Đóng vai? Lâm Miêu Miêu hỏi lại.
- Đúng vậy hai người sẽ đến khu phố C giả làm một cặp vợ chồng ân ái, để thu thập tin tức về người tên là Kit, tôi sẽ sắp xếp cho hai người ở cạnh nhà hắn.
- Tại sao sếp lại giao nhiệm vụ này cho tôi? Không phải mọi khi mấy việc đóng giả này đều là do người bên đội B có kinh nghiệm làm sao?
- "Tại vì ai cũng biết, hai người có chemistry tốt nhất sở cảnh sát chúng ta. Nếu là hai người đi thì sẽ không bị phát hiện, với lại Miêu Miêu cô không phải là người trẻ tuổi xuất sắc nhất đội A chúng ta hay sao, nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm đội B không làm được" Sếp Thanh nhẹ giọng lấy lòng.
- Không phải người của đội B sợ nguy hiểm nên mới đẩy cho chúng tôi sao?
- "Mệnh lệnh của cấp trên, cô không được từ chối" Sếp Thanh đập bàn.
Tần Vũ vui mừng nói "Miêu Miêu hay quá anh với em lâu rồi mới hợp tác đóng vai vợ chồng".
______
Gần đến ngày thực hiện nhiệm vụ theo kế hoạch Tần Vũ lại vì truy đuổi tội phạm mà bị thương không thể xuống giường.
- "A ~ làm sao đây, nhiệm vụ của chúng ta" Tần Vũ nằm trên giường bệnh vẻ tiếc nuối lẫn lo lắng.
- Không sao, em sẽ tìm một người khác thay thế để thực hiện nhiệm vụ lần này... Hoặc một mình em vẫn có thể làm tốt được, anh đừng lo lắng cứ nằm dưỡng thương đi.
- Sao anh có thể không lo? Nếu em làm nhiệm vụ với tên nào khác anh sợ hắn sẽ làm gì em mất, mấy tên nhóc cấp dưới mới vào nghề thì lại không có kinh nghiệm sẽ rất nguy hiểm đấy!
- Anh nghĩ xấu cho đồng nghiệp thế à? Em nói rồi, anh đừng lo. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này em sẽ đến bệnh viện thăm anh.
Trở về từ bệnh viện Lâm Miêu Miêu suy nghĩ "Nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, cho người mới làm thì không được, mà người có kinh nghiệm thì lại bận cả rồi, thuê diễn viên thì lỡ bị tiết lộ thông tin thì sao... Thôi kệ một mình mình thôi cũng đủ".
___
Lãng vãng trước một quán bar gần khu phố C, Lâm
Miêu Miêu đang bám theo người tên Kit đối tượng cần điều tra lần này, tên này rất đa nghi cô phải cực kỳ cẩn thận khi theo dõi hắn.
- "Hắn đứng đó làm gì vậy? Sao hắn mãi chưa chịu vào trong? Đứng ở đây mình chẳng nghe thấy hắn nói gì cả" Lâm Miêu Miêu sốt ruột.
- Có lẽ nên tiến lại gần hơn.
Nói rồi cô chạy lại núp sát bên chiếc xe sang trọng đậu gần đó.
- "Sao người vẫn chưa đến nhỉ? Hắn hẹn giờ này gặp mặt trao đổi mà? Tên khốn đó..." Tên Kit tức giận đá vào tường.
"Hắn đang nói đến ai vậy nhỉ?" Lâm Miêu Miêu thầm nghĩ.
Đột nhiên cửa sổ ô tô hạ xuống, Lâm Miêu Miêu mắt đối mắt với người ngồi bên trong xe.
Là Quang Liệp anh ngồi trong xe nhìn cô khoé miệng hơi nhếch lên.
- "Yo ~ chào cô cảnh sát" Anh vẫy vẫy tay.
Lâm Miêu Miêu nhanh chóng bịt miệng anh lại, ra hiệu cho anh im lặng.
- "Suỵt, đừng nói nữa" cô nhìn lại chỗ cũ đã không thấy đám người và tên Kit đâu nữa, có lẽ chúng đã vào bên trong rồi.
Lâm Miêu Miêu đang định đuổi theo thì bị Quang Liệp giữ tay lại.
- Buông ra, anh làm gì thế?
Quang Liệp nhanh chóng mở cửa xe ra, tiến lại gần hỏi: "Ở đây nguy hiểm lắm, cô đang làm gì ở đây vậy?"
- Tôi ghé quán bar chơi đó, không được sao?
- "Cảnh sát lại đến quán bar chơi à? Vui nhỉ?" Anh nắm tay cô ngày càng chặt hơn.
- Tên này phiền phức thật đấy.
Nói rồi Lâm Miêu Miêu rút ra chiếc còng số 8 còng tay Quang Liệp vào gương chiếu hậu ô tô. Cô cởi áo khoác ném lên tay anh che lại chiếc còng gấp gáp nói.
- Anh ở yên đây cho tôi, lát tôi sẽ thả anh sau.
Cô đang định đi thì bị Quang Liệp ôm lấy eo từ đằng sau.
- "Đi đâu?" Anh ranh mãnh hỏi.
- Thả ra.
Lâm Miêu Miêu dẫm mạnh vào chân Quang Liệp nhưng anh vẫn không chịu buông tay.
- "Yếu quá! Dẫm mạnh lên nữa đi" Quang Liệp cười thì thầm trêu chọc, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô.
Cô dùng mọi cách mình học được ở trường cảnh sát để thoát khỏi vòng tay anh nhưng đều không được. Kỳ lạ Quang Liệp giường như không hề hấn gì, anh mạnh hơn những người khác chưa có ai có thể giữ chặt cô lâu như vậy cả.
Lâm Miêu Miêu đổ mồ hôi, mặt bắt đầu biến sắc.
Tên Kit cùng đám người vừa nãy, vừa rời khỏi quán bar chăm chú nhìn họ.
- "Mấy người kia đang làm gì thế?" Bọn chúng xôn xao.
Quang Liệp đẩy cô sát vào đầu xe, cuối xuống cưỡng ép hôn, mặc Lâm Miêu Miêu ra sức chống cự.
Lúc này nữa phần trên cơ thể cô đã nằm trên đầu xe, nữa thân dưới bị anh dùng chân giữ chặt. Chân Quang Liệp đặt giữa hai chân cô cọ cọ, hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể toả ra làm bầu không khí có chút ngượng ngùng.
- "Đi thôi, đừng nhìn nữa. Người trẻ thời nay thật là không biết xấu hổ, giữa đường lại làm loại chuyện này" Tên Kit và bọn thuộc hạ nhanh chóng lên xe rời đi.
Quang Liệp vẫn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi không dứt ra được.
Ha ~ hơi thở anh mạnh bạo cuốn lấy đầu lưỡi cô.
Lâm Miêu Miêu dùng tay cố gắng đẩy vai Quang Liệp ra khỏi người mình, nước mắt bắt đầu tuông trào.
- "Đê tiện" Lâm Miêu Miêu uất ức nói.
Mặc cho cô khóc Quang Liệp vẫn chẳng thể dừng lại.
Chát ~
Lâm Miêu Miêu vừa giáng cho anh một cái tác thật mạnh. Khuôn mặt hằn lên dấu tay, hai má anh đỏ ửng. Anh sững người không thể tin nổi "Cô dám tác tôi?"
Xoảng,
Anh điên tiết giật mạnh, giương chiếu hậu văng ra theo chiếc còng tay.
Sắc mặt Lâm Miêu Miêu tỏ vẻ sững sốt, không thể tin được những gì bản thân vừa nhìn thấy.
Quang Liệp giận dữ đẩy cô vào ghế sau, ấn mạnh người cô xuống hôn thật sâu. Lâm Miêu Miêu cựa quậy cắn lấy môi anh chảy máu, anh không yếu thế mà cắn nhẹ vào môi cô, máu hoà vào cùng nước bọt trôi xuống cổ họng có chút vị tanh.
"Vị máu... Khó chịu quá" đầu óc Lâm Miêu Miêu bắt đầu đau nhói có lẽ do thiếu oxy.
Thấy cô bắt đầu thôi vùng vẫy Quang Liệp mới từ từ buông lỏng để cô lấy lại hơi thở.
Lát sau anh dùng lưỡi mình liếm vào chỗ vừa bị anh cắn trên môi cô.
- "Liếm như vậy, nó sẽ nhanh chóng lành lại" anh lấy tay lau đi nước bọt dính trên môi cô mỉm cười tỏ vẻ đắc thắng.
Cửa xe ô tô từ nãy đến giờ đều mở không hề đóng lại, người từ bên ngoài đều có thể nhìn thấy những gì xảy ra từ nãy đến giờ một cách rõ ràng.
Lâm Miêu Miêu đá vào chính giữa hai chân Quang Liệp thật mạnh, anh đau đớn dùng hai tay che lấy "thằng nhỏ" gục xuống người cô.
Lâm Miêu Miêu đẩy anh sang một bên, đi ra khỏi xe không quên chửi rủa "Quang Liệp anh biến thái, bệnh hoạn, kinh tởm".
Nói rồi cô chạy vào một nhà vệ sinh công cộng gần đó vừa khóc vừa nôn mửa.