Ăn bánh kem xong, vẫn chưa tới bảy giờ tối.
Nhà hàng mà Lục Tân chọn tọa lạc ở trung tâm thương mại nằm trong khu kinh tế sầm uất nhất của An Thành, trong trung tâm thương mại có rất nhiều các cửa hàng xa xỉ khác nhau, bên ngoài ngoại trừ quảng trường văn hóa tràn ngập bầu không khí giải trí vui chơi ra, thì cách đó vài trăm mét là khu thắng cảnh ven hồ, cho dù là người trẻ sống trong thành phố hay những khách du lịch từ nơi khác đến đều thích tới nơi này chụp ảnh.
Hà Diệp gọi điện thoại cho bố, báo là cô ở ngoài chơi cùng với các bạn, về nhà muộn một chút.
Hà Dũng thấu hiểu và cũng ủng hộ, con gái đón sinh nhật, chơi vui vẻ là quan trọng nhất.
Sau đó, Hà Diệp đi đi lại lại bên cạnh cùng với Chu Tình, Ngô Viên Viên, cho dù như vậy, cô cũng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Lục Tân dường như luôn luôn hướng về phía mình.
Lúc chơi trò bắn bóng bay, Hà Diệp nhìn trúng một chú gấu bông phiên bản mini, có thể treo vào cặp sách hoặc làm móc chìa khóa đều được, một lượt chơi là mười viên đạn, bắn vỡ ba quả bóng bay là có thể tùy ý chọn một món đồ chơi nhỏ bất kỳ, độ khó hình như không cao cho lắm.
Hà Diệp trả tiền để chơi, cô có chút hưng phấn cầm cây súng đồ chơi lên.
Phát súng thứ hai bắn vỡ một quả bóng bay, điều này đã tiếp thêm cho cô sự tự tin, nhưng đáng tiếc vận may của cô dường như đã dùng hết rồi, mãi cho đến tận viên đạn thứ chín, Hà Diệp mới bắn vỡ quả bóng bay thứ hai.
Lòng bàn tay Hà Diệp đổ mồ hôi, có thể lấy được chú gấu bông nhỏ kia không chính là dựa vào phát súng cuối cùng này.
Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp rõ ràng của Lục Tân: "Để tôi bắn thử xem?"
Hà Diệp quay đầu lại, nhận ra không biết từ khi nào Lục Tân đã đứng ngay phía sau cô rồi, ánh đèn và màn đêm hòa lẫn vào nhau tạo thành bầu không khí nửa sáng nửa tối, chàng trai yên lặng nhìn cô, đợi cô trả lời.
Hà Diệp lập tức nhìn chị em tốt của mình đang đứng bên cạnh.
Chu Tình nở nụ cười mờ ám với cô.
Hà Diệp vội vàng đặt cây súng vào tay Lục Tân như thể đang gấp gáp bỏ chạy vậy.
Sau đó cô tránh khỏi chỗ đó mười mấy bước chân, nhưng lại tò mò không biết Lục Tân có bắn trúng không nên đành âm thầm quan sát anh, chỉ thấy thần sắc Lục Tân bình tĩnh, anh cầm cây súng lên, không hề mất nhiều thời gian để ngắm chuẩn mục tiêu, ung dung thoải mái bóp cò súng.
Một tiếng "pằng" vang lên, một quả bóng bay màu xanh lá bị nổ.
Lục Tân đặt súng xuống, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt, sau đó chuẩn xác khóa chặt trên người Hà Diệp.
Trong lòng Hà Diệp cảm thấy vui mừng, nhưng không muốn thể hiện ra quá rõ ràng, cô tránh ánh mắt của anh.
Chu Tình cười rồi kéo cô qua đó chọn giải thưởng.
Hà Diệp chọn chú gấu nhỏ bởi vì tạo hình đáng yêu mà chỉ còn sót lại đúng ba con kia.
Mấy người họ chơi hết một lượt những trò chơi thú vị ở quảng trường đó, sau đó sáu người vừa cười vừa nói chầm chậm đi tới bên hồ nước.
Xung quanh ven hồ toàn là khách du lịch, Chu Tình nhìn điện thoại, chỉ về hướng đài phun nước âm nhạc nói: "Vẫn còn mười lăm phút nữa, tám giờ là ở đó sắp bắt đầu rồi, chúng ta tới đó xem đi?"
Lời đề nghị này đều nhận được sự đồng ý thống nhất của mọi người.
Đi đến nơi, cách thời gian bắt đầu vẫn còn ba phút nữa, cả sáu người họ chen lên vị trí thích hợp nhất để quan sát ở phía trước.
Tám giờ tròn, âm nhạc vang lên, đài phun nước trên mặt hồ cũng vươn cao vòi nước, phản chiếc ánh đèn biến ảo, cùng với đó là giai điệu như đang nhảy múa của âm nhạc.
Đây là một tiết mục cảnh đêm kinh điển ở An Thành, nhưng trong ký ức của Hà Diệp cô chỉ tới đây xem đúng một lần, lần đó cũng là trước khi bố xảy ra tai nạn, cả bố và mẹ cùng nhau dắt cô tới chỗ này chơi.
Sau này hai người họ li hôn, người bố bị gãy mất một chân của cô không tiện đưa cô tới đây chơi nữa, Hà Diệp ngoan ngoãn học bài cũng tuyệt đối không bao giờ ra khỏi nhà vào ban đêm.
Nỗi buồn chỉ thoáng qua trong phút chốc, sự chú ý của Hà Diệp chẳng mấy chốc đã bị kéo lại bởi những tia nước lấp lánh lại hoa lệ bắn ra từ đài phun nước.
Bên cạnh hình như quá mức yên tĩnh, không hề hợp với tính cách của Chu Tình, Ngô Viên Viên hay thậm chí là Châu Hướng Minh, Hà Diệp nghi hoặc quay đầu qua...
Cô không nhìn thấy những người chị em tốt mới ban nãy còn đứng bên trái của mình đâu, bên phải...
Hà Diệp nhìn thêm mấy lần, cuối cùng cũng chắc chắn rằng, vào giây phút này, bên cạnh cô chỉ còn lại một người quen duy nhất đó là Lục Tân.
Hà Diệp: "..."
Lục Tân giải thích với cô: "Châu Hướng Minh nói, mấy người họ về nhà trước rồi."
Bản thân Hà Diệp cho dù chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, thì cũng đã nhìn những học sinh cấp ba trêu chọc lại ngầm hiểu ý mà phối hợp với những cặp đôi khác như thế nào, cô lập tức hiểu ra ý của bốn người Chu Tình.
Nhưng có điều đứng bên ngoài quan sát là một chuyện, còn chính bản thân mình là nhân vật trong tình huống này lại là một chuyện khác, cả cơ thể Hà Diệp cứng ngắc, hoàn toàn không biết đối phó như thế nào.
Xung quanh không ngừng truyền tới tiếng huyên náo của những du khách khác, tiếng trẻ con đang nô đùa ầm ĩ, có người lớn đang chụp ảnh.
"Tìm chỗ khác nhé? Ở đây chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, bên kia ít người hơn một chút."
Sau khi che chắn cho cô khỏi một vị khách0 du lịch chỉ mải mê chụp ảnh mà suýt chút nữa va phải Hà Diệp xong, Lục Tân đề nghị nói.
Trong lòng Hà Diệp có chút hoảng hốt, cô bối rối gật đầu.
Quá nhiều người, còn cô lại tâm hồn treo ngược cành cây, sau khi bị du khách khác đi xen vào giữa tách hai người ra khỏi nhau hai lần liền, Lục Tân đi trở lại bên cạnh Hà Diệp, anh đột nhiên nắm lấy tay của cô.
Hà Diệp:...
Nhạc nước cho dù có đẹp đến đâu thì đêm tháng bảy vẫn oi bức như vậy, nhưng tay của Lục Tân lại giống hệt như khí chất mà anh toát ra, lành lạnh mát mẻ.
Có lẽ cũng không lạnh, mà chỉ là nhiệt độ cơ thể của anh thấp hơn Hà Diệp, nắm tay nhau tự nhiên sẽ xảy ra sự chênh lệch nhiệt độ.
Hà Diệp muốn thu tay lại, nhưng Lục Tân đã nhận ra ý đồ của cô, anh hơi siết chặt lại một chút.
Hà Diệp cứ ngượng ngùng gượng gạo mất tự nhiên bị anh nắm lấy tay như vậy, hai người đi thẳng về phía trước khoảng một hai trăm mét, du khách xung quanh cuối cùng cũng thưa thớt hơn.
Lục Tân dẵn cô đi tới bên dưới một chiếc cây long não mà hai người muốn dừng lại.
Ở chỗ này cũng có thể xem được màn biểu diễn nhạc nước ở phía xa kia, chỉ có điều thân cây đã che mất đèn đường, nên nơi này có vẻ tối hơn một chút, là khu vực nguy hiểm mà người lớn tuyệt đối không cho phép trẻ nhỏ đến đó chơi.
Vào khoảnh khắc sau khi cả hai người đều đứng vững lại, Lục Tân buông tay ra.
Hà Diệp cúi đầu.
Thân cây phía sau chỉ cách bờ kè khoảng hơn năm mươi xen-ti-mét, sau khi cô và Lục Tân đứng chắn ở đây, những du khách khác không thể đi qua được nữa, chỉ có thể đi qua lối đi chính ở phía sau.
Tia sáng yếu ớt bị nước trong hồ phản chiếu lại nhẹ nhàng hắt lên bờ đá, mang theo âm thanh có quy luật giống như nhịp tim đập khó xử của Hà Diệp.
Tối nay chơi lâu như vậy, mái tóc đuôi ngựa của cô có chút lỏng, bên vành tai có một lọn tóc rũ xuống, khẽ bay theo làn gió nhẹ thoảng qua, có chút ngứa ngáy.
Hà Diệp rất muốn đưa tay lên vén lọn tóc đó ra sau tai, nhưng Lục Tân đứng ngay bên cạnh cô, vậy nên cô không muốn động đậy, như thể chỉ cần cô không nhúc nhích là hai người sẽ cứ tiếp tục trầm mặc đứng đó mãi, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì khác.
Lục Tân cảm thấy có chút buồn cười, anh nhìn cô.
Dáng vẻ này của Hà Diệp, giống hệt như một bạn học phạm lỗi vậy, bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, chuẩn bị phải tiếp nhận và lắng nghe nhưng lời phê bình nghiêm khắc nhất.
Nhưng anh không phải giáo viên chủ nhiệm, anh không muốn phê bình Hà Diệp, mà là...
"Hà Diệp."
Lục Tân vừa lên tiếng, nhịp tim của Hà Diệp liền tăng nhanh hơn, ánh mắt của cô nương vào chút ánh sáng yếu ớt nhìn về phía anh.
Lục Tân: "Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, không sai chứ?"
Hà Diệp gật đầu.
Lục Tân: "Mười tám tuổi trưởng thành, vậy nên, tôi có thể chính thức theo đuổi cậu rồi."
Mặc dù sớm đã đoán được anh sẽ nói những lời này, nhưng Hà Diệp vẫn căng thẳng quay đầu về hướng khác.
Lục Tân bước qua, ánh mắt anh nhìn theo khuôn mặt trốn tránh của Hà Diệp: "Thích cậu từ lâu rồi, sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập của cậu nên không dám thể hiện quá rõ ràng."
Anh càng nói, Hà Diệp lại càng hận không thể cuộn người lại trốn vào trong thân cây ở sát phía sau, ngột ngạt nói: "Tôi có gì đáng để thích chứ?"
Cô thật sự không hiểu.
Những người yêu đương từ lúc còn là học sinh thì thông thường đều là những nhân vật vô cùng bắt mắt và thu hút, phải có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, hoặc là hoạt bát năng động xán lạn như một mặt trời nhỏ, hoặc là khía cạnh văn nghệ có tài năng nổi bật, thật sự là chẳng có mấy người kiểu mọt sách giống như cô cả.
Nếu nhất định phải chọn một kiểu, thì vẻ ngoài của cô quả thực cũng tạm được, nhưng trong lớp còn có cô gái xinh đẹp rạng ngời khác là Trần Huyên cơ mà, nếu so với lớp thì trường Nhị Trung còn có rất nhiều những cô gái xinh đẹp khác, Hà Diệp không đáng để nhắc tới.
Hơn nữa Hà Diệp lúc nào cũng cảm thấy, Lục Tân không đến nỗi nông cạn như vậy.
Chỉ là cô cảm thấy rất kỳ lạ, sao Lục Tân lại thích mình được.
Lục Tân: "Không nói rõ được, chỉ là có cảm giác."
Hà Diệp:...
Chính vào lúc này, ca khúc nhạc nước thay đổi, thay thành một bài hát tiếng Anh có giai điệu nhẹ nhàng.
Hà Diệp bỗng nhiên có cảm giác huyền diệu như "tiếng lòng được khơi dậy" vậy, cô ngây ngốc nhìn những tia nước trên mặt hồ.
Ca khúc thay đổi linh hoạt, những tia nước cũng nhảy múa nhịp nhàng theo giao điệu.
"Amarantine." Nhận ra cô đang nghe nhạc, Lục Tân thấp giọng nói tên bài hát, "Ý nghĩa là bông hoa vĩnh viễn không tàn phai, hoặc là tình yêu vĩnh hằng."
Hà Diệp:...
Bài hát rất hay, nhưng tình yêu gì đó, nghe anh nói ra vào lúc này, da gà da vịt của Hà Diệp đều muốn nổi hết lên.
Lục Tân nhận ra được sự do dự trên khuôn mặt của cô, anh cười: "Không nhắc đến cái này nữa, tiếp tục nói chuyện ban nãy."
Hà Diệp lại cụp mắt xuống một lần nữa, cô khẽ cắn môi.
Đôi môi của cô nhỏ bé lại căng tròn, cô âm thầm cắn môi trong, nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được.
Lục Tân chăm chú nhìn cô, nhìn cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng của cô, cuối cùng là đôi môi xinh đẹp quyến rũ kia.
"Hà Diệp." Anh tiến tới một bước, chiếc bóng của anh hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Hà Diệp lập tức bất giác dựa sát vào thân chiếc cây phía sau lưng, hai tay bám chặt vào lớp vỏ sần sùi của thân cây.
Lục Tân giữ chặt lấy một tay cô, nhìn hai hàng mi căng thẳng đang không ngừng lay động của cô: "Hà Diệp, trưởng thành rồi, yêu đương một lần đi, cho tôi một cơ hội, làm bạn trai của cậu."
Lần này, bàn tay lành lạnh của anh cuối cùng cũng nóng lên, nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay của Hà Diệp cũng muốn đổ mồ hôi luôn rồi.
Bài hát biểu diễn nhạc nước vẫn tiếp tục vang lên, lặp lại hết lần này tới lần khác câu "amarantine", giống như đang mê hoặc cô mau chóng chấp nhận sự theo đuổi của chàng trai, mau chóng thử yêu đương một lần.
Hà Diệp từ trước tới nay chưa từng nghĩ rằng sẽ lập tức yêu đương ngay sau khi vừa mới thi đại học xong, suốt mười tám năm trước đây, cô chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này.
Thế nhưng, bây giờ cô trưởng thành rồi.
Lục Tân là một bạn học tốt, giúp đỡ cô rất nhiều.
Theo như lời bạn tốt của mình nói, anh quả thực là một cực phẩm, vẻ ngoài đẹp trai học tập lại tốt, yêu đương với anh tuyệt đối không lỗ.
Hà Diệp không thốt ra khỏi miệng lời đồng ý được, nhưng cô rất chậm rất chậm gật đầu với anh.
Lục Tân cười, sau đó xoa xoa đầu cô, kéo cô bạn gái quá mức ngoan ngoãn của mình vào lòng.
Hà Diệp lại cứng người một lần nữa, cô vẫn còn sợ: "Cẩn thận ngã xuống nước."
Chỗ này vốn đã chật chội, Lục Tân đứng như thế này, chỉ cần sơ xuất một chút thôi là lập tức ngã xuống hồ ngay."
Lục Tân: "Ừ, lại đổi chỗ khác."
Nói xong, anh nắm tay cô sải bước đi ra khỏi nơi dưới tán cây này.
Ánh đèn của đô thị lớn lại một lần nữa lọt vào trong mắt, tay hai người vẫn nắm giống hệt lúc vừa mới đến đây, chỉ có điều không giống với trước đó, lần này, Lục Tân nắm tay cô một cách đường đường chính chính.
Hà Diệp vẫn ngượng ngùng như cũ, ép buộc bản thân phải làm quen với chuyện như thế này, cô biết, nắm tay là hành động hết sức bình thường khi hai người yêu nhau.
Nhạc nước lại đổi bài hát khác một lần nữa, sau khi bài hát này kết thúc, buổi biểu diễn nhạc nước cũng chính thức khép lại.
Hà Diệp nhìn thời gian, tám giờ năm mươi phút.
Cô nói với Lục Tân: "Về nhà thôi."
Lục Tân: "Được."
Anh đưa cô tới bên đường, sau đó gọi một chiếc taxi.
Hà Diệp vẫn chưa thích ứng được với thân phận mới là "bạn gái Lục Tân" này, vừa mới lên xe liền lấy điện thoại ra để phân tán sự chú ý.
Ngô Viên Viên và Chu Tình đều gửi tin nhắn cho cô, nghe ngóng tiến triển của cô và Lục Tân.
Hà Diệp tạm thời không trả lời, mà gửi tin nhắn cho bố trước, báo rằng buổi tụ tập của họ kết thúc rồi, và cô đã đang trên đường trở về nhà.
Lúc này, một dòng tin nhắn nhảy ra.
Lục Tân: [Quà để ở nhà, trở về sẽ tặng cho cậu.]
Ánh mắt Hà Diệp khẽ lay động, cô trả lời: [Là gì vậy?]
Lục Tân: [Một món thích hợp để tặng cho bạn học nữ mà mình yêu thầm, một món thích hợp để tặng cho bạn gái của mình.]
Hà Diệp lập tức đỏ mặt.
Về đến tiểu khu, Hà Diệp đi tới siêu thị tìm bố trước để cho ông bớt lo lắng, Lục Tân đi từ cửa Nam vào trong tiểu khu.
Đợi khi Hà Diệp đi từ siêu thị ra, rẽ sang cửa Đông, liền trông thấy Lục Tân đang đạp xe, sau đó dừng lại dưới tán cây đợi cô.
Cô rũ mắt đi tới đó.
Lục Tân ngồi trên yên xe đạp, đưa cho cô hai hộp quà một to một nhỏ, hộp quà to dẹt xuống, còn hộp quà nhỏ hình lập phương to bằng một bàn tay.
Hà Diệp ngốc nghếch nhận lấy hộp quà, sau đó ngồi lên yên sau của xe đạp.
Quãng đường dài một hai phút, hai người đều không nói gì.
Đi tới dưới tòa nhà số bảy, Hà Diệp xuống xe định đi vào trong, lúc này Lục Tân mới hỏi: "Ngày mai phải ra ngoài sao?"
Hà Diệp nhìn xe đạp: "Đi phỏng vấn gia sư một nhà nữa."
Lục Tân: "Tớ đi cùng cậu, mấy giờ xuất phát?"
Hà Diệp do dự mấy giây sau đó báo thời gian.
Lúc vẫn là bạn học cô còn nhận sự giúp đỡ đi cùng mình của anh, bây giờ đã là người yêu của nhau rồi, lại càng không có lý do gì để từ chối cả.
Hà Diệp ôm hai món quà rồi đi lên nhà.
Cô đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Hà Diệp mở hộp quà lớn hình dẹt kia ra.
Bên trong hộp quà là một khung ảnh bằng gỗ có thể đặt trên mặt bàn, bên trong khung gỗ kẹp một bức ảnh phong cách truyện tranh, cô gái trong bức ảnh đang đứng giữa hai dãy kệ trưng bày hàng trong siêu thị, cô ôm trong lòng một túi mì ăn liền rất lớn, có chút âu sầu ngẩng đầu nhìn lên phía trên cùng của kệ bày hàng.
Hà Diệp vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay bóng dáng của mình trên khuôn mặt của cô gái trong ảnh kia.
Lục Tân: [Phía sau khung ảnh có chữ.]
Hà Diệp lật khung ảnh lại, cô phát hiện ở mép bên trong của khung ảnh có mấy chữ cái bằng tiếng Anh – Crush at first sight.