Cô là ai? chàng trai nheo nheo mắt hỏi.
- Tôi...
Lâm Miêu Miêu ấp úng trả lời.
Ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới người cô vẻ dò xét. Lâm Miêu Miêu hơi ngại ngùng trước ánh nhìn đó của anh.
- Anh tại sao lại ngồi ở đây? Những vết thương trên người anh... anh không sao chứ?
- Tôi không sao chỉ là có chút... đau.
Chàng trai trông có vẻ khá mệt mỏi, vết thương xuất hiện ở khắp nơi trên người anh, máu chảy ra từ vết thương trước ngực đã thấm đỏ cả lớp áo bên ngoài.
- Như vậy mà không sao? Tôi thấy anh bị thương có vẻ nặng, tôi nghĩ anh nên đến bệnh viện kiểm tra.
Nói dứt lời cô liền gửi tín hiệu vị trí cho đồng nghiệp.
Đồng hồ thông minh trên tay cô bỗng reo lên. "Alo, Miêu Miêu em đang ở đâu thế, mọi người vừa nhận được tín hiệu của em, mọi việc ổn chứ?" Đó là giọng đội trưởng.
- "Bên phía em vừa phát hiện một người, anh ta trông có vẻ bị thương khá nặng. Có lẽ cần đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra" Miêu Miêu nói.
- Được, vừa gọi xe cứu thương. Em đợi một chút nhé, lát nữa sẽ đến chỗ em.
- Vâng, thưa đội trưởng.
Kết thúc cuộc gọi. Cô nhìn anh lo lắng hỏi "Anh vẫn chịu được chứ? Chút nữa sẽ có người đến ngay. Trước hết, anh có thể cho tôi biết tên được chứ?"
- ...
Anh nhìn cô một lát rồi từ từ nhắm mắt lại.
- Thẩm Tinh Hồi... tên của tôi.
Xe cấp cứu đã đến, anh được đưa vào bệnh viện điều trị.
Vài ngày sau, Miêu Miêu đem một ít trái cây đến thăm anh, cũng đã mấy ngày trôi qua vẫn chưa có ai đến thăm anh ngoài cô cả.
- Tôi có mua ít cháo anh ăn đi cho nóng.
- Cảm ơn cô.
Anh vừa nói vừa mỉm cười nhìn cô.
- ...
"Sao mỗi lần nhìn thấy anh ấy là tim mình đều đập nhanh thế này. Tim ơi, xin mày đừng đập nhanh như vậy nữa". Miêu Miêu nghĩ thầm.
- "Anh thế nào rồi" Cô quan tâm hỏi thăm.
- Nhờ có cô đến thăm, tôi cũng khỏe hơn nhiều rồi. Có lẽ tôi có thể xuất viện rồi.
- Bác sĩ nói vết thương của anh khá nặng cần ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian nữa. Anh cứ yên tâm nằm đây dưỡng thương đi.
Vừa nói cô vừa đút cháo cho anh ăn.
- A... cháo này còn nóng lắm, tôi không thể tự ăn được tay tôi còn đau lắm. Cô thổi cho cháo nguội rồi hãy đút tôi ăn được không?
Ánh mắt anh long lanh cầu khẩn, giọng anh có hơi nũng nịu nói với cô. Nhìn thấy anh như thế tim cô như sắp nhảy ra ngoài luôn vậy.
"Trời ơi, sao mà đáng yêu quá đi" cô nghĩ vậy nhưng vẫn tỏ vẻ như không có gì.
Khụ, cô chợt ho một tiếng rồi đáp "Tôi chỉ đút anh ăn lần này nữa thôi đấy, anh bị thương trước ngực chứ tay anh có bị thương đâu sao cứ nhờ tôi đút anh ăn hoài vậy".
Anh hơi nhíu mày, tó vẻ anh không hài lòng với câu trả lời vừa rồi.
- Nếu cô không đút tôi có thể tự ăn.
Anh nói rồi định với lấy tô cháo trên tay cô nhưng cô từ chối.
- Vẫn là... tôi đút anh ăn thì hơn. Cô thổi thổi rồi từ từ đưa lại gần miệng anh.
Trông chốc lát hình như cô vừa thấy anh nở nụ cười nhếch mép như vừa đạt được ý đồ gì đó, chắc là cô vừa nhìn lầm đi.
- ... Ừm, Thẩm Tinh Hồi mấy ngày rồi tôi chưa thấy người nhà của anh liên lạc tới.
- Người nhà của tôi mất cả rồi, họ sẽ không tới đâu...
Im lặng một lát rồi cô lại tiếp tục hỏi anh.
- ... Anh nói hôm đó anh đi vào rừng cắm trại sau đó không may ngã từ trên núi xuống may mà có cái cây to ấy chắn cho anh nên anh mới chỉ bị thương thôi chứ không mất mạng đúng không? Nhưng vết thương trên người anh không giống do té xuống tạo thành mà giống như bị ai đó... chém thì đúng hơn?
- Vì vậy?... Cô nghi ngờ tôi nói dối?
- Không, chỉ là...
- Sếp cô đã tra hỏi tôi rồi. Tôi không có vấn đề gì cả, đừng nghi ngờ tôi.
Anh hơi bực bội khi cô nghi ngờ anh. Cô đã hỏi về thân phận anh mấy ngày hôm nay rồi. Anh luôn trả lời rằng anh chỉ vô tình đi cắm trại gần hiện trường vụ án rồi bị ngã và được cô tìm thấy chỉ có vậy thôi.
Típ Típ... đồng hồ trên tay cô vang lên, cô bấm vào đồng hồ nhắc máy.
- Miêu Miêu, cô đến đây nhanh lên lại xảy ra vụ án mới rồi.
Cô gấp gáp đưa tô cháo cho anh.
"Xin lỗi, tôi có công việc" nói rồi cô nhanh chóng lao đi bỏ lại anh đang ngồi ngơ ngác trên giường bệnh.
____________________CÒN TIẾP___________________
-