Chương 39: Gacha tới chết
Chương 39: Gacha tới c·hết
''Tùng...tùng....''
Ân thanh tiếng trống tan trường vang lên báo hiệu thời gian học đã kết thúc, các học sinh như dòng lũ đi tuôn trào ra ngoài.
Vũ cùng đám bạn mới quen cũng tụm thành 1 băng dự định kiếm chỗ ăn uống rồi về, dù sao bọn hắn cũng là học sinh xa nhà, 1 tuần trôi qua cũng khiến bọn nó trở nên quen thuộc với việc ăn ở ngoài.
Chỉ là ngày hôm nay, trước khi đi đánh chén bữa ăn đám Nguyên Vũ còn phải là 1 chuyện.
[Tên: Đinh Nguyên Vũ.
Điểm linh hồn: 13000.
Chủng tộc: con lai Saiyan
Tổng chỉ số: 130.
Sức mạnh: 40
Tốc độ: 34
Sinh lực: 30
Ki: 26]
Chiêu thức: '[Cảm nhận Ki: Cơ bản]'' [Phóng xuất Ki: Cơ bản]'' [Devilmite Beam]'' [Thái Dương Hạ San]'' [Sát Lang Quyền]'' [Sōkidan]'' [Khí Công Pháo] [Zanzōken] (Tàn ảnh)' [Quả cầu năng lượng: Sơ cấp]''.....
Sau 1 ngày cày ải tại phòng gym, Nguyên Vũ đã tăng thêm 20 điểm chỉ số. Nhưng cậu có cảm giác nhiêu đây vẫn là chưa đủ với đám bắt nạt kia, dù sao đây cũng không phải trận đấu 1 mất 1 còn.
Nên Vũ cũng bị hạn chế nhiều thứ, nếu không 1 chiêu Devilmite Beam đủ để giải quyết đống rắc rối này.
Hết cách suy nghĩ, Vũ quyết định đặt niềm tin của mình vào hệ thống. Bắt đầu sử dụng vòng quay may mắn (cấp bậc sắt).
[Xác nhận tiêu hao 10 điểm linh hồn để rút thưởng?]
''Hệ thống tiêu hao 3000 điểm để quay vòng sắt.''
Vũ đau lòng tiêu hao 3000 điểm linh hồn, nhưng nghĩ đến tỉ lệ rớt đồ của hệ thống cậu không khỏi cảm thấy bình thường trở lại. Với cái tỉ lệ tạch rate mất dạy như này, nếu không nạp tiền vậy thì cũng đừng nghĩ ra được hàng ngon.
Dù sao, sau 1 thời gian gắn bó với hệ thống Vũ cũng đã tìm ra được 1 vài quy luật của thứ này.
Thứ 1 hệ thống là con chó tư bản.
Thứ 2 Nếu muốn có được 1 món hàng nào đó từ hệ thống, vậy phải chấp nhận tiêu hao 1 lượng lớn điểm xem như là 1 khoảng phí để được hệ thống trao tặng.
Thứ 3: Cấp bậc vòng quay càng cao, tỉ lệ tạch rate càng thấp.
Đây là kinh nghiệm đúc kết được sau nhiều lần sử dụng vòng quay của Vũ. Cũng làm cho cậu nhận ra, hệ thống không có máy móc như vẽ bề ngoài mà là 1 tên thợ săn đang dụ dỗ con mồi vào cái lưới mà nó đã giăng sẵn.
Nhưng Vũ giống như 1 con thiêu thân, cam tâm nhảy vào cái bẩy đấy, có hack mà không xài thì khác gì thằng ngu chứ.
''Chúc bạn may mắn lần sau.''
''Không sao, vẫn còn mới chỉ lần đầu.''
''Chúc bạn may mắn lần sau.''
......
''Chúc bạn may mắn lần sau.''
....
''Chúc bạn may mắn lần sau.''
.....
''Chúc bạn may mắn lần sau.''
''Cmm, cho tao 1 cái gì đó được không.''
''Chúc mừng bạn đã nhận được kỹ năng '[Cảm nhận Ki: Cơ bản]''
''Hả? Hệ thống kỹ năng cũng có thể nhận trùng lại được sao.''
Vũ không khỏi nhíu mày, dù sao vật phẩm nếu rút lại 1 lần nữa còn có thể hiểu được, nhưng kỹ năng thì lại là chuyện khác.
[Xin quý khách đừng hoảng loạn, rút lặp lại 1 kỹ năng sẽ được hệ thống quy tăng 10% uy lực cùng thông thạo của kỹ năng đó.''
''Chúc mừng bạn đã nhận được kỹ năng [Hồi phục siêu tốc: Các v·ết t·hương ngoài da]''
''Chúc mừng bạn đã nhận được kỹ năng [ Lục thức: Geppo]''
''Á đù! Một mảnh cũng có à, vậy là hoả chí cũng có trong này sao. C·hết tiệt tự nhiên muốn đi đánh quái quá...''
Sau 1 khoảng thời gian, Nguyên Vũ cuối cùng cũng quay xong 300 lượt rút thưởng. Không hổ là hệ thống, 2/3 số lượng quay của Nguyên Vũ đều quay vào ô ''May mắn lần sau'' cũng may hắn là người chơi hệ nạp.
Cho dù tỉ lệ rớt đồ của hệ thống có thấp nhưng lỗ mũi, nhưng cũng không chịu được số lượng quay nhiều a. Lần này Vũ cũng bật Hack dự định làm gỏi cả khối 11 và 10, cậu muốn thử cảm giác được làm anh đại của trường cấp 3 nó như thế nào.
Kiếp trước bởi vì căn bệnh của mình mà bản thân Vũ không thể đi ra ngoài được, manga và anime là thứ gắn bó với cậu trong khoảng thời gian ấy. Những câu truyện về các học sinh ngỗ ngáo, về cậu bé mồ côi vượt qua mọi định kiến để được xã hội công nhận đều là thứ truyền động lực cho Vũ đấu tranh với bệnh tật.
Mặc dù cuối cùng cậu vẫn không chống lại được, nhưng ông trời lại mở ra cho cậu cơ hội thứ 2. Lần này Vũ muốn được trải nghiệm những thứ mà kiếp trước không được, cho dù điều đó đồng nghĩa với đặt cậu vào nguy hiểm.
Dù sao ai biết được mình có thể sống được tới lúc nào cơ chứ, nếu cứ dậm chân tại chỗ thì đến 1 lúc nào đó sẽ phải hối hận cả đời. Vũ không muốn làm người đó nên cậu trở nên chấp nhất với việc tăng lên sức mạnh, nhưng cũng không quên những người bạn của mình.
Sức mạnh tình bạn nha, ai có thể đánh lại chứ.
''Quý khách đã hoàn thành 300 vòng quay, phải chăng hiện tại rút thưởng.''
''Rút thưởng.''
Răng rắc.
Ngay khi Nguyên Vũ vừa lên tiếng.
Trong nháy mắt năng lượng từ các kỹ năng mới cũng như kỹ năng cũ nhanh chóng xâm nhậm vào cơ thể cậu, cơ thể đã cực kỳ mạnh mẽ của người saiyan nay lại được thêm 1 lần nâng cấp.
Phốc.
Bởi vì tốc độ cải tạo quá nhanh khiến cho cơ thể Vũ không theo kịp, máu tươi từ các kinh mạch không ngừng bắn ra tung toé. Cũng may Vũ đã trốn tại 1 góc không người, nên không ai thấy được bộ dạng đáng sợ của cậu lúc này.
Dị nhận cấp độ 10 (2 gạch) đến!
Cải tạo qua đi để lộ Nguyên Vũ 1 thân bắp thịt tràn đầy tính bạo phát lực lượng, cánh tay với cơ bắp cuồng cuộng so với lứa học sinh cùng khối còn bằng bắp chân bọn hắn.
Hơn nữ chiều cao của Vũ cũng được kéo lên không ít, thân hình lúc trước cao 1m75 bây giờ đã thành 1m85.
Cùng lúc đó khả năng hồi phục mà Vũ nhận được cũng nhanh chóng hoạt động, các vết nứt chi chít trên cơ thể cậu. Lấy tốc độ kinh khủng bị làm mờ đi sau đó liền không còn thấy nữa.
Hài lòng với khả năng mới của mình, Vũ liền không thể chờ đợi được sử dụng thử Geppo. 2 chân cậu bắt đầu phát lực dậm nhảy, trong chốc lát cậu đã bay lên không trung. Nhưng cùng lúc đó là cảm giác mỏi mệt nhanh chóng chuyền tới, xem ra cậu vẫn cần 1 thời gian để làm quen.
''Hiện tại không cần sợ những tên có khả năng phi hành nữa rồi.''
Vũ hài lòng bóp chặt bàn tay của mình, sau đó nhanh chóng cầm lấy Balô chạy tới chỗ hẹn với mấy người bạn của cậu.
Nhóm 4 người lần này lựa chọn đi về trên 1 con hẻm nhỏ, nghe đồn ở đó có tiệm mì rất ngon.
Chỉ là đi chưa được bao lâu, bọn hắn đã phải dừng xe lại.
Chặn đường bọn hắn là 1 đám đầu trọc với cơ thể cường tráng, trên tay còn là cầm lấy gậy bóng chày hoặc là dây xích. Còn đang định quay xe rời đi, nhóm Nguyên Vũ liền nghe thấy tiếng động cơ xe máy chạy ở phía sau.
Tên thủ lĩnh da ngăm bọn hắn gặp ở phòng gym lúc này đã ở chặn ngay phía sau bọn hắn, hơn nữa còn có 20 tên đàn em đi theo phía sau gã. Mấy tên này cũng là trang bị v·ũ k·hí đầy đủ, xem ra lần này có đứa muốn vào bệnh viện rồi.
Hoàng không nói 2 lời từ trong cặp rút ra cây Baton từ trong cặp, ánh mắt nhìn về tên cầm đầu băng đảng kia như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Cậu mập thì nhẹ nhàng hơn 1 tí, cầm ra 2 cái quả đấm gấu sau đó liền thủ thể chuẩn b·ị đ·ánh nhau.
Cậu bạn thấp bé nhất nhóm cũng không phải dạng vừa, 2 cây gậy chích điện không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở tay cậu. Chỉ có Vũ là trong tình huống có chút xấu hổ, lẽ ra lúc này hắn nên rút ra cây rìu cho đủ bộ. Chỉ là món đấy đã bị huỷ sau v·ụ đ·ánh n·hau với Dương, nên cậu chỉ có thể dùng tay không.
Chỉ là nhìn về đám học sinh kia, Vũ cũng không khỏi lo lắng. Bởi nếu cậu không kiểm soát được lực đạo của mình, thì chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra. Cậu còn trẻ không muốn đi tù, nên trong 4 đứa Vũ là đứa đang căng thẳng nhất lúc này.
Tên da ngâm đi tới trước mặt nhóm người, khuôn mặt đầy vẽ ngạo mạng nhìn thấy khuôn mặt đầy nghiêm trọng của Nguyên Vũ. Cậu ta không khỏi cười ra tiếng, mợ nó lúc trong phòng gym gáy căng lắm mà sao hiện giờ mặt nhăn như trái mít rồi.
''Oi! Hi vọng sau lần này bọn bây sẽ biết được người nào không nên chọc hay chọc được nhá...Anh em xông lên đánh gãy chân tụi nó..''
1 cuộc hỗn chiến nhanh chóng xuất hiện tại con hẻm, ngay tại Hoàng cùng đám bạn đang cực kỳ căng thẳng. Thì trong đầu Vũ lúc này đang suy nghĩ:
''Tí nữa nên gọi 1 tô đặc biệt hay là tô đầy thịt ta...''
--------------
Vừa mới nhận ra, viết mà không quan tâm View mà chỉ muốn viết lại khoẻ vl ra. =))))) chả sợ j nữa