm thấy bất lực.

Tên tóc vàng nhìn thấy Hoàng xông tới mình, miệng không khỏi cười gắng. Gậy cũng chuyển đối tượng hướng thẳng vào cậu.

''Mợ nó con chó hoang còn dám xuất hiện trước mặt tao!!!''

1 cú bổ như sấm chớp hướng thẳng vào đầu Hoàng mà tới, cho dù có đang sử dụng ảo ảnh để phân tâm kẻ địch. Nhưng Hoàng có cảm giác mình như đã b·ị b·ắt bài cho dù là cố gắng kiểu gì cũng không thể né được.

Đang máu liều dồn lên não, Hoàng cũng mặc kệ liền sử dụng thân thể làm tấm khiên hứng chịu 1 đòn của tên tóc vàng. Trong khi tay cầm Baton thì như cơn cuồng phong ập tới tên tóc vàng kia.

''Bẹp..''



''Ặc..''

Tên tóc vàng bất ngờ trước độ điên cuồng của Hoàng, hắn không nghĩ tới cậu lại lấy thương đổi thương. Cho nên không kịp phòng thủ đòn Baton, tầm mắt của hắn liền tối sầm lại, đầu liền đau như búa bổ. Gã không kiềm được liền hét lớn 1 tiếng sau đó nằm xuống đất.

1 đòn này của Hoàng không hề khoang nhượng có bao nhiêu lực cậu liền tống hết, nhìn trước vũng máu mà tên tóc vàng tạo ra kia. Cậu không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại nhìn xuống cánh tay gãy của mình.

Hoàng đã không thể cảm nhận được gì nữa, đang định tìm chỗ rời khỏi nơi này. Hoàng liền cảm nhận phía sau ót truyền tới đau nhức, tiếp đến là cảm giác hôn mê truyền tới mình.

Cậu liền ngã xuống trong tay của Vũ.

Nguyên Vũ nhìn lấy tình trạng của thằng bạn mình không khỏi tặc lưỡi, vận thằng này xem ra không được tốt lắm. Từ lúc vào học tới giờ không thiếu tình huống bị người khác đánh, hơn nữa còn là xém bỏ mạng tại ngôi trường này.

Nhìn quanh tình cảnh của Huân cùng cậu bạn nhỏ kia, 2 tên ấy cũng không hề quá tốt. Nhưng mà ít ra vẫn có thể đánh lại 1 2, Huân thì càng khỏi nói là 1 tên dị nhân. Mặc dù năng lực của cậu không hề tốt lắm trong việc đánh nhau diện rộng, nhưng cũng là hao tổn từng chút 1 sức lực của đám người kia.

Cậu nhóc nhỏ con càng là làm cho Vũ bất ngờ, mặc dù không phải dị nhân nhưng tốc độ của cậu ta lại cực kỳ mau lẹ. Giống như bộ pháp của Hoàng thi triển, cậu ta không ngừng lướt qua mấy tên côn đồ sau đó hạ gục bọn chúng bằng 1 đòn chích điện.

Biết được 2 người không cần giúp đỡ, Vũ liền tập trung nhìn về tên thủ lĩnh của nhóm. Người lúc này cũng đang chăm chú nhìn cậu.

Thả người bạn của mình xuống, Vũ từ từ đi tới đối diện tên da ngâm đen kia. 2 người đối mặt với nhau khí thế không ngừng kéo lên, không ai nhường ai cả.



''Nhóc con là tên đã đập ''ngựa lửa'' vô bệnh viện phải không?''

''Ngựa lửa? Ý mày là cái thằng đầu bờm biết bắn lửa đó à.''

Tên da ngâm nghe vậy cười lớn 1 tiếng, Vũ cũng không hiểu tên này bị bệnh gì. Nhưng ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy 1 quyền của tên da ngâm, cậu bất ngờ bị đẩy lùi ra sau vài bước.

Còn chưa kịp lấy lại cân bằng liền bị tên da ngâm tung thêm 1 quyền vào mặt, lần này cậu không kịp phòng thủ liền lãnh trọn 1 đòn rồi b·ị b·ắn bay ra ngoài.

Cơ mà cho dù đánh bay Nguyên Vũ, tên da ngâm lại không hề lộ ra vui vẽ gì. Trái lại khuôn mặt của hắn càng nghiêm túc, mồ hôi đã chảy đầy trên trán.

Nguyên Vũ ngay lập tức đứng dậy, cảm nhận đòn đánh vừa nãy khuôn mặt của cậu không khỏi thất vọng. Liếc nhìn hình dáng của tên da ngâm, cậu không khỏi tin vào mắt mình.

''Chưa ăn cơm à? Sao mà yếu quá vậy.''

Vũ lúc này đã rất bực bội, với mới nãy còn tưởng là gặp phải kỳ phùng địch thủ nên không tiếc giá nào bật hack tăng thực lực của mình lên. Nhưng sau khi v·a c·hạm vài lần, cậu nhận ra mình đã đánh giá quá cao tên này.

Mặc dù hình thể tên này cực kỳ khủng bố, nhưng mà lực đánh thì không khác gì đứa bé cho dù là Nguyên Vũ lúc chưa bật hack thì vẫn có thể đánh bại tên này dễ dàng. Từ điều này, cậu nhận ra mình vẫn đánh giá quá thấp sức mạnh của người Saiyan.

Cũng may hệ thống cũng cho rất nhiều chỗ tốt đền bù phần tiêu tiền sai lầm kia, cơ mà nhìn thấy những gì mình nhận được sau 1 phen chờ đợi.

Vũ liền không nhiều lời kéo căng năng lượng của mình lên, vòng hào quang trắng bắt đầu xuất hiện quanh người cậu. Gió từ năng lượng cậu tiết ra bắt đầu thổi bay đất cát xung quanh.

Tên da ngâm lúc này cũng không giữ được bình tĩnh như lúc trước, mà nhìn Vũ với ánh mắt đầy hoảng sợ. Hắn không khỏi lui bước về sau, bởi trong mắt hắn Vũ như hoá thành 1 con quái vật khổng lồ đang nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ khát máu.



Cố gắng kiềm chế sự sợ hãi của mình, mồ hôi trên người hắn càng lúc càng tuôn ra như suối. Nhưng cho dù vậy, gã cũng không có ý định chạy khỏi cuộc chiến.

Tên da ngâm cố gắng hít sâu 1 hơi, sau đó hét lớn cả cơ thể của gã cùng vì vậy mà biến đổi. Đống cơ bắp bóng loáng mới nãy, nay đã căng phồng hơn trước rất nhiều. Kéo theo đó là chiều cao của gã cũng tăng thêm, Vũ không hề có phản ứng mà chỉ đưa mắt đứng nhìn gã đem ra hết át chủ bài.

Cậu cũng muốn nhìn xem 1 trong những kẻ đứng đầu của khối 11 mạnh tới đâu, nhưng cuối cùng hiện thực vẫn làm cậu thất vọng. Cho dù tên da ngâm đã thi triển hết tuyệt kỹ của mình, nhưng Vũ vẫn không hề cảm nhận được 1 tia uy h·iếp nào.

Trái lại tên da ngâm như cảm nhận được cách biệt, cơ thể lại bắt đầu lung lay lần nữa, sự tự tin mà gã vừa mới góp nhặt lại giờ chuẩn bị tan rã thêm 1 lần nữa,

Nhưng Vũ lại không định để chuyện đó xảy ra, cho dù bản thân có thất vọng tới bao nhiêu. Nhưng cậu vẫn biết điểm dừng là ở đâu. Dù cho băng nhóm này có ý đồ không tốt với nhóm bọn họ, cơ mà xuất phát từ đều là học sinh cùng trường với nhau tổng không thể nghiền nát ý trí chiến đấu của nhau được.

Điều đó chỉ áp dụng với những học sinh trường khác thôi, còn với học sinh cùng trường á cứ gửi bọn nó vào bệnh viện là được rồi. Thế là với ý nghĩa như vậy, Vũ liền dồn lực vào 2 chân phóng mình với tốc độ bàn thờ làm cho tên da ngâm không thể nào nhìn thấy cậu được.

''Bập...''

Ngay khi vừa thấy Vũ biến mất, cơn đau nhói từ bụng ngay lập tức truyền đến tên da ngâm. Cùng với đó là cảm giác muốn nôn ra mọi thứ, tên da ngâm do bị t·ấn c·ông quá bất ngờ mà không thể đưa phản ứng được.

Liền lập tức ói ra 1 bãi, đôi mắt gã càng là sáng lên những tia nước óng ánh. Nước dãi hoà quyện với bãi nôn không ngừng rơi xuống sàn, cả cơ thể của tên da đen như quả bóng bị xì hơi trở nên cực kỳ yếu xìu. Ngay khi Vũ vừa thể cánh tay của mình ra, thì cũng là lúc cả cơ thể đồ sộ kia ngã xuống.

Khuôn mặt của tên da ngâm càng là trúng ngay bãi nôn gã vừa ói ra, Vũ cũng không chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng này. Liền vội vàng chạy tới hỗ trợ 2 tên đồng bọn còn lại.

Mất đi thủ lĩnh cộng với việc đối phương quá mạnh, chẳng mấy chốc băng đản đầu trọc liền b·ị đ·ánh bại. Cả 1 đống cơ thể học sinh nằm sấp tại mọi phía của con đường, từ trên xe cho đến trong thùng rác nơi nào cũng có 1 tên. 1 vài tên b·ị t·hương quá nặng thì được Vũ chữa trị sau đó lại b·ị đ·ánh cho ngất đi.

Nhìn xuống thương thế của 2 tên bạn mới quen, rồi lại nhìn qua thằng bạn chí cốt mình. Vũ không khỏi thở dài 1 hơi, xem ra Hoàng còn 1 con đường dài cần phải đi.