Chương 23: (`ー´)
Chương 23: (`ー´)
Ngày hôm sau,
Vũ thức dậy trong phòng studio của ngôi nhà, hôm qua hắn cùng Trung đã thức trắng đêm để làm cuộc trò chuyện trên đài và phát qua loa trên mọi nẻo đường.
Nội dung bên trong 2 người bọn hắn chủ yếu nói về các địa điểm an toàn để trú ẩn, các mẹo đánh quái cùng trạm giao dịch tại trường Phương Sơn. Bên tài trợ duy nhất cho kênh của bọn hắn, cũng là bên cung cấp các kiến thức về quái vật cũng như cách sinh tồn tại khu vực gần hầm ngục.
Tất cả những thứ này cũng là do bên đấy đề xuất đầu tiên, Vũ lần đầu nghe cũng rất bất ngờ nhưng sau đó đồng ý bởi lợi ích của nó. Ngoài quảng bá trường Phương Sơn như là 1 trạm giao dịch cùng trú ẩn, bọn hắn còn phải trở thành nơi tiếp nhận các cuộc gọi khẩn cấp.
Nên đêm qua có thể nói là 1 đêm không ngủ của bọn hắn, không nghĩ tới 1 tuần đã trôi qua nhưng vẫn còn rất nhiều người sống sót. Mặc dù đa số đều trong tình trạng b·ị t·hương cần cứu trợ, nhưng đã có 1 bộ phận đã có thể trống trả và săn ngược lại bọn quái vật.
Nhưng điều làm cho Vũ bận tâm, chính là có 1 vài thành phần cá biệt lợi dụng t·ai n·ạn lần này để giải phóng dục vọng bản thân. Làm ra những việc suy đồi đạo đức, mặc dù n·ạn n·hân đã thoát được và may mắn trong quá trình lẫn trốn nghe được kênh radio của bọn hắn.
Nhưng đây chỉ là trường hợp may mắn còn có bao nhiêu người bị hại ngoài kia, mà đây chỉ là 1 trận luyện binh đã có trường hợp như vậy. Thử tưởng tượng t·ai n·ạn thật ập tới thì sẽ như thế nào, Vũ lúc này mới sâu sắc hiểu được cảm xúc của mẹ hắn ngày hôm đó.
''Hầm ngục đến cùng đã xảy ra chuyện gì...''
Vũ thì thầm vài câu rồi đi ra khỏi phòng, hiển nhiên cậu đã phát giác được điều không đúng. Từ hành động của phía căn cứ bên kia, cậu đã ngửi thấy được mùi toang toang. Bởi vì nếu mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, thì sẽ éo đời nào xảy ra mấy cuộc giải cứu như này nhưng hiện tại thì.....
Trái tim của Vũ lúc này không hiểu đập nhanh, cảm giác lo sợ từ từ xuất hiện trong lòng cậu. Khát vọng trở nên mạnh hơn của Vũ lúc này mạnh hơn bao giờ hết, cậu chạy ra ngoài chộp lấy mấy đứa bạn mình để chuẩn bị cho chuyến luyện tập.
''Mày làm cái gì vậy...'' Vinh cực kỳ hoang mang hỏi.
''Mày chưa nhận ra sao...'' Trung đẩy cặp kính của mình, đôi mắt đầu trí tuệ nhìn mấy đứa bạn của mình mặc dù cậu đang bị lôi giống như 1 chú chó.
Sau đó Trung bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình, cậu cũng đã đánh hơi được mùi thum thủm giống như Vũ. Nên cậu không có ý kiến gì về việc ra ngoài luyện tập, ngoài việc phải chuẩn bị kỹ hơn lần trước.
Mọi người đều không có nghi ngờ 2 tên này, bởi vì những dự đoán của bọn hắn luôn ít nhiều đúng với lại đều có cơ sở dựa vào. Khiến cho cả bọn áp lực hơn bao giờ hết.
-----------------
Cả bọn lúc này đang đi tới siêu thị MacC.
''Mày có chắc đây là ý kiến hay không?'' Hoàng lúc này đang có hơi rén, dù sao nơi này có 1 số ký ức khó quên. Nên cậu hơi nghi vấn quyết định chọn địa điểm này làm nơi luyện tập.
''Phía bên trường học bảo là bọn họ đã giải quyết sạch những tồn tại ''bất thường'' tại nơi này rồi. Nên chúng ta có thể dùng chúng làm bãi tập không thành vấn đề.'' Trung đang ngồi kế bên Hoàng, cậu trả lời Hoàng trong khi khuôn mặt không hề rời khỏi máy tính.
''Mà phía trường học có đáng tin không, dù sao thì bọn họ cũng không phải thật sự là người bên đấy. Mày hiểu ý tao mà phải không,...'' Vinh ở phía đằng sau nghe thấy cuộc trò chuyện liền ló đầu lên.
''Đừng quá lo lắng về vấn đề đó, bên đấy là quân ''triều đình'' gửi đến đấy, ông ba tao mới gọi điện dặn tao 1 chút sau đó lặn mất tăm tới đây rồi.'' Trung lúc này cũng dừng việc gõ máy, cậu tháo cặp kính xuống xoa bóp đầu mình 1 chút rồi mới quay đầu hỏi Hoàng.
''Rồi thằng khỉ đột kia đi tới đâu rồi???''
''Nó đang theo sát phía sau nè, tao v˜`n éo hiểu được nó tiến hoá thành giống gì. Mà có thể bình tĩnh chạy ''kiểu vịt'' trong thời buổi này được.'' Hoàng nhìn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt của cậu cực kỳ đặc sắc bởi vì cậu đang chạy 60km/h a. Làm thế éo nào thằng kia có thể đuổi kịp được với kiểu chạy dị tật của nó.
Vũ hiện tại đang thở lè cả lưỡi, 2 tay ôm đầu chân thì khuỵu xuống không ngừng đuổi theo chiếc xe. Dù cho cả người đang ướt đẫm mồ hôi, chân không ngừng run rẩy nhưng Vũ chưa hề có ý nghĩ từ bỏ chạy ''kiểu vịt''.
Đây là 1 trong những bài tập do cậu đặt ra để luyện tập, bởi vì mang trên người dòng máu Saiyan nên việc kích thích cơ thể liên tục là điều cần thiết. Cho dù là người lai đi chăng nữa, thì ham muốn chiến đấu với kẻ mạnh chưa bao giờ dập tắt bên trong cậu.
Mà để có thể phân tâm ham muốn đó, các bài tập với cường độ cao và mạnh là thứ Vũ có thể nghĩ ra được. Thế là cậu bắt đầu thực hiện cái bài tập t·ự s·át, như hít đất trong tư thế chống đẩy 1000 cái mỗi buổi sáng, chạy đua và đọ sức với Pinky vào buổi chiều, buổi tối thì cậu tập nhẹ nhàng với cardio 3 tiếng.
Mặc dù thời gian luyện tập không được bao lâu, nhưng hiệu quả cũng đã bắt đầu xuất hiện. Tập mệt như chó mà còn không kiềm hãm được ham muốn đánh nhau thì Vũ cũng không biết phải làm gì để giảm nữa.
Chẳng mất bao lâu bọn hắn cũng tới nơi.
Đám người không 1 giọt mồ hôi đi xuống xe, không hẹn mà gặp đều dùng ánh mắt nhìn thằng điên về phía Nguyên Vũ. Mà chính chủ lúc này đã nằm trên đất, miệng thở phì phò mệt không tả nổi cũng may hắn có không ít đậu thần Senzu từ đợt quay gacha. Nên mới dám luyện tập cường độ mạnh trong tình huống như này.
Cắn 1 viên hồi phục toàn bộ về sau, Vũ nhanh chóng thay 1 bộ đồ mới rồi đi cùng với mọi người. Mục tiêu của bọn hắn ngày hôm nay là khám phá hết siêu thị, mặc dù khắp nơi đầy các xác c·hết nằm chất đống bên đường nhưng số lượng thây ma vẫn không hề giảm trái lại còn tăng hơn lần bọn hắn đi tới đây.
Cơ mà ngày hôm nay bọn hắn tới chính là để đập phá, số lượng càng nhiều thì càng tốt chứ sao. Mặc dù cực kỳ muốn bùng cháy, nhưng cả lũ vẫn là ngồi xuống bàn 1 chút chiến thuật với nhau.
Bàn bạc xong xuôi cả đám bắt đầu chia từng nhóm nhỏ bắt đầu đi cày quái, riêng Nguyên Vũ thì đứng ở phía sau canh chừng cho cả bọn. Chỉ cần thấy nhóm nào chơi ngu liền chạy tới ứng cứu, mà cậu cũng đồng ý với cách này.
Dù sao hệ thống vẫn chưa nâng cấp xong, mà lại đám quái dưới đây chỉ toàn cấp Wolf 1 gạch với 2 gạch là cùng không quá để cậu bận tâm. Mà g·iết thằng nào thì hệ thống cũng chỉ tính 100 điểm thôi, nên dùng làm bia luyện tập cho bạn mình thì vẫn hơn chứ.
Thế là mới có tình cảnh Vũ ngồi ghế ăn bổng ngô uống nước ngọt, trong khi bạn mình đang phải chiến đấu với lũ thây ma.
''Dm thằng Vũ!!'' Đây là suy nghĩ của mọi người trong hoàn cảnh đó.
Nhưng bọn họ nhanh chóng bị không khí chiến đấu cuốn vào, Trung cùng với những người bạn lu mờ khác ( tác giả lười nghĩ tên) tụ thành 1 nhóm bởi bọn họ đều s·ử d·ụng s·úng.
''Chuẩn bị...bắn!!!'' Tiếng Ak47 bắt đầu vang lên, cùng với đó là 1 loạt ánh sáng vàng hướng về đám thây ma.
''Grrrr...'' Âm thanh từ súng thu hút không ít thây ma xông về đám bọn họ, cũng may cơ thể bọn hắn đều đã được cường hoá bởi Ki nên có thể đối phó 1 cách dễ dàng.
''Bên trái có 1 tên đột biến, chuẩn b·ị b·ắn pháo.'' Thanh niên số 1 nói, trong khi súng phóng lựu đã hướng về phía đó.
''Bắn...'' 6 lượt đạn được bắn ra cùng với đó là t·iếng n·ổ phá huỷ không ít mặt đường, nhưng Trung vẫn có thể cảm nhận được âm thanh di chuyển của con thây ma đột biến đó.
Thế là cậu cuống cuồng sử dụng v·ũ k·hí mà cậu mới làm quen được, đó là 1 khẩu súng với đầu có hình đầu 1 con bọ hung ( khẩu Daburu Gajietto của siêu nhân cuồng phong ấy).
Sau đó thứ làm Vũ hứng thú chính là quả cầu năng lượng được tích tụ tại đầu súng, cho đến khi nó có kích thước của 1 quả bóng. Trung nhanh chóng bóp cò, quả cầu đi với vận tốc âm thanh về phía con thây ma đột biến.
Cho đến khi tiếng thét của nó vang lên, thì v·ụ n·ổ đã bao trùm lấy nó cùng những con nhỏ xung quanh..
''VC mình không nhìn nhầm đấy chứ, súng của cặp anh em sấm sét sao có ở đây...'' Vũ như nhận ra khẩu súng mà Trung cầm là gì, miệng không khỏi há hốc ra cậu mặc dù biết thế giới này cực kỳ điên rồ, nhưng mỗi ngày nhận thức của cậu lại càng 1 tăng.
-----
Phía bên Vinh và Hoàng lúc này thì tình cảnh có chút ngượng ngùng,
Không phải 2 thằng kia ngượng ngùng, mà là đám đồng bạn của bọn hắn. Bởi vì tất cả thây ma đều bị 2 tên kia dọn dẹp sạch sẽ, khiến cho Ngân cùng 1 cô bạn khác không biết phải làm gì ngoài nhìn nhau.
Cuối cùng Ngân phải phá vỡ sự ngượng ngùng này bằng cách mời cô nàng đi về phía Vũ ăn uống, mà cô bé kia cũng không phải là người bình thường. Thế mà thật đồng ý đi tới chỗ Vũ ngồi nghĩ.
Còn Vũ đối với tình huống này lại không có ý kiến gì, thậm chí cậu còn lấy ra 2 cái ghế cùng 1 bếp điện từ [Không gian di động] của mình dự định ngay tại đây nấu nướng.
Trong lúc 3 đứa không bình thường đang loay hoay mở tiệc ăn uống, thì nhóm con Hoa có thể nói là bình thường nhất trong đám.
''Hằng cậu nhanh chóng lùi về phía sau, Linh cậu di chuyển sai hướng rồi..... XxxX (cô bạn số 1).....xXx (Cô bạn số 2) 2 cậu nhắm kỹ vào thây ma đừng bắn dính người mình.''
Hoa bình tĩnh phân tích tình huống, sau đó nhường bạn mình luyện tập làm quen với đội hình 1 chút. Khi cảm thấy mọi người đã làm nóng đủ, Hoa bắt đầu hành động, cô bé giương cung với mũi tên được bẻ cong.
Hoa nhanh chóng thả tay, mũi tên đi với quỹ đạo 1 đường cường vòng về phía sau đám thây ma. Trong lúc đó Hằng cùng Linh đang ở tuyến đầu chiến đấu, Linh hiện tại đã có thể di chuyển 1 cách thoải mái với chi giả, hơn nữa tốc độ của cô bé còn tốt hơn trước.
Chỉ thấy Linh di chuyển như 1 cơn gió, thoăn thoắt qua đám thây ma sau đó tung ra những đòn đâm cực kỳ chất lượng. Mũi thương của cô bé không ngừng xuyên thủng đầu của bọn chúng.
Hằng thì ngược lại, cô bé đi theo tuyến đường hơi hoang dại 1 chút. Cô bé không ngừng gầm rú trong khi lia cây rìu của mình về phía đám xác sống, khuôn mặt đầy máu tươi phối hợp với nụ cười cực kỳ bệnh hoạn của Hằng. Khiến cho cô gái như hoá thành 1 t·ên s·át n·hân tâm thần được trả về xã hội loài người.
Vũ đối với sự thay đổi của mọi người không hề có ý kiến gì nhiều, bởi chính bản thân cậu là người thay đổi nhiều nhất. Từ tính cách cho đến hành vị, Vũ đang vô thức trở nên càng giống với 1 người saiyan mặc dù không có quá nhiều đam mê g·iết chóc hay kiêu ngạo.
Nhưng sự hưng phấn khi chiến đấu với kẻ mạnh, cùng mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn đang trở thành liều thuốc cũng như là thứ khiến cho Vũ biến đổi. Mà điều đáng sợ ở chỗ cậu không hề hay biết, hoặc cho dù có thì cũng không để tâm là mấy.
Cơ mà cho đến khi cậu kịp nhận ra, thì cách nhìn của Vũ đối với thế giới này đã giống với mẹ của hắn mất rồi. Cực kỳ bất đắc dĩ cùng không thể quay đầu lại.
------------------------
(・`ω´・)chạy kiểu vịt trong tiếng anh là duck walk các bác cứ search trên YouTube ấy có nhiều lắm. Tập kiểu đó cực kỳ thốn chân, nhưng lên cơ thì nhanh vl với sức bền tốt.
Còn súng trong phim siêu nhân thì....ヾ(  ̄O ̄)ツ sắp tới có nhiều lắm, tôi còn đang suy nghĩ mang yugioh vào mà chưa biết nên để phiến đá cỗ đại hay là bài bình thường đây.
(`ー´) Cũng như bữa không biết đặt tên cho chương này là gì.