Chương 15: Lên đồ.
Chương 15: Lên đồ.
Mọi người bắt đầu bàn bạc với nhau, hiển nhiên bọn họ dự định đi cứu thầy Tuấn cùng các học sinh kia, chỉ là mọi người còn đang tranh luận tại ai là người đi ai ở lại. Vũ chắc chắn có 1 suất trong đội giải cứu rồi, bởi nếu không xoay quanh sức mạnh của cậu thì tất cả kế hoạch mọi người đề ra đều vô dụng hết.
''Không thể nào để 3 thằng nam đi hết, phải có 1 thằng ở lại phụ coi nhà.'' Trung là người đưa ra đề xuất đầu tiên, mặc dù trong lòng cậu đang rất vội vàng nhưng mà điều ấy không làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của cậu.
''Vậy Hoa với Hằng đi cùng với Hoàng và Vũ đi.'' Linh lúc này đứng 1 bên suy nghĩ sau đó đưa ra ý kiến, cô bé còn nhanh chóng bồi thêm 1 câu:
''Hoàng di chuyển nhanh nhẹ hơn Vinh phù hợp cho những tình huống này, Hoa có thể sử dụng cung để hỗ trợ từ xa, còn Hằng có kỹ năng lái xe. Phối hợp với sức mạnh của Vũ nữa thì đây là team phù hợp nhất rồi, mọi người cũng không muốn kéo thời gian nữa chứ.''
Cả đám nghe vậy cũng không dám chần chừ, đội hình nhanh chóng được xác định. Chạy vào trong trang bị 1 chút v·ũ k·hí cùng vật dụng, đám Vũ nhanh chóng xuất phát.
Hằng cầm lấy chìa khoá xe của Trung bắt đầu lái xe, cũng may siêu thị MacC cũng không cách quá xa bọn hắn. Hơn nữa còn có Trung phối hợp dùng camera an ninh quan sát tìm tuyết đường an toàn cho bọn hắn, nên mọi người cũng không gặp phải tình huống nguy hiểm nào.
Sau 15 phút.
''Tụi tao tới rồi này, nhóm thầy Tuấn sao rồi mày..''' Vũ cầm lấy Mic của tai nghe nói chuyện với Trung.
''Không được tốt lắm đâu, bọn họ đang nấp tại nhà kho tầng 2 của siêu thị. Vừa nãy tao vừa mới liên lạc với tụi nó, thầy Tuấn đang cố gắng kiềm soát v·ết t·hương của mình. Ổng gần như mất nhận thực cùng năng lực chiến đấu rồi mày.'' Giọng nói của Trung từ đầu tai nghe bên kia vọng ra.
Hoàng lúc này đã xuống xe quan sát bên ngoài 1 chút, nhìn thấy 1 vài người đang đi lại gần khu siêu thị. Cậu theo bản năng định hô lên, nhưng ngay lập tức bị Vũ che kính miệng lại. Khuôn mặt của Vũ trở nên ngưng trọng, sau đó kéo 2 người bạn còn lại nấp vào trong xe.
''Mày làm gì thế??'' Hoàng bắt đầu nhổ nước miếng qua 1 bên, giọng nói mang đầu ngữ điệu khó hiểu.
''Nhìn kĩ đi, mày không thấy mấy người kia có điểm gì kỳ lạ ư?''
Hoàng nghe vậy liền mới chú ý xem xét, sau đó hắn mới để ý cách di chuyển của đám người kia không giống bình thường. Càng nhìn kỹ 1 chút, hắn liền hoảng sợ phát hiện đám người đó vậy mà thiếu đi vài bộ phận. Có tên thì đã lòi cả ruột nhưng vẫn đi lại bình thường, Hoàng ấp a ấp úng.
''Vl kia là....''
''Thây ma.'' Hoa lúc này mới nặng nề nói ra, cô bé đã nhận ra vòng ngoài của siêu thị đã bị bao vây bởi đàn xác sống. Điều làm cô bé bối rối hơn là quần áo mà những con thây ma kia mặc đều còn cực kỳ mới mẻ, hơn nữa còn có vài con thây ma mặc trên mình đồ cảnh sát cầm lấy súng.
Vũ lúc này mới hỏi lại Trung:
''Không có đường vào à mày?''
''Đang kiếm đây! Cái màn hình máy tính này nhỏ quá tao phải lết từng cái.''
''Mày làm sao có thể hack vào được hệ thống camera công cộng. Từ khi nào mà mày rành IT đến vậy.'' Hoàng lúc này mới nói ra câu hỏi mà cậu nghi vấn bấy lâu nay. Là bạn bè với nhau bọn hắn biết Trung rất thích công nghệ thông tin, nhưng mà thằng wibu này phần lớn thời gian đều dành để học cùng coi anime. Làm thế quái nào mà trình độ của nó đã tiến tới như mấy vị thần Hacker trong phim rồi.
''Là do cái máy, nó có thể tự động đăng nhập vào các phần mềm của thành phố. Ngoại trừ truy cập vào các dữ liệu tuyệt mật cũng như nghe lén các cuộc gọi, tao gần như có thể điều khiển mọi thứ chỉ cần không quá xa tao.''
''Ôi v@i.'' Tất cả mọi người trong xe không hẹn mà gặp cùng thốt lên.
''Thế mày có tìm được đường vào không. Tao sợ mình không còn đủ thời gian đâu.'' Hoàng lúc này cũng không còn phân tâm nữa, thời gian bọn họ tới đâu đã khá lâu nếu còn bị chôn chân ở đây. Vậy thì đừng nói tới chuyện cứu người, quay đầu xe mà về thôi.
Trung suy nghĩ 1 lát sau đó bắt đầu giải thích:
''Tao sẽ thu hút bọn thây ma tới 1 chỗ khác, thấy cái chỗ hướng dẫn xuống nhà xe không. Chạy tới đó rồi phóng lên lầu 2, tụi mày sẽ tìm được căn phòng của đám con Ngân ngay kế bên cửa thoát hiểm. Nhớ chú ý có 1 con cấp Tiger đang lảng vảng gần đó, tao không thể thấy được hình dáng của nó. Nhưng con đó có thể phóng lửa bằng tay.''
Nói tới đây Trung liền ngừng nói chuyện với bọn hắn, cả lũ còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng ca nhạc phát ra từ loa phát thanh gần đó. Giống như Trung nói, bọn thây ma liền bị âm thanh thu hút điên cuộng chạy tới bên đó.
Vũ nhìn thấy cơ hội liền hét.
''Đi nhanh lên.''
Hoàng đạp chân ga phóng con xe chạy thẳng tới hầm để xe, cũng may tiếng ồn từ loa đã át đi tiếng động cơ. Bọn hắn thành công chuồn vào êm đẹp mà không bị ai phát hiện. Vào tới nơi cả bọn nhanh chóng đi tới cầu thang, Vũ dẫn đầu cầm lấy chiếc rìu từ từ bò lên.
Có lẽ thần may mắn đồng hành với bọn hắn ngày hôm nay, mà đám người Nguyên Vũ bình an đi từ tầng hầm tới lầu 2 mà không gặp bất kỳ quái vật nào. Cơ mà dù vậy, trong lòng Vũ ẩn ẩn cảm thấy bấn an, cậu cảm thấy có sinh vật nào đó đang theo dõi mình nhưng cậu không hề tìm ra.
Vũ lại lên gọi điện cho Trung nhờ xác nhận, thì wibu cũng bảo không hề tìm thấy sinh vật nào. Giống như bọn chúng đều rời khỏi nơi đây, càng làm cho Vũ lo lắng hơn trước. Không phải chỉ có cậu cảm nhận được, mà 3 người còn lại cũng là như vậy, Hoa liền cất giọng trấn an:
''Đã lở đâm lao rồi thì phải theo lao. Đừng quên chúng ta có thầy Tuấn là dị nhân cấp 9, nếu có thầy ấy trong đội thì cơ hội thoát khỏi đây của chúng ta sẽ cao hơn.''
Hoa cũng 1 lần nữa nhờ Trung xác nhận lại tình trạng của thầy, cũng may điện thoại của đám con Ngân vẫn hoạt động bình thường. Do đó phía bên kia đã biết được đám Vũ sắp tới gần, khi Vũ đã đứng ngay cửa thoát hiểm. 1 anh chàng rón rén từ cánh cửa nhà kho ló đầu ra như tìm kiếm gì đó, nhìn thấy đám Nguyên Vũ khuôn mặt cậu liền mừng rỡ, nhưng vẫn có gắng im lặng ra dấu cho họ thấy.
Trong chốc lát 2 bên liền chạm mặt nhau, lúc này Vũ mới nhìn thấy được toàn bộ nhóm của con Ngân. Không tính thầy Tuấn đang nằm 1 góc bên tường ra, thì có 2 trai 2 gái đang ở trong phòng.
Khuôn mặt của bọn họ đều tát nhợt như thể chưa ăn gì trong 1 tuần, biểu hiện của con Ngân là khoa trương nhất khi 2 bên mắt của nó đã đen như tiền đồ của cả đám. Bề ngoại của bọn hắn là đám Nguyên Vũ cực kỳ sốc, bởi vì thời gian khi hầm ngục xuất hiện cho tới bây giờ còn chưa quá 4 tiếng.
Làm sao mấy người này giống như đã trải qua địa ngục vậy, Hoàng không nhịn được hỏi nguyên nhân của đám Ngân. Trong khi đó Vũ đã đi tới gần thầy Tuấn, tình trạng của thầy lúc này cũng không được tốt. 1 bộ phận cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu đột biến, trán của thầy đã xuất hiện 2 cái sừng dê hơn nữa ở giữa trán còn xuất hiện con mắt thứ 3 không ngừng cử động.
Cảm nhận có người tới gần, thầy Tuấn cố gắng mở cặp mắt Đà Nẵng nặng trĩu của mình nhìn về Nguyên Vũ. Thầy khó khăn cất lên giọng nói:
''Mang mọi người chạy đi, thầy sắp không giữ được nữa.''
Vũ nghe vậy liền sợ hết hồn nhanh chóng cầm đậu thần Senzu đút vào mồm thầy, thầy Tuấn lúc trước còn cảm nhận sự xói mòn của cơ thể cùng âm thanh không ngừng dẫn dụ hắn cất lên tiếng kêu. Ngay trên bờ vực sụp đổ, thì đột nhiên hắn cảm nhận được 1 luồng nước ấm đi vào cơ thể, tưới tiêu cho các cơ quan đã héo mòn của hắn.
Những âm thanh dẫn dụ lập tức biến mất, khiến cho hắn lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể. Rất nhanh phần dị hoá trên người thầy Tuấn đã biến mất 1 phần đi, chỉ còn để lại cặp sừng dài trên trán hắn. Hiển nhiên Vũ ra tay cũng là tương đối trễ, nên không thể cứu chữa toàn bộ được.
Thầy Tuấn nhanh chóng lấy lại tin thần, như nhớ tới điều gì thầy lật đật đứng thẳng người dậy, đôi mắt chăm chú nhìn Nguyên Vũ:
''Lúc em tới đây có nhìn thấy con quái vật nào không?''
Vũ nghe vậy liền biết có chuyện không ổn, nhanh chóng cầm lấy cây rìu cùng ra hiệu cho đám Hoàng sau đó trả lời thầy Tuấn:
''Em không gặp sinh vật nào hết cả thầy.''
''Thôi c·hết rồi!'' Thầy Tuấn như cảm nhận được gì, nhanh chóng chạy thẳng tới chỗ đám Ngân miệng không quên hét lớn:
''Mau cuối hết đầu xuống.'' Trong lúc đó 1 phần cơ thể của thầy cũng biến đổi, giữa trán lúc này lại mọc ra con mắt thứ 3 chỉ là không còn phần tà dị như trước. Đôi mắt nhanh chóng xác định tới 1 hướng, rồi theo đó bắn ra 1 luồng năng lượng màu vàng.
''Grrrrr.....''
Ngay khi đòn năng lượng sắp đánh tới góc tường, thì âm thanh từ trong đó vang lên cùng với 1 ngọn lửa khổng lồ đánh trả lại.
''Rầm.....''
Vụ nổ v·a c·hạm tạo ra âm thanh vô cùng lớn, hơn nữa dư chấn của nó còn làm sàn nhà tầng 2 rung lắc dữ dội. Cánh cửa của kho cũng bị vụ dư chấn phá huỷ, để lộ ra 1 đám sinh vật với thân hình giống như bùn, quanh thân còn mọc ra vài cái gai đang lâm le tiếng vào bên trong.
''Bọn Imp.....DM tao phải đón ra ngay từ ban đầu chứ. Con mẹ nó! Trong MacC có 1 con Imp cấp Tiger mau chóng rời khỏi đó đi.''
Tiếng thét thất thanh của Trung không ngừng vang vọng trong tai nghe, cơ mà đáp lại hắn lại giọng điệu hết sức bất đắc dĩ của Hoàng:
''Không được rồi mày ơi.....bọn tao bị bao vây rồi....''
''Grrrrrr....'' 1 bầy Imp cấp độ Wolf từ từ bò vào trong căn phòng, trong khi đó con có cấp độ Tiger thì treo mình tại góc tường im lặng coi chừng đám người Nguyên Vũ. Trong đầu của nó hiện tại đang suy nghĩ, nên ăn tên nào trước đây, gã có đầu dê nhìn có vẽ ngon nhưng hơi khó nhằn, tên có đuôi mặc dù kém hơn 1 chút nhưng mà săn bắt dễ dàng với chất lượng tốt nhất trong đám rồi.
Đôi mắt đỏ hoe của nó híp lại như đã quyết định điều gì, nó đưa cánh tay mình ra ngay lập tức xuất hiện 1 q·uả c·ầu l·ửa. Dần dần, q·uả c·ầu l·ửa càng lúc càng to, cho đến khi to bằng quả bóng thể dục, cánh tay của Imp hạ xuống ném về phía đám Nguyên Vũ.
''Grrrrr......''