Tình Yêu Và Bí Mật Của Anh

Chương 39: (Ngoại truyện) Cái chết của Lục Phong




Lục Phong đứng trước căn phòng đầy tăm tối, phía trước mặt là một người đàn ông toát ra vẻ âm hiểm, khó lường.

- Lục Phong, cậu biết cậu là cánh tay trái của tôi chứ?

- Tôi biết … Thưa ông chủ.

Người đàn ông ngồi trên ghế thành thục xoay xoay con dao sắc bén trên tay.

- Nếu tay trái mất đi anh sẽ không thể chữa bệnh được. Bàn tay đó của anh từng cứu tôi và rất nhiều người trong tổ chức … Cắt nó đi thì tiếc lắm!

- …

Lục Phong im lặng, cố giữ bình tĩnh nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

- Cậu biết sợ? Biết có ngày hôm nay tại sao lại để Quang Liệp thoát?

Phong vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Rầm,

Người đàn ông đập bàn quát lên “Có phải cậu báo cho Quang Liệp biết Lâm Miêu Miêu không thấy đâu, kêu anh ta ra ngoài tìm cô ấy nên anh ta mới không chết”.

Lục Phong nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy lại, thừa nhận “Phải”.

- Tại sao? Cậu cứu Quang Liệp vì lòng trắc ẩn … hay còn nguyên nhân sâu xa nào mà tôi chưa biết?

“Xin anh bỏ qua, cho tôi một cơ hội …” Giọng Lục Phong run rẩy, sợ hãi.

- Tôi sẽ không giết cậu, nhưng tôi cũng không muốn để cậu sống.

Người đàn ông vô cảm chỉ vào Lục Phong ra lệnh “Lôi ra, ném xuống đấu trường dưới hầm ngục”.

Lục Phong rùng mình kinh hãi, anh không thể tin người đàn ông có thể tàn nhẫn như vậy.

Đấu trường dưới hầm không phải nơi cho người sống, dưới đó toàn là “ác quỷ”. Những tên tội phạm điên khùng nhất, được nhốt vào chung một chỗ, chúng mặc sức đâm chém, giết nhau thoả thích. Chưa từng có ai có thể bước vào mà lành lặng trở ra, người ra khỏi đó đa phần đều là người chết.

- Anh … ông chủ … Không thể đối xử với tôi như vậy.

- Phong, cậu nên nhớ là ai đã giúp cậu học y. Là ai huấn luyện cậu trở nên tài giỏi như ngày hôm nay. Vậy mà cậu, một con chó được tôi nuôi dưỡng, giờ đây lại quay ra cắn chủ mình.

“Tôi chưa từng phản bội tổ chức, tôi cũng đã cứu mạng anh rất nhiều lần. Xin anh hãy giữ tôi lại để tôi tiếp tục phụ tá anh, ông chủ …” Lục Phong van nài.

Dù gì Lục Phong cũng là thuộc hạ trung thành, là cánh tay đắc lực cho tổ chức rất nhiều năm. Số người, số lần Lục Phong cứu giúp, cũng đã đủ trả ơn huấn luyện của tổ chức.

Người đàn ông cười lạnh, ra hiệu cho thuộc hạ kéo Phong ra ngoài.

Tên thuộc hạ đến trước mặt Lục Phong, có hơi do dự. Ánh mắt của Lục Phong như muốn giết người, lạnh lùng sắc bén nhìn hắn.

“Anh Phong …” tên thuộc hạ cúi mặt không dám nhìn thẳng.

Lục Phong trong tổ chức dưới một người mà trên vạn người, rất nhiều người trong tổ chức đều quen biết anh từ lúc còn nhỏ, đều được anh chữa trị mà nhặt được cái mạng về. Có thể nói giữa họ với Phong không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là anh em thân thiết từ nhỏ.

“Anh Phong, em xin lỗi. Lệnh của ông chủ em không dám trái” tên thuộc hạ cắn răng, dẫn Lục Phong ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa Lục Phong cười to, gào lên “Anh hỏi tại sao tôi giúp Quang Liệp trốn thoát. Tôi cứu anh ta vì không muốn cô ấy đau khổ, không muốn cô ấy hận tôi … Nếu anh đụng đến cô ấy, dù có chết, người của tôi cũng sẽ tiếc lộ tất cả bí mật của tổ chức”.

Người đàn ông vẻ mặt điên dại, nhếch môi “Tìm kẻ mà hắn giao phó bí mật, giết”.



Lục Phong, mang trong mình tâm trạng nặng trĩu, bước vào hầm ngục tối tăm, với vẻ mặt mệt mỏi và vô hồn.

Ý thức về cái chết sắp đến, anh giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng trước khi cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại phía sau lưng. Tiếng thét xé lòng vang vọng khắp hành lang, như lời than khóc cho một kiếp người đầy bi kịch.