Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 3: Nghèo khó hạn chế tưởng tượng của chúng ta.




Chương 3: Nghèo khó hạn chế tưởng tượng của chúng ta.

Chương 3: Nghèo khó hạn chế tưởng tượng của chúng ta.

Cơm nước xong xuôi cùng gia đình về sau, Nguyên Vũ mới quyết định đem chuyện mình muốn thi vào ngành siêu năng lực nói ra. Trái với những gì hắn tưởng tượng, ba mẹ của Nguyên Vũ khi nghe xong đều hết sức bình thản. Ngay cả 2 đứa em cũng nhìn hắn với ánh mắt của 1 thằng ngốc, nhóc Bi ghé vào tai Hoa thì thầm.

''Chị ơi anh 2 bị làm sao vậy? Chuyện này không phải hồi hôm qua ba mẹ đều đã nói rồi sao.''

''Chắc ổng bị áp lực quá nên mới như vậy đó Bi. Em để ý đi, tóc trên đầu ổng cũng ngày càng ít. Lo lắng nhiều quá nên sắp hói rồi.''

''Ra là vậy.'' Bị gật gù như hiểu được, sau đó tiếp tục liếm láp cây kem dâu mới mua của mình. Cái Hoa nhìn ông anh trai mình 1 chút rồi cũng đi lên phòng mình, lúc đó không quên dắt tay em trai mình theo. Để lại không gian cho Nguyên Vũ cùng ba mẹ. mà bản thân Nguyên Vũ khi nhìn thấy biểu hiện của mọi người thì trong lòng cũng lộp bộp.

Hắn quên bản thân mới chuyển sinh qua thế giới khác, mặc dù đều là cùng 1 người nhưng mà tình huống có lẽ khác. Thế giới này là nơi có sức mạnh siêu nhiên, nên tư duy của con ngươi nơi đây cũng phải khác. Không thể dùng của 1 người bình thường suy nghĩ được, hơn nữa từ biểu hiện của cha mẹ hắn có thể nhìn ra được 2 người này đối với việc hắn muốn trở thành năng lực giả là điều hiển nhiên.

Suy nghĩ 1 chút về sau, khuôn mặt Nguyên Vũ bắt đầu đỏ lên. Mợ nghĩ nhiều phương án để thuyết phục cuối cùng thành công cốc hết, mẹ hắn thì im lặng nhịn cười nhìn hắn. Ba hắn thì hơi khác biệt 1 chút, khuôn mặt nghiêm túc nhìn lấy Nguyên Vũ cuối cùng vỗ lấy bả vai hắn.

''Con khoẻ không Vũ, không cần đặt quá nhiều áp lực lên mình. Mới lớp 10 mà làm sao lo lắng nhiều đến vậy, còn hơn 2 năm để chuẩn bị trước khi bước vào thi khảo hạch mà.''

Nguyên Vũ lúc này chỉ có thể xấu hổ cười trừ, sau đó hắn nhớ ra việc lớp trưởng nói trên lớp cho ba mẹ hắn nghe. 2 người kia lúc đầu còn chỉ cảm thấy Nguyên Vũ bị áp lực học tập nên hơi thay đổi tính tình, nhưng khi nghe chuyện hắn kể về sau 2 người liền im lặng. Nguyên Vũ không hiểu tại sao 2 người lại làm bộ dáng ấy.



Nhưng Nguyên Vũ còn chưa kịp hỏi, liền đã nghe mẹ hắn nói:

''Con nó cũng lớn rồi, thôi mình không cần dấu nó nữa anh nhỉ.''

Ba Nguyên Vũ nghe vậy chỉ có thể thở dài:''Xem ra phía trên đã không còn đợi được nữa, Vũ à con nên thả lỏng bản thân đi. Đến chuyện như này còn quên nói thì thật....''

Vũ lúc này cũng không thể bào chữa được nên chỉ im lặng, không khí lúc này có thể nói là cực kỳ xấu hổ. Mẹ hắn bởi vì muốn hoá giải bầu không khí này liền nói:

''2 bố con xong chưa, không phải bảo cho con nó biết được sự thật sao. Còn đứng đây làm gì.''

Bố Nguyên Vũ lúc này mới gật đầu, ra hiệu hắn đi ra phía sau sân nhà. 3 người dọn dẹp nhà bếp 1 chút, sau đó đều xuất hiện tại sân sau. 2 đứa em của hắn hiễn nhiên đã b·ị b·ắt đi ngủ, hơn nữa mẹ hắn còn cẩn thận kéo tấm rèm che hết phía sân sau. Vũ khi nhìn thấy tấm rèm bổng cảm giác lạ lạ, hắn không hiểu vì sao mình cảm thấy sợ hãi tấm rèm.

Ba hắn nhìn thấy cử động của gã không khỏi cười 1 chút, nhưng nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

''Vũ nhìn cho kỹ đây, đây chính là con đường mà con muốn chọn.''

Vũ còn chưa kịp hiểu câu nói, thì cảnh tượng trước mắt đã làm hắn cực kỳ sốc. Chỉ thấy làn da cánh tay trái của ba hắn lúc này đã vỡ ra, sau đó 1 loạt cơ bắp từ dưới làn da không ngừng lòi ra. Bàn tay đã bị lớp cơ bao bọc chở nên không lồ, cánh tay lớn hơn gấp 4 lần thông thường. Tạo nên cảnh tượng hết sức quá gỡ, Vũ chăm chú nhìn vào cánh tay đã biến dạng kia.

Trong đầu cậu liền suy nghĩ tới 1 thứ:



''Đây chính là....''

Mẹ Vũ thay cậu trả lời câu hỏi: ''Đúng như con nghĩ rồi đấy, đây chính là siêu năng lực mà con hô hào muốn có lúc trong phòng ăn đấy.''

Vũ không thể tin vào điều này, hắn không nghĩ tới thế giới mình tới lại đáng sợ đến vậy. Mặc dù hắn đọc qua tin tức cũng như nhìn thấy đám quái vật kia, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được siêu năng lực gia là như thế nào. Tin tức trên mạng không hề đề cập qua năng lực gia chiến đấu bằng cách gì, chỉ sợ đây là ý của chính phủ đi.

Cũng đúng bởi vì từ hình tượng như này, Vũ cũng mường tượng ra được siêu năng lực gia là gì rồi. Hắn không khỏi nghi vấn trong lòng, những bức ảnh hắn thấy trên mạng kia không phải chỉ là quái vật không chứ, nếu đó là năng lực gia thì sao...Điều này làm hắn rơi vào 1 thứ đáng sợ khác, làm sao năng lực giả lại trở nên như thế.

Vũ lúc này có rất nhiều câu hỏi nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thốt lên 1 câu: ''Nhà mình có phải gia đình bình thường không?''

Ba và mẹ hắn khi nghe câu này liền rơi vào trầm lặng, ba hắn như quyết định điều gì sau đó nhìn hắn mà nói:

''Chắc chắn là không rồi, ta và mẹ con đều là siêu năng lực giả khi sinh các con ra. Nên trong người mấy đứa đều đã có phần gen đột biến của bọn ta, mặc dù yếu nhưng nếu thực hiện đúng cách. Mấy đứa đều có thể trở thành siêu năng lực giả.''

''Thế mọi người trong xóm, bên phường biết việc này chứ.''



''Haha! Làm sao lại giống ông cụ non thế này, yên tâm đi khu chúng ta ở chính là dành cho siêu năng lực giả. Năng lực giả là thành phần được chính phủ bảo vệ nghiêm ngặt, danh tính của chúng ta luôn được bảo mật. Chỉ trừ 1 số thành phần được đưa ra sân khấu, đa phần đều lấy nhân dạng bình thường sống ở thế giới này.''

Mẹ Vũ đi tới sờ lên đầu hắn, miệng cười toe tét: ''Nói cách khác chúng ta vẫn có thể có làm 1 gia đình bình thường nếu muốn.'' Nhưng sau đó cô ấy lập tức thở dài, nhìn vào khuôn mặt Nguyên Vũ mà nói:

''Nghe cho kỹ những lời mẹ dặn đây, sắp tới chính con là người sẽ bảo vệ 2 em đấy.''

Khuôn mặt của Nguyên Vũ vào thời điểm ấy có thể nói là không ngừng trải qua các khuôn bật cảm xúc, cuối cùng cậu chỉ có thể im lặng gật đầu đôi mắt lúc này đã đỏ hoe.

''Con biết rồi, ba má cứ yên tâm. Con sẽ chăm sóc 2 đứa em tới khi 2 người về.''

----------------------

Sáng hôm sau,

Nguyên Vũ thức dậy trên giường mình, cậu vẫn chưa thể quên được đêm hôm qua. 1 loạt sự việc đánh vỡ thế giới quan của cậu, cho Vũ thấy 1 thế giới hoàn toàn mới. Nhưng cậu không cảm thấy vui vẻ, trái lại cậu còn lo sợ hơn trước. Mong muốn trở thành 1 tên siêu năng lực giả trong cậu đã hoàn toàn phai nhạt đi từ lúc nào, bây giờ cậu chỉ muốn gia đình mình bình an.

Trải qua 1 đời mất mát Vũ không muốn phải gặp lại nó lần 2. Cơ mà trời không nghe được tiếng lòng của cậu, hắn cho cậu 1 cơ hội làm lại nhưng đồng thời độ khó cũng nâng lên mức cao nhất.

Vũ sau khi đánh răng liền gọi 2 đứa em của mình dậy, trong nhà hiện tại chỉ còn hắn là người lớn. Ba và mẹ hắn đã đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, không cần 2 người bọn họ nói hắn cũng biết bọn họ đi làm cái gì.

''Nên đi rút tiền, có 1 chút tiền mặt để 1 khi bắt đầu s·ơ t·án không phải lo.''

Cầm lấy thẻ ngân hàng mẹ hắn để lại, Nguyên Vũ cầm tay 2 đứa em mình ra ngoài. Cậu định bụng quan sát đường xá 1 chút, để lúc chạy nạn không bị bỏ lại phía sau. Vũ không dám lơ là vấn đề này, cậu không biết điều gì có thể xảy ra trong cái thế giới điên loạn này. Bởi vì cậu không thuộc về thế giới này, nên cậu không thể biết được tình hình có thể tệ đến cỡ nào.

''Nghèo khó hạn chế tưởng tượng của chúng ta.'' Vũ không ngừng nhẩm đi nhẩm lại câu này, như 1 lời nhắc nhở bản thân chuẩn bị cho những điều sắp tới.