Tình Yêu Và Bí Mật Của Anh

Chương 26: Mật ngọt




Lâm Miêu Miêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn Quang Liệp.

- Sao anh dám hôn tôi hả?

- “Xin lỗi, tại vợ tôi dễ thương quá nên …” Mắt anh tròn xoe, long lanh tỏ vẻ đáng thương nói với giọng vô tội.

“Cái tên khốn này cứ tự ý, làm điều mình thích như vậy … Thật đáng ghét” Lâm Miêu Miêu nghĩ.

Cô giơ tay đánh vào vai anh nhưng bị anh bắt lấy, đặt tay cô lên ngực mình anh nói “Nếu muốn đánh hãy đánh ở đây này”.

Cô rụt tay lại, Quang Liệp mỉm cười nắm chặt tay cô đặt lên mặt mình, anh nhấm hai mắt dụi dụi mặt vào lòng bàn tay cô.

Cô sững sờ, anh từ từ mở mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô rồi nở một nụ cười thưởng thức.

Chụt,

Anh hôn lên lòng bàn tay cô, thấy cô vẫn không có chút phản ứng Quang Liệp dần dần tiến xa hơn hôn từ từ lên cánh tay rồi đến vai, đúng lúc anh vừa hôn lên cổ đã bị cô ngăn lại.

- Đừng … không muốn.

Anh đưa tay dịu dàng xoa xoa đầu cô “Đi ngủ thôi, tối nay anh ngủ ở sofa”.

Nói rồi anh vào trong ôm gối ra sofa ngủ.

Lâm Miêu Miêu thoáng ngạc nhiên “Sao lại ngủ sofa? Là do mình từ chối anh ta sao?”

“Nếu mình mà ngủ trong phòng không biết sẽ làm gì cô ấy mất, hôm nay em cũng đẹp như vậy cô cảnh sát” Quang Liệp nắm chặt phần áo trước ngực thầm nghĩ.

____

Sáng sớm, Lâm Miêu Miêu tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Quang Liệp đâu.

- Anh ta đi đâu rồi, không phải lúc nào cũng ở trong nhà hay sao?

Ngó ra ban công cô thấy bóng dáng anh đang đứng ở dưới cổng. Cô đang định gọi anh thì thấy một cô gái trẻ đang cười đùa với anh trông rất vui vẻ.

“Kỳ lạ, sao mình lại cảm thấy khó chịu chứ. Mình thích anh ta rồi sao?” Lâm Miêu Miêu ngẩn người.

Cô quay mặt đi an ủi bản thân “Không, không có lẽ do anh ta giống với Thẩm Tinh Hồi nên mình mới như thế”.

Bước vào phòng tắm, cô liếc nhìn chiếc áo sơ mi của Quang Liệp đang nằm trong giỏ có dính gì đó như vết son môi.

Cô bất giác cầm chiếc áo đưa lên mũi ngửi “Là mùi nước hoa? Mùi của tên Quang Liệp lăng nhăng …”

Quang Liệp mở cửa phòng tắm nhìn thấy cô đang ôm lấy cái áo của mình mà ngửi liền chăm chọc “Muốn ôm tôi em cứ nói, sao lại phải ôm cái áo như vậy”.

Nói rồi anh giang rộng hai tay ý kêu cô hãy lại gần ôm mình.

- Không có anh hiểu nhầm rồi. Tại vì vết son trên cổ áo nên …

- Vết son?

- Và mùi nước hoa …

- “Dấu son môi đó không phải của em sao. Hôm trước ngủ em cứ ôm chặt lấy anh, em lười đến mức còn không thèm tẩy trang mà đã đi ngủ luôn. Mùi nước hoa đó là mùi nước xả vải đó, em ngửi thử xem” anh cầm chai nước xả vải đưa lên.

“Ngượng quá” Lâm Miêu Miêu nghĩ rồi vội nói:

- Cô gái trước cổng lúc nãy là ai?

- Vợ hàng xóm

- Anh tán vợ người ta à, lỡ bị đánh thì sao.

- Em nghĩ cái gì vậy, em nghĩ tôi là loại người nào mà làm loại chuyện đó.

“Anh là loại người cưỡng hôn người khác rồi tự ý ngủ sát bên người ta mà không được cho phép đấy” Lâm Miêu Miêu thầm nghĩ.

- Cô hàng xóm qua nhắc nhở em về bữa tiệc nướng cuối tuần này đấy. Cổ nói là rất ngưỡng mộ em muốn em chỉ cách làm sao trẻ đẹp như vậy.

- “Tôi xinh đẹp á, cổ nói quá rồi” Lâm Miêu Miêu tìm cách đánh trống lãng.

- Vợ anh xinh đẹp thật mà, mọi người đều khen anh lấy được cô vợ quá dễ thương cứ như búp bê vậy.

- “Được rồi, anh ra ngoài đi tôi muốn tắm” Lâm Miêu Miêu nhanh chóng đẩy anh ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại ngồi sụp xuống đất, khuôn mặt đỏ ửng lên từ lúc nào.