Quang Liệp và Lâm Miêu Miêu đến thuê nhà tại khu vực gần nhà Kit.
Chủ nhà trọ là một người phụ nữ lớn tuổi khá khó tính, bà căn dặn “Tôi không thường cho mấy người trẻ tuổi thuê nhà đâu, nhưng thấy hai người cũng đàn hoàng nên tôi mới để lại phòng cho hai người đấy. Nhớ kỹ ban đêm ở đây rất nguy hiểm không được ra khỏi nhà sau 9 giờ tối và tuyệt đối không nuôi chó mèo tại vì tôi rất ghét chúng”.
- “Vâng, bọn con biết rồi bà yên tâm” Quang Liệp đặt tay lên vai Lâm Miêu Miêu tỏ vẻ thân mật.
Sau khi chủ trọ rời đi, cô hất tay anh ra khỏi vai mình, bừng bừng sát khí.
- Nói chuyện được rồi đừng có chạm vào người tôi.
- Cô sao thế? Chỉ khoác vai thôi mà, chúng ta còn đã từng làm hơn thế.
- Hừm … Anh không sợ Lucy ghen sao?
- Tôi thấy cô đang ghen với cô ấy thì đúng hơn? Quang Liệp cười giễu cợt.
- Ai mà thèm ghen, tôi thấy tội cho cổ khi phải yêu một thằng lăng nhăng như anh thôi.
- “Bây giờ thằng lăng nhăng này là chồng của cô đó” Anh đáp.
Cốc cốc,
- Chúng tôi là hàng xóm, nghe nói hai người vừa chuyển đến. Chúng tôi ghé thăm có thể mở cửa không?
Lâm Miêu Miêu lấy lại bình tĩnh tươi cười tiếp đón những “vị khách quý” vào nhà.
Nhìn nét mặt khó xử của họ có thể thấy họ đã nghe được những lời cãi vã lúc nãy của hai người.
Quang Liệp bình tĩnh tươi cười chào hỏi: “Tôi là Thẩm Tinh Hồi hân hạnh được gặp mặt”.
Vốn dĩ Quang Liệp dùng cái tên Thẩm Tinh Hồi này bởi vì người ở khu phố C biết khá rõ về cái tên Lumiere của anh.
Nghe Quang Liệp giới thiệu mình là Thẩm Tinh Hồi trái tim Lâm Miêu Miêu hơi thắt lại.
- “Em yêu, rót trà mời khách đi chứ?” Quang Liệp mỉm cười nhìn Lâm Miêu Miêu ra hiệu.
- “À vâng, mời mọi người tự nhiên. Tôi xuống bếp lấy ít trái cây lên mời mọi người” Nói rồi cô đi xuống bếp mấy bà vợ hàng xóm cũng theo sau để lại mấy ông hàng xóm ngồi tiếp chuyện cùng Quang Liệp. Vừa xuống dưới bếp mấy bà hàng xóm đã vây lấy cô nói:
- “Trời ạ, chồng cô thật là gia trưởng còn sai vợ đi rót trà nữa chứ. Lúc nãy chúng tôi ở ngoài cửa nghe hết rồi, anh ta có tình nhân bên ngoài à? Đúng là chỉ được cái mã bên ngoài” Mấy bà hàng xóm bàn tán rôm rả.
Lâm Miêu Miêu gắng gượng cười “Không đâu, chồng của em rất tốt mấy chị đừng nói anh ấy như vậy …”
- Ôi, cô hiền lành quá! Cô mà cứ vậy sẽ bị anh ta lấn át đấy. Lần sau nếu anh ta sai cô đi rót trà hãy mạnh dạn nói không và bắt anh ta tự làm nhé?
Xem ra mấy người hàng xóm này cũng là người tốt, Lâm Miêu Miêu cũng vui vẻ hoà nhập. Cuộc nói xấu mấy ông chồng bắt đầu diễn ra dưới bếp.
- Chồng tôi ấy nhé …
Lát sau, mấy người hàng xóm đều đã trở về nhà. Quang Liệp và Lâm Miêu Miêu mới thở phào nhẹ nhõm.
- “Cứ tưởng họ định nói tiếp nữa chứ, sao có nhiều chuyện để nói như vậy” Quang Liệp than vãn.
- Mà này nếu họ hỏi tôi học trường trung học nào, làm nghề gì anh sẽ khó mà trả lời nhỉ?
- Yên tâm, tôi đã được sếp Thanh đưa cho hồ sơ của cô rồi. Thông tin của cô tôi đã thuộc nằm lòng từ lâu. Còn nghề nghiệp hiện tại thì cứ nói cô là nhân viên ngân hàng, tôi ở nhà nội trợ …
- “Suỵt, có người” Lâm Miêu Miêu chỉ tay về phía cửa.
Mặt Quang Liệp tỏ vẻ cảnh giác, chợt Lâm Miêu Miêu lao vào lòng, ôm lấy eo Quang Liệp. Anh sững người một lúc rồi cũng ôm lấy cô, cách nhau một lớp áo mỏng nhịp tim hai người mỗi lúc một nhanh hơn.
- Em không cho anh đi đâu, chồng ngốc.
- … Ừm, anh sẽ không đi đâu cả. Em thật là một cô vợ dễ thương.
Người ngoài cửa có vẻ như đã rời đi, cả hai mới từ từ buông nhau ra.
- “Má ơi, mấy lời vừa rồi của anh làm tôi thấy mắc ói quá!” Lâm Miêu Miêu vẻ mặt nhăn nhó.
- “Chắc tôi thích thế lắm?” Quang Liệp vẻ mặt ghét bỏ.