Chương 4: Chuẩn bị sơ tán.
Chương 4: Chuẩn bị s·ơ t·án.
Buổi sáng tại phương sơn,
Vũ cùng 2 đứa em của mình bắt chuyến xe bus đi tới cây ATM gần nhất, trên xe Vũ không ngừng check tin tức trên mạng. Nhìn thấy thành phố tổ chức diễn tập s·ơ t·án, Vũ liền bắt đầu hồi hộp. Nhìn vào danh sách vật cần mua mà mẹ đưa cho hắn, Vũ bắt đầu cảm thấy mọi chuyện có lẽ không đơn giản như mình nghĩ.
''Nỏ bắn cung!! Rồi mình cầm thứ này ra ngoài đường kiểu gì?''
Vũ càng lúc càng khó hiểu cùng với đó là hoảng loạng, mặc dù ba mẹ đã kể cho hắn mọi chuyện vào tối hôm qua. Nhưng hắn có cảm giác 2 người đấy vẫn còn giấu thứ gì đấy, mà lại danh sách hắn mua có 1 số thứ dùng làm v·ũ k·hí. Rìu và nỏ, cái đầu tiên không hề có tác dụng ở trong thành phố còn cái thứ 2 đã thể hiện rõ chức năng.
Vũ suy nghĩ 1 chút sau đó mặc kệ, hắn vẫn còn quá nhỏ để biết mấy thứ này mà cho dù có biết hắn cũng không thể làm được gì. Hiện tại, vẫn là nên ưu tiên mua hết đồ vật trong danh sách đi, Vũ đột nhiên cảm thấy cánh tay mình trở nên ướt át. Cậu quay đầu nhìn lại, mới thấy Bi đã ngủ từ lúc nào không hay. Đầu cậu bé dựa sát vào tay Vũ, nước miếng từ miệng không ngừng trào ra.
Vũ cười trừ sờ lấy đầu Bi rồi quay qua nhìn đứa em gái của mình, Hoa lúc này đang theo dõi map trên điện thoại để xem cả 3 tới nơi chưa. Vì 3 anh em bọn họ chưa bao giờ đi tới nơi này, mà đây còn là lần đầu bọn hắn đi không có ba mẹ. Khiến cho cô bé không khỏi rạo rực, dù sao em nó còn đang học tiểu học.
''Nào tới nơi nói cho anh 2 nha.''
''Ok!''
------------------
Tại 1 căn cứ không xác định,
Lúc này có 2 người từ 1 chiếc xe bán tải đi xuống, 1 người trong nhóm còn cầm lấy điện thoại mặt không ngừng nhăn lại. Người bên cạnh thấy thế liền hỏi:
''Có chuyện gì sao chồng?''
''Anh mới nhận được thông báo từ bên phường, q·uân đ·ội sẽ vào cuộc phối hợp với chúng ta.''
''Thật sao?'' Mẹ Vũ khi nghe thấy khuôn mặt cũng trở nên nghiêm trọng, q·uân đ·ội xuất hiện đồng nghĩa với việc sự tình không hề đơn giản như phía trên đưa xuống. Điều này làm cho cảm giác bất an của cô ngày càng lớn hơn, mẹ Vũ giống như suy nghĩ điều gì cuối cùng cầm lấy điện thoại bấm 1 dãy số.
Chồng cô mặc dù để ý nhưng cũng không có hỏi quá nhiều, bản thân hắn cũng bắt đầu vận dụng những mối quan hệ của mình để tìm hiểu nguyên nhân q·uân đ·ội có mặt. Cũng chẳng mất bao lâu 2 người đã tìm được lý do, bàn tay mẹ Vũ bóp chặt cái điện thoại khi nghe được câu trả lời. Phải đợi chồng cô an ủi, cô mới bình tĩnh lại được.
''Xem ra mọi chuyện phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rồi.'' Giọng nói của ba Vũ đầy vẽ chán chường như nhận lấy đã kích gì đó.
''Đã dính đến tông sư phía trên, chúng ta chẳng thể làm gì được. Cũng may trong danh sách mua đồ, em có cho con mua v·ũ k·hí tự vệ.''
Nghe đến đây khuôn mặt của ba Vũ không khỏi 3 chấm:''Ừm! Lúc đó anh cũng chả hiểu sao em để con mua nỏ, bây giờ nhìn lại xem ra bên kia cũng chuẩn bị cho phép người dân mang theo v·ũ k·hí lạnh rồi.''
''Thấy em nói đúng chưa.'' Mẹ Vũ nở nụ cười ngọt ngào, bóp lấy khuôn mặt chồng cô.
''Ừ!Ừ! Vợ là đúng nhất. Vô căn cứ thôi mọi người đang đợi.''
------------------
Xe bus vừa dừng tại trạm, 3 anh em nhà Vũ liền đi xuống.
Dạo quanh thành phố cùng 2 đứa em của mình, Vũ cảm nhận lại 1 chút cảm giác mà kiếp trước khi nằm trên giường bệnh mơ ước được làm. Hoa cùng Bi thì không cần nói rồi, 2 cái không ngừng nhìn đông nhìn tây, nhìn cái gì cũng thấy tò mò. Khiến cho Vũ cảm giác 2 đứa này mới là người được trọng sinh.
Mà khu phố trong con hẻm, cũng không hề quá giống trong trí nhớ cũ của hắn.
Nó cho Vũ cảm giác rất khác hiện đại hơn, mà đa số bởi vì những biển quảng cáo dán trên đó. Nếu không có chúng, có lẽ Vũ sẽ cảm thấy mấy thứ này cực kỳ bình thường.
''Giày thượng đỉnh, trang bị không thể thiếu cho tông sư.''
''Nhà tôi 3 đời làm thuốc gia truyền, sử dụng 1 lần năng lực tới tay.''
''Nikes, thức tỉnh năng lực như ý bạn.''
''....'''
Quảng cáo nhiều vô số, đa phần đều liên quan đến năng lực giả. Nếu không phải được ba mẹ hắn cho thấy cái gọi năng lực giả là gì, hắn có lẽ đã bắt đầu tìm hiểu 1 phen.
Dù sao năng lực giả xuất hiện trên Tivi cho người ta cảm giác rất kỳ diệu, giống như 1 nhà ảo thuật phất tay 1 cái liền khiến cho đồ vật biến mất, hay cho đồ vật lơ lửng trên không trung.
Mà hiện tại sau khi được người nhà nói cho biết năng lực từ đâu mà có, Vũ không khỏi hoang mang với quyết định trở thành năng lực giả của mình.
Cái tên siêu năng lực mặc dù nghe cũng đúng với những thứ này, nhưng Vũ muốn dùng từ ''dị hoá'' cho đúng với hoàn cảnh hơn. Bởi để trở thành năng lực giả hắn phải đem 1 phần cơ thể đột biến để có thể sử dụng năng lực.
Nói đơn giản là đem bản thân biến thành quái vật, cái này là hắn được ba mình nói cho cùng với hình tượng ba hắn đêm hôm đó.
Vũ cảm thấy mình vẫn là nên suy nghĩ kỹ lại 1 phen, dù sao năng lực giả cũng không phải là con đường duy nhất. Vẫn còn rất nhiều công việc khác để hắn tha hồ lựa chọn, mà lại từ khi xuất hiện năng lực giả cũng có rất nhiều công việc sinh ra xoay quanh thứ này.
Đường không hề thiếu tại sao muốn đem mình ném vào chỗ c·hết, hắn vừa mới được sống lại 1 lần nữa a.
Từ ba với mẹ Vũ đã có thể nhìn ra làm năng lực giả cũng không phải dễ dàng, số lượng xuất hiện chính thức và hoạt động trên danh sách nhà nước rất khác trên thực tế.
Trên thực tế ở phương sơn, số lượng năng lực giả có trên web cũng không hề quá 30 người. Mà Vũ không hề nhìn thấy tên cha mẹ cậu, nhớ tới nơi mình ở là khu dành cho năng lực giả. Chỗ đấy có ít nhất 300 hộ dân, con số này có nghĩa là gì năng lực giả thực tế có số lượng gấp 10 lần trên thông tin đại chúng thông báo.
Tại sao lại có điều này, Vũ không biết nhưng điều này cho thấy rõ năng lực giả tựa hồ cũng không phải công việc đơn giản.
Nhưng phải đồng ý với việc tại thời đại này, năng lực giả chính là các ngôi sao của thế giới này.
Dọc theo khu phố 1 vòng, Vũ không hề nhìn lấy đống biển quảng cáo phiền phức thêm 1 lần nào nữa. Ngược lại Bi và Hoa đã ăn không hề ít thức ăn được quảng cáo [Năng lực giả cũng không cưỡng lại được] trên tay lúc này còn lấy 2 cây kem. Khuôn mặt đều đã cười híp lại, không ngừng chỉ chỏ cười đùa,
Chờ đi được 1 vòng, Vũ mới dẫn 2 đứa em của mình đi tới cây ATM gần đó.
.....
Đút thẻ, nhập mã, rút tiền.
Nhập mật mã thời điểm, Bi cùng Hoa canh chừng giống như đề phòng c·ướp giúp Nguyên Vũ, nhìn chung quanh cảm giác sắp có người tới nhìn trộm.
Tại cây ATM, Vũ có thể rút tối đa 10 triệu.
Liên quan tới 1 chút đồ vật nê số tiền hắn rút lên tới 20 triệu, đây cũng là lần đầu hắn cầm trong tay nhiều tiền tới vậy không khỏi có chút lo lắng. Mang tiền bỏ vào bì thư mang sẵn cùng với ví tiền của mình.
Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mang 2 đứa em của mình đi tới siêu thị gần nhất.
.....
Đi dạo siêu thị 1 vòng về sau,
Vũ thở phì phò vác lấy nhiều bịch đồ mua từ siêu thị, 2 đứa em phía sau hắn cũng trong tình trạng tương tự. Bi bởi vì nhỏ tuổi nên cầm không được bao lâu liền thả xuống, miệng không ngừng thở hỗn hển nói.
''2 nặng quá, Bi không vác nổi nữa.''
Hoa đứng kế bên không hề lên tiếng, nhưng đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm Vũ cũng đã nói lên ý định của cô bé. Vũ còn đang hưởng thụ lần đầu vận động nặng của mình, nghe vậy liền gãi đầu cười hối lỗi.
Bản thân hắn muốn trải nghiệm những cảm giác mà hồi trước đã mất, mà quên rằng vẫn còn 2 đứa em nhỏ tuổi.
Bắt lấy taxi trên app điện thoại, Vũ cùng 2 đứa em của mình nhanh chóng tiến tới địa điểm cuối cùng của chuyến đi.
Cũng là nơi hắn sẽ mua lấy nỏ cùng rìu để phòng thân, đối với việc này Vũ vẫn cảm thấy khó tin. Mẹ hắn kiếp trước là người thế nào hắn biết, đến 1 con muỗi bà ấy cũng chả muốn đập bởi vì đức tin của mình.
Người như vậy làm sao tại thế giới này liền kêu hắn đi mua v·ũ k·hí, mà còn đưa hắn phương thức liên lạc người mua bán cùng cách nói chuyện với người ta.
Vũ nhớ lại những điều viết trên tờ giấy nhắc nhở, cảm thấy cực kỳ hoang đường. Đây cũng là lý do Vũ có suy nghĩ chống cự việc trở thành năng lực giả, có thể khiến 1 người hiền lành như mẹ hắn trở nên đáng sợ như vậy, cho dù thế giới này có điên rồ như thế nào đi nữa thì cũng không phải lý do để người đó thay đổi hoàn toàn đến vậy.
Gọi số điện thoại mà mẹ hắn đưa cho, đợi 1 lúc phía đâu dây bên kia mới có người bắt máy. 1 giọng nói khàn như sắp tắt tới nơi vang lên, làm cho Vũ không khỏi dựng tóc gáy.
''Alooo...?''
''Alo có phải chú năm không? Con là con cô 3 này, mẹ con bảo gọi chú đến đón tụi cháu.''
''.....À, chú quên. Bây đợi chú 10 phút chú ra đón.''
''......''
''....''
''.....''
-----------------
Hết rồi khỏi lướt nữa
'''.................................................................................................'''