Cả tháng qua, Lâm Miêu Miêu luôn phải nghe theo lời Lục Phong nói. Cả hai luôn vờ như rất thân mật trước mặt Quang Liệp.
Hôm nay cũng như vậy, cô và Phong đứng dưới chân cầu thang nói chuyện.
- Khi nào mới kết thúc đây, tôi thật sự rất mệt mỏi.
“Cho đến khi nào tôi muốn” Lục Phong gật đầu hờ hững đáp.
- Anh có thấy mình quá đáng không?
- Không.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Á Nô
3. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
4. Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý
=====================================
Cô rất tức giận, cô giận bản thân đã ngu ngốc thoả thuận với Lục Phong.
Cái ngày mà Quang Liệp đến tìm cô, khi anh ra ngoài nghe điện thoại. Lục Phong đã tiết lộ cho cô một bí mật động trời, có liên quan đến sự bình yên sắp tới của cả thành phố C và Linkon.
Chỉ cần cô nghe lời, anh ta sẽ đảm bảo tính mạng của Quang Liệp lẫn người dân Linkon.
Đang cãi vã thì Quang Liệp tình cờ đi đến, Lục Phong bất ngờ cúi mặt hôn Lâm Miêu Miêu.
May thay cô kịp thời đưa tay lên che miệng mình, ánh mắt cô tỏ rõ sự ngạc nhiên, theo phản xạ mà đẩy Lục Phong ra.
- Anh …
Quay đầu bắt gặp ánh mắt nóng giận của Quang Liệp, khiến cô không thể nói nên lời. Cô cúi gầm mặt xuống như một đứa trẻ vừa bị thầy bắt gặp khi đang phạm lỗi.
Lục Phong nhanh chóng, cầm lấy hai má cô áp mặt lại gần thì thầm “Cô ở bên hắn, chỉ khiến hắn chết nhanh hơn thôi”.
Cô khựng người trong phút chốc, sự sợ hãi đối với Lục Phong làm hai chân cô run bần bật, không thể đứng vững.
Cô biết Lục Phong không phải là một bác sĩ bình thường, không giống vẻ bề ngoài thư sinh của mình, anh ta rất nguy hiểm. Sự tồn tại của anh ta vừa là một bí ẩn vừa có tính đe doạ đối với Quang Liệp.
Nhân lúc cô không phòng bị, Lục Phong đưa môi lại gần hơn. Giấy phút môi sắp chạm nhau, Quang Liệp đôi mắt mở to, nhanh chóng lao vào nắm lấy cổ áo Lục Phong, khiến anh ta không thở được.
Quang Liệp ấn mạnh Lục Phong vào tường, tay trái giữ lấy cổ áo, tay phải siết chặt nắm đấm giơ lên cao.
Lúc nắm đấm của anh sắp chạm vào mặt Lục Phong, cô đã kịp dùng tay mình bắt lấy tay anh.
“Quang Liệp dừng lại” Cô hét lớn.
Cô gạt tay anh ra khỏi người Phong trước khi anh ta kịp tắt thở.
Khụ khụ, Lục Phong ho sặp sụa, ngã bịch xuống đất.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ho và tiếng thở mạnh của Lục Phong.
- Anh không sao chứ?
Lâm Miêu Miêu ngồi xuống cạnh Lục Phong, quan tâm hỏi.
Sự ghen tuông làm mờ đi lý trí, Quang Liệp mạnh bạo kéo cô đứng dậy, hôn cô thật sâu trước mặt Lục Phong.
Trong lúc hôn cô anh không hề nhắm mắt, anh quan sát biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt cô, rồi liếc nhìn Lục Phong khiêu khích như cái cách Phong từng nhìn mình trước đây.
Cô đẩy anh ra, nhưng anh nhanh chóng ôm cô vào lòng.
- Ở đây là bệnh viện, buông tôi ra ngay.
Anh hừ một tiếng, mạnh mẽ kéo tay cô rời đi.
Lục Phong đứng dậy toang đuổi theo thì bị y tá chặn lại “Bác sĩ Lục, bệnh nhân cần anh …”.
Lục Phong chỉ đành từ bỏ, gấp gáp theo y tá đi đến phòng bệnh.
____
Quang Liệp đẩy cô ngồi vào ghế phụ ô tô, nhanh chóng lái xe phóng trên đường cao tốc.
“Thắt dây an toàn” anh trầm giọng nhắc nhở.
Cô đeo dây vào, hai tay siết chặt lấy dây an toàn.
- Anh đưa tôi đi đâu?
Anh không trả lời, đôi mắt lạnh lùng và trống rỗng luôn hướng về phía trước.
- Xin anh đấy, trở về bệnh viện đi.
Cô càng nói anh lại càng đạp ga tăng tốc, chiếc xe như mũi tên lao vun vút trên đường.
- Chậm lại, nguy hiểm.
Anh nhắm vào chiếc xe tải phía trước, đạp ga thật mạnh. Giây phút cả hai chiếc xe sắp tông vào nhau, cô hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn nữa.
Anh bẻ lái, hoàn hảo vượt qua phía bên trái chiếc xe tải, dần dần giảm tốc độ, đi ra khỏi đường cao tốc.
Quang Liệp dừng xe bên vệ đường, hít thở một hơi, lớn tiếng “Xuống xe”.
Cô bấy giờ mới dám mở mắt ra, tay chân vẫn còn run rẩy, bước ra khỏi xe.
Trước đây khi truy đuổi tội phạm, cô cũng phóng xe rất nhanh. Bây giờ cô đã hiểu cảm giác của Tần Vũ mỗi khi đi làm chung với mình.
Cái cảm giác không biết lúc nào mình sẽ chết này khiến cô kiệt sức.
…
Quang Liệp tay đập mạnh vào đầu xe, gục mặt xuống hét lớn “Đi … đi về bên hắn đi”.
- Quang Liệp …
Cô đưa tay ra chạm vào người anh, nhưng bị anh lạnh lùng hất ra.
- Còn không mau đi.
- Được, tôi đi.
Cô chập chững bước về phía trước, hai tay níu chặt lấy phần áo chỗ ngực mình.
Một lúc lâu sau,
“Đau … rất đau” Cô gục xuống bên đường.
…
Quang Liệp lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu dậy đã không thấy Lâm Miêu Miêu đâu. Gương mặt anh ướt đẫm nước mắt, hai mắt đỏ hoe quay đầu kiếm tìm hình bóng cô trong vô vọng.
Lúc nãy anh đuổi cô đi, không dám nhìn cô vì anh sợ cô sẽ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình. Anh làm sao có thể nói với cô rằng mình vì ghen tuông mà tức giận đến mức phát khóc chứ.
Anh lái xe chầm chậm, ánh mắt quét khắp đoạn đường, vẫn không tìm thấy cô. Sợ mình đã bỏ lỡ cô, nên cứ cách một đoan lại xuống tìm kiếm.
Gọi điện thoại cô cũng không bắt máy, anh rất lo lắng.
- Lâm Miêu Miêu, em có nghe anh nói không?
- Miêu Miêu …
Cứ thế anh tìm cô đến tận tối, khi trở về bệnh viện. Anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường bệnh, cười nói vui vẻ với Lục Phong.
Anh định bước vào phòng, nhưng lại quay lưng rời khỏi. Lúc này, anh cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của cô, trước giờ là anh luôn ép buộc cô ở bên cạnh mình. Có lẽ anh nên để Lục Phong ở bên cạnh cô sẽ tốt hơn.