Tô Tâm Đường

Chương 16




Tiếng kim đồng hồ cũ kỹ đang trầm mặc chạy tích tách tích tách trong không khí.

Thật lâu sau, Tô Sóc giật giật khóe miệng cứng đờ nói: “Em nói thật chứ?”

Dư Đường gật đầu đáp: “Thật.”

Tô Sóc trong đầu rối loạn, nghĩ không thông, nói: “Nói cưới liền cưới, nói ly hôn thì ly hôn. Em đang chơi chơi nhà chòi sao?”

Dư Đường nhìn xem hắn, mím môi đáp: “Ly hôn hoặc là phá thai. Trong hai chọn một, là anh nói.”

Tô Sóc lại mộng, trongkho ký ức tìm kiếm nửa ngày mới nhớ tới mình đã nổi giận khùng điên, đúng là đã nói một câu nói như vậy.

Bị vợ đáp lời như tát nước lạnh vào mặt vội vàng không kịp chuẩn bị, Tô Sóc miễn cưỡng làm rõ mạch suy nghĩ, nói chuyện liền ỉu xìu, đáp: “Khi đó nghĩ là em cùng người khác…”

“Ừm. Nếu như là em cũng sẽ hiểu lầm.” Hiếm thấy Dư Đường đánh gãy lời người khác nói chuyện, ngữ khí đáp lại giống việc không liên quan đến mình, phảng phất như đang nói về sự tình của người khác. Bình tĩnh nói tiếp: “Là lỗi của em. Ngay từ đầu bức anh cùng em kết hôn, mọi chuyện càng về sau tất cả đều là em khư khư cố chấp. Hiện tại cũng chưa muộn lắm, còn kịp đem mớ rối loạn này trở về trạng thái ban đầu.”

Đây là lần đầu tiên Tô Sóc nghe Dư Đường nói nhiều lời như vậy, hắn đã từng rất chờ mong Dư Đường có thể trách móc hắn thật nhiều, hắn liền có thể toàn thân trở ra. Nhưng bây giờ thì hắn chỉ cảm thấy những lời này thật chói tai. Giống như đầu bị tạt một chậu nước lạnh ép phải thanh tỉnh, nhưng hắn lại thà rằng mình còn ở trong mộng.

“Em tính để con đi đâu?” Tô Sóc chậm hụt bắt được trọng điểm, tiếp tục: “Đã đến nước này, làm sao có thể trở về trạng thái ban đầu đây?”

Dư Đường cơ hồ không chút  do dự, đáp: “Đứa nhỏ này là của em, với anh không có quan hệ. Nếu như anh lo lắng em lợi dụng đứa bé này bức hiếp anh thì em có thể cùng anh ký bản cam kết. Đứa bé này một mình em tự chăm sóc được.”

Tô Sóc là ôm ý nghĩ chịu trách nhiệm làm chồng, làm cha của con mà tìm đến nơi này. Vậy mà Dư Đường lạnh lùng và cự tuyệt để hắn tiếc nuối không thôi, bản thân đã kiệt sức nhưng cố để cho mình giữ vững tỉnh táo: ” Một đứa bé không phải là cái gì mà có thể xem giao dịch vật. Huống chi đứa nhỏ còn chưa chào đời.”

“Anh có thể xem như đứa bé này không tồn tại.” Dư Đường nhẹ nhàng nói.

Tô Sóc sắp bị tức đến cười, nói: “Anh là cha của đứa bé thì làm sao có thể xem con mình không tồn tại?”

Dư Đường mi mắt khẽ run, ánh mắt nhìn hắn trở nên lạnh lẽo, đáp: “Một năm qua, anh không phải đã từng xem như em không tồn tại sao?”

Tô Sóc sửng sốt một chút, đại não nói cho hắn hai chuyện này không có có thể mà so sánh, nhưng mà lời đến yết hầu như bị ngăn chặn, chắn lại khiến hắn nói không nên lời.

“Vậy xem như em chưa từng xuất hiện.” Dư Đường nói tiếp, “Nếu như anh lo lắng độ xứng đôi cao của em đối tương lai anh sẽ kén vợ kén chồng tạo thành ảnh hưởng. Em có thể đi cắt bỏ tuyến thể.”

Nghe đến đó, Tô Sóc con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, vô ý thức lập tức ngăn cản: ” Chuyện này không được nói đùa. Anh sao có thể muốn em làm chuyện như vậy…”

Cắt bỏ tuyến thể đối thân thể Omega mà nói có biết bao nhiêu tổn thương lớn kèm theo di chứng nặng nề. Tuy lúc trước trên lớp học môn sinh lý chưa hề nghiêm túc nghe giảng  nhưng Tô Sóc đều biết rõ ràng rất nguy hiểm.

“Tóm lại, em sẽ không lại lợi dụng bất luận bất kể ai hay bất cứ chuyện gì đến uy hiếp anh. Một năm này coi như làm một giấc mộng hoang đường. Tự em bắt đầu thì cũng là tự em kết thúc.” Nói xong lời cuối cùng, Dư Đường khóe miệng hơi nhếch lên, xem cuộc nói chuyện mang hướng “Đàm phán” này giống như đang kết thúc công việc, tiếp tục nói: “Những lời em muốn nói đã nói xong. Hi vọng không có trễ quá nhiều thời gian của anh.”

Trở lại trên xe, Tô Sóc móc ra một điếu thuốc đưa môi, loay hoay nửa ngày để tìm cái bật lửa mà không có lửa để châm thuốc lá, bản thân cảm thấy bực bội mà vứt đi thuốc lá ngậm nãy giờ. Thân thể mệt mỏi không còn chút sức lực, uể oải ngã ra sau tựa lưng vào ghế ngồi. Trong lúc vô tình sau khi nhìn thấy xem chính mình trong gương, gương mặt đỏ tím pha tạp một chút khó coi còn tâm tình hỏng bét thật muốn đánh người.

Hắn tự nhận tố chất tâm lý không tệ, bản thân đã từng thấy qua vô số đợt sóng to gió lớn trên thương trường. Hiếm khi không có cách nào giải quyết phiền não của bản thân, cho nên mỗi khi đụng phải loại tình huống khó giải quyết đặc biệt này. Chỉ có thể nghĩ tới biện pháp duy nhất vẫn như cũ là đi bar.

Tại quán bar gặp được một trong hai bằng hữu trước đó bị hắn đánh trút giận ở đây. Người kia nhìn thấy hắn giông như bản thân gặp quỷ liền xoay người chạy đi. Nhưng vị bằng hữu đó có chạy cỡ nào vẫn bị hắn đuổi theo tóm cổ áo lôi trở lại, nói: “Theo tôi uống hai chén đi.”

Tô Sóc là kiểu người điển hình trong việc xã giao, mỗi lần uống rượu đều hô hào dẫn bạn đến, trái ôm phải ấp, làm sao phải thật náo nhiệt mới vui. Vị này bất hạnh bị bắt tới bằng hữu khiến xui cho bản thân liên tiếp hai lần gặp gỡ Tô thiếu gia tâm tình không tốt. Mọi người chung quanh đều không có thể giúp hắn, vẻ ngoài nói cười khách sáo nhưng lại treo vẻ mặt đau khổ ở trong lòng tự nghĩ không may.

Tô Sóc uống liền ba chén, tựa như hoàn toàn không có phát giác đối phương không được tự nhiên, híp mắt nhìn hắn, hỏi: “Làm sao không uống?”

Người kia xoa xoa thái dương mồ hôi, bưng chén lên: “Uống… Uống.”

Bờ môi vừa chạm đến chén uống xuống cổ, liền nghe Tô Sóc hỏi hắn: “Ngươi có từng thích người nào chưa?”

Người kia suýt nữa đem mình bị nghẹn, miễn cưỡng đem rượu bên trong miệng nuốt xuống bụng, lắp bấp nói: “Có… Có chứ.”

Tô Sóc lông mi cau lại hỏi: “Thích… Là cảm giác như thế nào?”

Người kia không dám nói mò, do dự nửa ngày mới mở miệng: “Nghĩ… Muốn cùng nàng lên giường?”

Tô Sóc ” Gì ” một tiếng, bộ dáng rất bất mãn: “Không phải cái cảm giác này?”

Người kia ở trong lòng kêu khổ, không biết tại sao mà hoa hoa công tử đột nhiên nổi điên làm gì, kéo hắn ngồi trò chuyện về vấn đề tình cảm. Hắn không mò ra Tô Sóc muốn nghe đến cái dạng gì đáp án, sợ một lời nói ra không hợp lại bị đánh, mũi chân hướng ra ngoài tùy thời chuẩn bị chuồn đi, thận trọng nói: “Liền… Liền nghĩ cùng với nàng ở cùng một chỗ, nghĩ đối xử thật tốt với nàng. Nếu không thì ngài hỏi lại hỏi người khác? Xem chừng đều không khác mấy…”

Tô Sóc cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, coi là thật nghe thuận liền vào tai, sờ lên cằm bắt đầu suy nghĩ: “… Nghĩ đối tốt với người đó?”

“Ừm. Đúng vậy.” người nọ thấy nói đúng trọng tâm, bận bịu vuốt mông ngựa nói: “Giống như ngài trước đó như thế mà tặng hoa, đưa bao hay mang người đi ra ngoài chơi. Đây chính biểu hiện là đối tốt với bọn họ, điểm này không có người nào so ngài làm được tốt hơn.”

Tô Sóc cũng không đồng ý cách nói này của vị bằng hữu kia. Hắn lúc trước cùng bạn trên giường đúng là có tặng hoa đưa bao chỉ là vì bọn họ làm hắn cao hứng. Người càng cao hứng liền làm việc cần làm để hắn cũng cao hứng. Cái này cùng làm ăn không khác mấy, là thúc đẩy lợi ích, là loại có qua có lại thuận giá trao đổi.

Mà hắn đối Dư Đường, rõ ràng không phải như vậy.

Suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu rõ Tô Sóc nằm ngửa ra sau, tại ghế sô pha mê man ngủ thiếp đi. Sau đó mơ một giấc mơ thật kỳ quái.

Trước mặt có một cánh cửa, hắn tiến đến đẩy cửa đi vào liền trông thấy Dư Đường đưa lưng về phía hắn mà mở một cánh cửa khác. Trong khe cửa xuyên thấu vào ánh nắng chiếu thẳng đến con ngươi, để hắn rơi vào mê muội hoảng hốt, chờ hắn đuổi theo mở cửa, lại tiến một gian khác giống nhau như đúc gian phòng. Trước mắt vẫn như cũ dáng vẻ Dư Đường cũng không quay đầu chỉ để lại bóng lưng.

Tỉnh lại lúc còn tại há mồm thở dốc, phảng phất thật ở trong mơ truy đuổi bóng dáng Dư Đường suốt cả đêm. Một cánh cửa mở ra lại đến một gian phòng, cứ như vậy mà lập đi lập lại. Dư Đường rõ ràng gần ngay trước mắt vậy mà hắn lại không có cách nào đều đuổi kịp.

Tô Sóc vuốt một cái mồ hôi trán, cho đã dù tỉnh nhưng vẫn sợ. Để bản thân hít thở những vẫn không thông, cảm giác tuyệt vọng trĩu nặng đặt ở trong lòng.

“Thấy ác mộng rồi?” Hà Linh đem một chén nước đặt ở đầu giường, thuận tiện nhìn hắn một cái, nói: “Mặt mũi này là làm sao? Chị mở đèn lên còn tưởng rằng đến nhận sai người.”

Tô Sóc dò xét bốn phía, hậu tri hậu giác đến mình tại khách sạn, cau mày nói: “Tại sao lại là chị?”

Hà Linh quả thực muốn đem cái ly nước mới rót tạt thẳng lên mặt tiểu tử thúi này, ghét bỏ nói: “Lời này chị nên hỏi mày mới đúng. Là bằng hữu ngồi uống rượu với mày gọi điện thoại cho chị, để chị đến quán bar đón người.”

Tô Sóc vò theo huyệt Thái Dương làm dịu say rượu hoa mắt chóng mặt, chống đỡ cánh tay ngồi dậy nói: “Trùng hợp như vậy à. Hết lần này tới lần khác đều gọi cho chị.”

Hà Linh mắt trợn trắng: “Người ta gọi số đầu tiên trong danh bạ của mi là ‘Vợ’ đấy.”

Tô Sóc mí mắt phút chốc nhảy một cái, có chút mong đợi truy vấn hỏi: “Cậu ấy có nghe điện thoại không? Có nói thế nào về em không?”

Hà Linh nhún vai, nói: “ Người ta nói tìm nhầm người.”

Tô Sóc thần sắc chán nản giống như là không tin, lại giống là nhận sự đả kích không nhỏ.

“Thế nào. Vậy còn đem người đón trở về không?” Hà Linh hỏi.

Tô Sóc lắc đầu, nếu như có thể dựa vào từ “Đón” để giải quyết thì ngược lại mọi chuyện liền đơn giản. Từ khi Dư Đường bắt đầu rời nhà trốn đi khiến cho hắn “Bất ngờ” liền không ngừng, hắn căn bản không biết Dư Đường miệng lưỡi bén nhọn như thế, nói chuyện không lưu chút thể diện, câu nào nói ra đều đâm rất chuẩn xác vào chỗ yếu của hắn. Nhưng mà hắn không đủ sức cạnh tranh lại, ngay cả một câu phản bác đều nói không ra khỏi miệng.

Hà Linh lúc đầu chuẩn bị đi, nhìn biểu đệ bộ dáng khổ sở vì tình lại không đành lòng, thở dài, hỏi: “Em ấy nói gì với mi rồi? Tỷ tỷ cho mi ít phân tích.”

Trầm ngâm một lát, Tô Sóc thấp giọng nói: “Cậu ấy nói không thích em.”

Hà Linh líu lưỡi: “Trời! Đúng là nhìn không ra. Thì ra Dư Đường thật thích mi à? Cái đồ đần lại không nết na như mi thật không hiểu sao lại được Dư Đường thích nữa?”

Tô Sóc lần đầu tiên không có cho nàng tranh cãi phân cao thấp, nắm lấy rối bời tóc, đáp: “Không biết.”

Hà Linh đối với phản ứng của hắn có chút ngoài ý muốn.

Tô Sóc từ nhỏ tự phụ bản thân mạnh hơn mọi người, có đôi khi thậm chí có chút khuynh hướng tự luyến, gặp được bộ dáng ảo não này của em họ thật hiếm thấy. Tuy nói hiện nay tình huống đơn thuần là hắn thật hắn đáng đời. Nhưng dù sao Hà Linh cũng nhìn hắn lớn lên, hắn từ nhỏ sinh trưởng ở gia đình như vậy, hôn nhân của cha mẹ rạn nứt đến bất hạnh để lại lỗ hỏng là không nhận biết tình cảm. Bên trên náo loạn liền khiếm khuyết không chỉ dẫn dẫn hắn nói rằng yêu là như thế nào. Tính cách lại ham mê náo nhiệt, học thói hư chỉ biết say hoa vờn bướm. Bản thân đi chệch cũng không phải hoàn toàn không thể lý giải.

Hà Linh thoáng khôi phục đứng đắn, nói: “Vậy mi hải nói với cậu ta là mi thích người ta chứ sao.”

Tô Sóc càng thêm phiền não, khó nhọc nói: “Thế nhưng là m không biết… Không biết mình có thích cậu ta hay không.”

Chính là bởi vì làm không rõ điểm này, hắn mới không có dũng khí đổi mặt với cậu. Bản thân như con ruồi mất đầu, các kỹ xảo đàm phán hết thảy không phát huy ra được, tư duy toàn bộ hành trình tìm kiếm Dư Đường ném đi hết, ngược lại thật sự là như đồ đần nói chuyện cũng không xong.

Hà Linh sửng sốt một chút, chợt liền cười ha ha: “Nói mi là đồ đần có sai đâu. Mi quả thật ngốc. Ròng rã tìm người suốt hai tháng này đừng nói là mi đều không có soi gương để nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách quỷ của mình sao? Như thế mà còn không gọi là thích?”

Trước khi mặt trời lặn, Dư Đường liền đem số lượng hành lý không nhiều chỉnh lại hoàn tất.

Nơi này là cậu đã ở mười mấy năm trong gian phòng này. Năm ngoái lúc rời nhà, cậu coi là về sau chắc sẽ chỉ ngẫu nhiên mới trở về, càng không nghĩ lại chuyển về đây ở lâu dài.

Nhưng mà không đến một năm, bản thân liền xám xịt trở về, mang theo cả hài tử chưa chào đời. Còn có đầy vết thương trên người nhìn không thấy.

Khoảng thời gian này gần như không thể nói là quan hệ tình cảm. Đối với Tô Sóc chỉ là ngắn ngủi một năm, còn đối với Dư Đường mà nói thì là ròng rã ba năm. Cậu trơ mắt nhìn bản thân trong quá khứ tràn ngập nhiệt tình đang trôi theo cảnh trăng tàn, một chút dũng khí muốn theo đuổi tình yêu của mình hầu như không còn, nhìn xem ngọn lửa hi vọng bị dập tắt. Cả quá trình này là dài dằng dặc vậy mà lại là ngắn ngủi, ngắn đến nỗi bây giờ cậu cưỡi ngựa xem hoa trong vòng hồi ức cũng bất quá mỗi khi nhớ lại chỉ cần ba phút mà thôi.

Cậu không yêu biểu đạt, không quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài, điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không khổ sở, sẽ không khóc. Đã từng đem tâm thử qua rồi thất bại, cũng là chính mình gieo gió gặt bão. Mặc dù bây giờ chạm vào sẽ đau, thế nhưng vết thương thì kiểu gì cũng sẽ khép lại, chỉ cần thời gian chữa lành thôi.

Thời điểm cả nhà họ Dư dùng cơm tối lại có một vị khách không mời mà đến. Vai Dư Đường đè lại, Cha Dư bắt cậu ngồi yên ăn hết cơm còn Dư Sênh cùng Dư muội đứng lên đi tìm vũ khí có lực sát thương mạnh. Hai anh em hùng hổ đi ra cửa chắn người. Còn Dư Đường thì trở về phòng lấy tờ đơn ly hôn, đem đến đưa cho Tô Sóc đang đứng ở cửa, nói: “Không có vấn đề thì ký tên.”

Cậu đã sắp xếp mọi điều khoản thỏa đáng nhưng Tô Sóc không có ý tứ tiếp nhận. Cứ đứng ở trước cửa mà nhìn chằm chằm vào cậu một giây cũng không rời, ánh mắt chưa từng liếc nhìn đơn ly hôn trong tay Dư Đường.

Dư Đường bị ánh mắt hắn nhìn cho nóng rực liền thấy hốt hoảng, cậu cho là hắn có ý kiến gì đó nên lật tờ đơn chỉ cho hắn nhìn, nói: “Nếu còn thiếu thì anh thêm vào ở trang cuối cùng. Để luật sư xem xét lại một lần nữa là được.”

Tô Sóc lúc này mới qua loa nhìn sang, sau đó chém đinh chặt sắt nói: “Anh không ký.”

Dư Đường ngẩng đầu, không hiểu nhìn xem hắn: “Hôm qua không phải đã nói…”

“Ngày đó là em đơn phương quyết định, anh không có đáp ứng.” Tô Sóc nói.

Dư Đường cũng không muốn cùng hắn dây dưa, dứt khoát nói: “Cần bồi thường như thế nào thì nói hoặc viết ở phía sau, luật sư sẽ …”

Tô Sóc đột nhiên tiến lên một bước, kéo tay cậu, tới gần hắn nói: “Anh hiện tại muốn được đền bù ngay bây giờ.”

Dư Đường giật mình, không biết hắn lại làm điều không đứng đắn, vội vàng lui lại, nói: “Anh muốn nói gì? Đừng…”

Tô Sóc cúi đầu, đem cậu tay đưa đến bên môi, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay của Dư Đường. Sau đó mỉm cười nháy nháy mắt, chỉ chỉ mặt mình: “ Bây giờ đến lượt em.”

Dư Đường giật mình, đứng ở nơi đó nửa ngày mà vẫn không bình tĩnh nổi, cuối cùng là bị em gái đưa vào nhà. Về đến phòng mình rồi mà cậu còn nghe được tiếng mắng chửi ở dưới lầu của Dư Sênh quanh quẩn bên tai. Cậu vô thức nắm nắm nắm tay lại, mới giật mình phát hiện trong lòng bàn tay có vật gì cấn cấn trong tay.

Là một tờ giấy xếp gọn gàng hình như là một lá thư, đại khái là Tô Sóc thừa dịp cậu vừa rồi rơi vào mơ hồ lấy tờ đơn ly hôn đi rồi nhét cái này vào tay cậu.

Dư Đường không có mở ra, đem nó ném vào sọt rác quay đầu nhắm mắt làm ngơ.

Ngày thứ hai, ở dưới lầu lại có tiếng huyên náo, hình như ngày hôm qua có người đáng ghét lại tới. Dư Đường dứt khoát không có xuống lầu, đem tờ giấy ly hôn để ca ca chuyển giao cho người nọ, còn mình thì trốn ở trong phòng nghe nhạc dưỡng thai.

Bảo Bảo hai ngày nay ở trong bụng hay động đậy, lúc này giống như là cảm thấy được cái gì, duỗi cánh tay chen chân nhích tới nhích lui, Dư Đường nhẹ nhàng đưa tay đặt nhẹ lên bụng, tay theo đường cong của bụng mà vuốt ve tới lui. Một hồi lâu mới khiến cho thai nhi bình tĩnh trở lại.

Trước khi ngủ, Dư Đường có nghe động tĩnh kỳ quái ben đi ra ngoài nhìn. Cậu ở lầu hai, bên ngoài phòng có cái ban công nhỏ, chỉ nghe tiếng “cạch” một thanh âm vang lên, ban công cửa thủy tinh bị thứ gì đó đập trúng.

Dư Đường kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài trời êm gió mát, cậu nhìn thấy trên mặt sàn có một viên giấy cuộn nhỏ lại. Do dự một chút, rốt cuộc vẫn không mở cửa đi nhặt.

Nửa đêm trời đổ một trận mưa to, sáng sớm thì tạnh. Lúc này nước trên mặt đất còn chưa bốc hơi hết nên còn vài chỗ  đọng. Dư Đường mở cửa để thoáng khí, bước đi đến hình như đá phải thứ gì. Thì ra là cục giấy sớm đã bị dầm mưa mà ẩm ướt bị nhũn liền lộ ra bên trong là một hộp trang sức.

Dư Đường nhận ra hộp trang sức này, bên trong chứa nhẫn cưới của mình cùng Tô Sóc, chỉ có cậu đang giữ một viên kia. Dư Đường bình thường ít mang trang sức, lại một mực đặt món đồ này ở bên người. Thời điểm rời khỏi Tô gia cũng mang lên núi nhưng sau đó đã bỏ lại trong căn nhà nhỏ kia. Càng không nghĩ tới việc chiếc nhẫn sẽ bị Tô Sóc tìm được mà đem tới đây.

Dư Đường không biết nên xử lý như thế nào với chiếc nhẫn này, cũng không biết Tô Sóc muốn làm gì. Cậu nhặt hộp trang sức gói giấy này lên chuẩn bị ném đi, ngẫu nhiên phát hiện cái này giấy là từ tờ đơn ly hôn kia. Cẩn thận mở ra nhìn phía trên tờ giấy có thể thấy được lờ mờ đoán được là do ai viết, phía dưới có một dòng chữ viết bằng mực đã nhòe vì ngâm trong nước mưa. Bây giờ nhìn vào hoàn toàn thấy không rõ.

Dư Đường trừng to mắt, đối Tô Sóc ý đồ càng thêm nghi hoặc, càng có ý nghĩ trở về phòng đem cục giấy nhỏ đã ném vào trong sọt rác kia tìm ra. Ghép lại thành một tờ giấy khổ A5 nhỏ. Vậy mà là một bức họa.

Nét vẽ ngây ngô như trẻ con tập vẽ, tuy cố gắng vẽ cho ra hình ra dáng bộc lộ cảm xúc cho người xem nhưng nhìn vẫn buồn cười. Dư Đường xem xét một chút liền biết bức vẽ này là từ tay người nào. Trong bức vẽ  là phấn hoa ôm quả nhỏ ở phía trước chạy, hồ điệp uỳnh uỵch cánh ở phía sau đuổi theo, còn có một sợi dây thừng đem hai người thắt lại cùng một chỗ, dây thừng ở giữa vẽ một trái tim thật to.

Có lẽ là sợ hắn nhìn không rõ, hoặc là không hiểu thì thành ý tứ gì khác nên ký xuống tên mình “Tô Sóc “. Đi theo sau là ba chữ —— “Yêu Dư Đường”.