Người đàn ông tức giận đập bàn “Có chút chuyện cũng không xong”.
Đám thuộc hạ phía dưới run rẩy không ngừng, có vài tên vừa bị bắn chết xác nằm rải rác.
Trong đó có một tên vừa bị móc hai mắt, bê bết máu đang nằm trên đất lê lết đến trước mặt người đàn ông kia.
- Đại ca …
Tên đại ca tức giận vung chân đá cho hắn một cái thật mạnh khiến vài chiếc răng văng ra đất.
- Cho người xử lý Kit đi, đừng để hắn nhiều lời.
- “Dạ” Tên đàn em sợ hãi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Người đàn ông nắm chặt bàn tay đập mạnh xuống bàn, mảnh kính vỡ tứ tung làm tay hắn không ngừng chảy máu “Lâm Miêu Miêu lần sau em không thoát khỏi anh dễ vậy đâu”.
_____
Lâm Miêu Miêu được Quang Liệp đưa đến trước nhà anh.
- Tạm thời em cứ ở lại đây với anh đi.
Vừa nói dứt lời Lucy từ trong nhà chạy ra ôm lấy eo Quang Liệp từ phía sau “Lumiere anh đi đâu lâu thế? Em và con rất nhớ anh”
- “Con?” Lâm Miêu Miêu không tin vào tai mình nhanh chóng hỏi lại.
Lucy ánh mắt ngạc nhiên chất vấn “Lumiere sao anh lại đưa người phụ nữ này về”.
- Giới thiệu với em đây là vợ anh.
- Cái gì?
- Vợ anh, Lâm Miêu Miêu.
- Anh đùa cái gì thế, chúng ta mới cãi nhau một lần anh đã đưa người phụ nữ khác về làm vợ mình. Em không chấp nhận được.
- Anh không cần em đồng ý, kết hôn với ai là quyền của anh.
Quang Liệp gọi to “Quản gia mau sắp xếp đưa Lucy về đi”.
Dặn dò xong anh nắm tay kéo Lâm Miêu Miêu lên lầu trước ánh mắt bực tức của Lucy.
Vừa bước vào phòng anh đã nhanh chóng gọi điện căn dặn “Tài xế Trương anh đưa Lucy về nhà an toàn, như cũ dẫn thêm vài người đáng tin cậy theo sau bảo vệ cô ấy”.
Có vẻ anh vẫn rất quan tâm Lucy, ánh mắt anh dành cho Lucy rất khác ánh mắt lúc anh nhìn Lâm Miêu Miêu.
___
“Lúc nãy Lucy nhắc đến con? Lucy và Quang Liệp họ có con sao?” Lâm Miêu Miêu châm chú suy nghĩ đến mức Quang Liệp gọi nãy giờ vẫn không phản ứng lại.
- Em không nghe anh nói sao? Quang Liệp hỏi lại
- …
Anh bước đến nhấc bổng người cô đặt lên giường, áp sát lại gần thì thầm vào tai cô “Nhìn anh này, em đang nghĩ gì vậy?”.
Lúc này Lâm Miêu Miêu mới sựt tỉnh, đẩy người anh ra khỏi người mình.
- “Anh có con rồi? Với cô Lucy …” Mắt cô tránh né không dám nhìn thẳng anh.
- “Anh với cô ấy hoàn toàn trong sạch, làm sao mà có con được” anh nhíu mày trả lời.
- Lúc nãy cô ấy … nói thế.
- Con mà Lucy nhắc đến là con cún nhỏ bọn anh cùng nhau nhận nuôi lúc trước.
Nghe đến đây Lâm Miêu Miêu thầm thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng cô đã trở thành tiểu tam khiến một đứa nhỏ phải mất đi cha của mình chứ. Nếu Lucy và Quang Liệp thật sự có con có lẽ cô sẽ rời đi ngay lập tức.
Nhưng sự xuất hiện vừa rồi của Lucy cũng nhắc nhở cô một điều rằng cô chỉ là người đến sau, Lucy mới là người yêu trước đây của Quang Liệp.
Lâm Miêu Miêu vẫn chưa nắm rõ tình cảm anh dành cho Lucy và giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ Quang Liệp lại tỏ vẻ không quan tâm cô ấy. Liệu có phải vì cô không?
- Quang Liệp em hỏi anh với cô ấy có tình cảm như thế nào?
- Cô cảnh sát đang ghen à?
- “Không có … Em làm gì có quyền ghen” Cô cúi mặt buồn bã nói.
- “Em còn nói là không ghen?” Anh đưa tay nhẹ nhàng búng lên trán cô.
- Anh nói đi anh với cô ấy trước đây là như thế nào?
- Lucy … giờ chỉ còn là người yêu cũ thôi. Anh đã nói chia tay cô ấy hơn 1 tháng trước rồi.
- Có phải … là do em …
- Cô cảnh sát, em đánh giá cao bản thân rồi đó. Anh và Lucy chia tay không phải vì em đâu. Em sợ mình là người thứ ba à?
Lâm Miêu Miêu khẽ gật đầu.
- Là vì bố Lucy … anh và ông ta không hợp nhau. Có một chút xung đột trong việc làm ăn giữa anh và bố cô ấy.
- Chỉ vì bố Lucy và anh không hợp nhau mà anh chia tay cô ấy? Em cảm thấy như vậy không hợp lý lắm, bố Lucy và cô ấy không giống nhau … cũng không phải anh và cô ấy không hợp.
- “Em là đang muốn anh quay lại với Lucy?” Anh hơi nghiêng đầu.
- Có thể hỏi anh và cô ấy quen nhau bao lâu rồi không?
- Hơn 5 năm, Lucy và anh quen nhau lúc anh còn du học ở Mỹ. Em hỏi chuyện này làm gì? Em chỉ cần biết bây giờ vợ anh là em không phải ai khác.
- Ai là vợ của anh? Hợp đồng hôn nhân đã đến hạn 1 tháng rồi, em không còn là vợ anh nữa.
- “Gia hạn hợp đồng đi” Anh cầm tay cô đặt lên má mình nũng nịu đưa ra yêu cầu.
Lâm Miêu Miêu đẩy anh ra, đứng dậy toang mở cửa phòng “Trễ rồi em về nhà đây, vốn dĩ lúc nãy chỉ muốn đến nhà anh chơi một lát”.
Nghe vậy Quang Liệp nhanh chóng tiến đến ôm chầm lấy cô từ phía sau lưng, hai tay anh siết chặt eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, mặc cô vùng vẫy.
- Quang Liệp buông em ra đi, anh ôm chặt như vậy làm em đau đó.
- Em nên tập làm quen đi, sau này anh sẽ còn làm nhiều thứ khiến em đau hơn.
Nói xong Quang Liệp cọ cọ chóp mũi vào vai Lâm Miêu, ngửi mùi dọc từ vai lên cổ cô.
- Nhột, đừng có ngửi như vậy … nữa.
- Em thơm quá …
Chụt,
Quang Liệp đặt một nụ hôn lên vai cô, hơi thở ấm nóng cùng sự ẩm ướt của môi anh khiến cơ thể cô vô thức run rẩy.
Khoé miệng Quang Liệp hơi cong lên, anh điêu luyện dùng lưỡi mình trêu chọc vùng cổ cô, đột ngột cắn nhẹ vào cổ khiến hai má cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Ưm…
Lâm Miêu Miêu không nhịn được mà phát ra âm thanh gợi dục.
“Bụng mình lạ quá, có chút khó chịu bên dưới” trong đầu cô bây giờ tràn ngập những suy nghĩ không đứng đắn.
Lâm Miêu Miêu từ từ buông lỏng không còn sức chống cự để mặc anh trêu ghẹo cơ thể mình.
- “Ngoan, ngồi yên” Quang Liệp dịu dàng xoay mặt cô về phía mình hôn nhẹ lên môi cô, dùng tay trái giữ chặt eo ép cơ thể cô sát vào người anh, tay phải từ từ đưa xuống phía bên dưới.
Cô có thể cảm nhận được nhịp đập cùng nhiệt độ cơ thể anh ở phía sau lưng mình.
Bàn tay phải anh chậm rãi vuốt dọc đùi cô, dừng lại trước vùng cấm. Anh đưa mắt quan sát biểu cảm của cô, thấy cô không có bất kỳ sự phản kháng nào liền cẩn thận hỏi.
- Có thể làm tới cùng chứ?
Thấy cô vẫn im lặng không đưa ra quyết định, anh tiếp tục hói:
- “Em im lặng nghĩa là đồng ý rồi? Anh mặc kệ dù sao em cũng đã là vợ anh” Nói rồi Quang Liệp dùng bàn tay to lớn chậm rãi kéo hai dây áo cô xuống.
Cốc cốc,
Ngoài cửa vang lên tiếng nói vội vã của quản gia “Ông chủ mau mở cửa, cô Lucy vừa gặp tai nạn rồi”.