Chương 1: Tình huống có chút lạ.
Chương 1: Tình huống có chút lạ.
Năm 2017, ngày 5 tháng 9.
Thứ Hai,
Diên Thành, Lớp 10 Trường Trung Học Phổ Thông Phương Sơn.
''Đùng!! Đùng!!''
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu cho các học sinh đã tới lúc vào học, Nguyên Vũ còn đang mơ màng trong khu giữ xe bị âm thanh làm cho tỉnh giấc. Dụi mắt vài lần về sau, nhìn đám bạn của mình đã bắt đầu di chuyển ra khỏi nhà xe. Hắn mới xác định một chuyện, đây không phải là đang nằm mơ. Lúc trước còn đang trong giường bệnh nằm chờ c·hết trong vòng tay người thân, bùm một cái đã xuất hiện ở đây.
Nhìn xuống bảng tên của mình, Nguyên Vũ mới xác định được mình thật là trọng sinh quay lại rồi. Hơn nữa là lùi về 2 năm trước khi căn bệnh u·ng t·hư của hắn được phát hiện. Nguyên Vũ trong lòng không khỏi thấp thỏm một chút, nhưng sau đó lại thản nhiên tiếp nhận rồi.
Dù sao trọng sinh việc này ở thời điểm hiện tại ai cũng đã có kinh nghiệm rồi, chỉ cần bấm cụm tự này lên Google thôi thì đã có một đống lớn bài viết về thứ này. Hơn nữa đây là đều là kịch bản cho những thiếu niên nghèo biến thân thành các soái ca, tỷ phú, dân chơi.
Lại nói, mặc dù bản thân mình không muốn biến thành tỷ phú. Thì được cho quay lại vài năm trước khi c·hết cũng không quá thiệt thòi. Dù sao lúc trước hắn vẫn còn quá nhiều tiếc nuối không thực hiện được, coi như đây là cái bù đắp cho hắn đi.
Nhìn thấy các bạn học bắt đầu kéo nhau ra sân trường, Nguyên Vũ cũng chạy vội ra theo. Không nghĩ cũng biết chuẩn bị làm lễ chào cờ rồi, nhìn về phía bảng tên lớp cùng những khuôn mặt quen thuộc, Nguyên Vũ nhanh chóng chạy tới đám bạn của hắn. Đám học sinh nhìn thấy Nguyên Vũ cũng vẫy tay kéo hắn lại
'''Ê Vũ mày làm gì mà tới trễ vậy? Hên cho mày hôm nay xung kích là thằng Hoàng nó không thèm bắt đâu, không là mày có được một suất quét sân trường rồi.''
''Im đi bây!! Chuẩn bị chào cờ kìa!''
Cậu bạn kia vừa dứt lời thì ở trên bục, người chủ trì buổi lễ đã nói:
''Nghiêm!!!''
''Chào Cờ! Chào!!''
Bài nhạc quen thuộc được cất lên, cùng với đó là bài hát luôn đi theo Nguyên Vũ từ lúc hắn mới nhập học tới nhờ được hát. Nguyên Vũ lúc này không khỏi xúc động, trời mới biết lúc hắn nằm trên giường bệnh nhìn đám bạn cắp sách tới trường hắn không khỏi hâm mộ đến nhường nào. Bây giờ được quay lại khung cảnh cũ, tâm tình không khỏi rộn ràng vài phần.
Cơ mà tưởng trừng đây sẽ là một buổi chào cờ như bình thường, nhưng Nguyên Vũ liền lập tức hoá đá ngay khi thầy hiệu trưởng của hắn thông báo:
''Năm nay làm năm quyết định của các em lớp 12, hi vọng các em có thể làm rạng danh trường chúng ta. Có 98 em học sinh quyết định ghi danh vào ngành siêu năng lực năm nay, đây là con số cao nhất của nhà trường đạt được sau 30 năm dạy học. Hi vọng một nữa trong số này sẽ thành công bước vào con đường mà các em mong muốn. Đất nước chúng ta chưa bao giờ ngừng khao khát có thêm các năng lực giả để bảo vệ đất nước trước sự xâm lược của quái vật, các học sinh còn lại mặc dù các em không ghi danh vào những ngành siêu năng lực nhưng cũng đừng vì đó mà tự ti. Đất nước không thể phát triển nếu không có những nhân tài như các em trong các lĩnh vực khác, hi vọng các học sinh của trường có thể phấn đấu nổ lực vì mang lại hoà bình cho đất nước chúng ta!!!''
Trước bài diễn văn đầy nhiệt huyết của thầy hiệu trưởng, các học sinh lớp 12 như bị kích thích tất cả đồng loạt hét lên
''Vì quốc gia!! Tổ Quốc!! Liều c·hết đến cùng!!!!''
Mặc dù đang học lớp 10, nhưng đồng bạn của Nguyên Vũ cũng bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt huyết của đám người này. Đứa nào đứa này đều đỏ mặt, tay đã bóp chặt lại với nhau. Một đứa thủ thỉ nói:
'''Ta quyết định dù thế nào cũng phải bò được vào ngành siêu năng lực.''
''Không chỉ riêng mày đâu, tao cũng phải vào được đó.''
''Tao cũng vậy!!!''
''Tao nữa!!''
Đám nhóc không ngừng bàn tán nhỏ, trong khi đó Nguyên Vũ thì đã đứng hình từ lúc nào. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại những lời nói từ thầy hiệu trưởng:
''Siêu năng lực? Quái Vật? Năng lực giả? Cái éo gì vậy? Đây là đâu? Tôi là Ai?'''
Không ngừng tự hỏi bản thân, Nguyên Vũ cảm thấy hình như mình đã lạc vào một nơi xa lạ nào rồi. Tự nhiên đang yên đang lành, từ đâu ra xuất hiện quái vật cùng năng lực giả chứ. Chẳng lẽ ông trời đang trêu ngư mình, mình c·hết trẻ còn chưa đủ sao tại sao còn làm ra thứ này?
Cơ mà suy nghĩ đó liền bị dập tắt, ngay khi hắn bị một người bạn vỗ vào đầu. Mờ mịt nhìn qua thì mới thấy đám học sinh đã bắt đầu đi lên lớp, thì ra giờ chào cờ đã hết từ lúc nào. Bản thân hắn còn đang ngơ ngác ngồi đó:
''Vũ mày bị gì thế? Chào cờ đã xong rồi cơ mà, mau lên lớp. Tiết cô Ngọc sắp tới rồi, mày mà lên trễ là cô cho vô sổ đầu bài đó.''
Nói rồi cậu học sinh ấy cũng bỏ mặc Nguyên Vũ chạy vội lên lớp, hiển nhiên hắn cũng không muốn ghi tên vào sổ đầu bài.
Mặc dù trong lòng còn mờ mịt, nhưng Nguyên Vũ vẫn ba chân bốn cẳng chạy lên lớp. Dù sao cô Ngọc kiếp trước cũng là bóng ma đối với hắn, xem ra có nhiều thứ cũng không thay đổi.
Lớp học nhanh chóng được ổn định, các học sinh cũng đã lấy ra bài vỡ đã chuẩn bị từ trước. Nguyên Vũ cũng là như thế, nhìn thấy bài học đã được chuẩn bị hắn không thở ra một hơi. Còn tốt là đã làm xong, nếu không một khi bị gọi đầu lên bảng xác xuất hắn phải sổ đầu bài là 99%.
Cơ mà điều khiến cho cả lớp bất ngờ là hôm nay cô Ngọc lại không phải là người đứng lớp như bình thường, mà là thầy Tuấn. Cả 2 đều dạy cùng một môn là Toán, nhưng thầy Tuấn thường dạy các lớp 12 không hiểu sao hôm nay thầy lại xuống đây.
Thầy Tuấn vừa vào liền không nói lời nào đi thẳng tới bục giảng, sau khi đưa tay ra hiệu cho các em học sinh ngồi xuống. Thầy mới thở dài thông báo cho bọn họ:
'''Hôm nay thầy sẽ thay cô Ngọc đứng lớp dạy cho mấy em, cả lớp mở sách ra trang 65 chúng ta tiếp tục bài học.''
Đám học sinh nam nghe thấy thầy không kiểm tra bài cũ liền mừng rỡ, mắt híp lại nhìn nhau cười. Cơ mà lớp trưởng thì lại không cho như vậy, như biết được điều gì đó cậu ta liền đứng dậy hỏi:
'''Thầy ơi! Cô Ngọc....cô ấy đi hầm ngục phải không?''
Lời này vừa ra liền khiến cho mọi người im lặng, ngay cả đám nam vừa cười đùa mới nãy cũng liền biến mất thay vào đó là khuôn mặt nghiêm trọng. Nguyên Vũ thì vừa mới mở sách, lại nghe thấy từ này một lần nữa. Trong lòng không ngừng hò hét, dum@ trùng sinh nhầm dòng thời gian rồi. Không khỏi hồi hộp nhìn lên vị thầy giáo trên bảng, lúc này khuôn mặt đã âm trầm đến cực hạn. Biết là không thể dấu được nữa, hắn chỉ có thể thở dài lắc đầu ai oán.
Nhà trường cũng thật là, có cần thiết dấu học sinh của mình như thế này không. Còn nhóc lớp trưởng này nữa, trong nhà có người lớn làm quan thì cũng nên biết giữ mồm chứ. Làm thế nào có thể hỏi một câu như này trước mặt lớp được. Không ngừng than thở, hắn mới quay đầu lại nói:
''Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lên báo, nên thầy cũng không muốn giấu mấy em nữa. Địa bàn chúng ta thật xuất hiện hầm ngục, không những thế đây là hầm ngục cấp D. May mắn là nó xuất hiện ở vùng đào ngoài xa chứ không phải khu dân cư, hiện tại tất cả năng lượng giả cấp cao có mặt trên thành phố đã được điều động tới đó. Thầy mặc dù cũng muốn đi nhưng mà thầy cũng chỉ là một tên cấp 9, hầm ngục cấp E đã là cực hạn của thầy. Đi cấp D chẳng khác nào đi nộp mạng, cô của mấy trò không giống. Cô Ngọc là một trong những năng lực giả mạnh nhất của trường chúng ta, chỉ sau thầy hiệu trưởng. Hiện giờ thầy hiệu trưởng cũng đã đi một chuyến tới địa quật, mấy trò đừng có lo quá hiện tại việc này còn có người lớn đứng ra chống chưa đến lược mấy trò đâu.''
Nói rồi thầy giáo cũng không có tâm tình trò chuyện về vấn đề này nữa, mà lại tiếp tục buổi học. Lớp trưởng sau khi nghe được câu trả lời cũng một mặt lo lắng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Không khí của lớp học lúc này không hề sôi động như trước nữa mà cực kỳ im trầm lặng.
Nguyên Vũ khuôn mặt lúc này cũng đã khó coi đến cực hạn, bởi vì kiến thức trong cuốn sách toán này thật sự quá khác so với thứ hắn học hồi trước. Hơn nữa câu chuyện hầm ngục kia cũng làm hắn thật sự tò mò về thế giới này, không biết bản thân đã trọng sinh tới đâu.
Cũng như cuộc sống sắp tới của hắn sẽ như thế nào đây, bản thân hắn còn có căn bệnh u·ng t·hư tiềm tàng. Hiện tại nếu qua thế giới này có thể chửa khỏi được không, hay lại như lúc trước làm bạn với giường bệnh đây. Những suy nghĩ này khiến cho Nguyên Vũ bắt đầu chìm vào giấc ngủ sau những lời ru của thầy, bản thân thầy Tuấn lúc này cũng không có tâm trạng dạy học nên cũng không thèm để ý ở dưới các học sinh đã bắt đầu gục ngả trước lời giảng bài của hắn.