Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 7






Đêm đó, khi trong gian phòng chỉ còn lại Lệ Quyên và nghĩa phụ. Minh Tâm nhẹ giọng hỏi:

- Quyên nhi, ngay bây giờ con mong muốn điều gì nhất?

Lệ Quyên nói nhanh:

- Con muốn được sáng mắt, con muốn đi tìm mẹ. Nghĩa phụ, sư bá người có chịu chữa mắt cho con không vậy?

- Có.

Lệ Quyên nói như reo:

- Như vậy thì tốt quá, con sắp được sáng mắt rồi phải không nghĩa phụ?

Minh Tâm chợt thở dài rồi nói:

- Đừng có vội mừng.

Lệ Quyên hoang mang hỏi lại:

- Sao vậy nghĩa phụ, chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?

Giọng Minh Tâm bất chợt trầm hơn trước đó:

- Khi nãy sư bá con có nói với ta, nếu con muốn chữa mắt con buộc phải luyện Cầm Thiên công của môn phái chúng ta.

Lệ Quyên ngây thơ hỏi lại:

- Như vậy có gì không tốt đâu, con rất thích học võ công đó. Lúc trước, ngày nào ông ngoại cũng dạy võ công cho con cả.

Nhìn thấy Lệ Quyên tỏ ra háo hức, Minh Tâm nhẹ xoa đầu cô bé rồi hỏi:

- Háo hức đến thế sao? Ta hỏi con, con có biết Cầm Thiên công là như thế nào không?

Lệ Quyên thành thật đáp:

- Con không biết. Luyện nó khó lắm sao nghĩa phụ?

Minh Tâm lại thở dài.


- Cũng không thể nói là quá khó. Chỉ có điều con còn nhỏ quá, ta sợ có nhiều điều con chưa hiểu hết. Ta sợ ta lại mắc phải sai lầm.

Lệ Quyên nghe nhưng không hiểu nên hỏi lại:

- Vì sao ạ?

Minh Tâm thấp giọng:

- Trưa nay ta đã nói rõ bệnh tình của con cho sư bá con rồi. Huynh ấy bảo chỉ có cách ấy là cách duy nhất để chữa trị. Nhưng… Cầm Thiên công không phải là một loại võ công bình thường như những môn công phu khác. May mắn luyện thành thì rất tốt nhưng lúc luyện tập quả thật có chút khó khăn. Một khi chấp nhận luyện rồi mà không chuyên tâm cố gắng hoặc tư chất không thích hợp để đạt đến đích cuối cùng thì hậu quả cũng rất khó lường.

Lệ Quyên nhanh nhảu nói:

- Con nhất định sẽ chuyên tâm.

Minh Tâm lại nhẹ giọng tiếp:

- Con nghe ta nói hết đã.

- Vâng ạ.

- Đầu tiên ta muốn con biết về cách luyện loại võ công này, nó hoàn toàn khác với các loại công phu của những danh môn chính phái khác, cũng không giống bất cứ một môn ma công nào. Phải cùng lúc triển khai hai luồng nội khí chí âm và chí dương đi hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Những ai không biết rõ cách tu tập, tập ẩu luyện bừa hoặc khi tập luyện lại để tinh thần mất tập trung sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, có thể mất mạng.

Lệ Quyên quả nhiên rất chuyên chú lắng nghe, không dám nói leo vào. Minh Tâm ngưng lúc rồi tiếp:

- Nếu con có lòng kiên trì, luyện thành môn công phu này thì hai luồng nội khí sẽ trở thành một bức tường bảo vệ vĩnh cửu trong cơ thể của con, bách độc bất nhập, bách bệnh bất xâm. Khi luyện loại công pháp này cơ thể con sẽ tự tiết ra một loại độc tố. Độc tố ấy có thể dung hòa tất cả loại độc tố ngoại xâm khác tạo thành một chất kịch độc. Nó không hề làm hại gì đến thân thể của con, nó thuộc sở hữu của con. Chất độc ấy theo hai luồng nội khí tuần hoàn bất tận trong cơ thể con. Tuy nhiên, con sẽ không thể khống chế được chúng lúc nào phải ở vị trí cố định nào, chúng sẽ nằm rải rác khắp nơi trong cơ thể con. Những gì ta vừa nói con có hiểu không?

Lệ Quyên gật đầu xác nhận mình đã hiểu. Minh Tâm tiếp tục giải thích:

- Điều thứ hai ta muốn con biết, tên chính thức của công pháp bổn môn là Cầm Thiên Công, tâm pháp gồm có ba bậc, khó dễ khác nhau. Khi bắt đầu luyện cũng là lúc cơ thể con gái sản sinh ra độc tố. Sau khi luyện thành bậc đầu tiên cũng là bậc dễ nhất, kết hợp với thuốc đặc trị của sư bá con, mắt của con gái nhất định sẽ khỏi.

Nghe vậy Lệ Quyên mừng rỡ reo lên:

- Vậy thì tốt quá rồi, con sắp được sáng mắt rồi đúng không nghĩa phụ?

Minh Tâm nhẹ vò đầu cô bé:

- Ta đã bảo đừng có vội mừng, ta vẫn chưa nói hết.

Lệ Quyên xụ mặt:

- Vậy nghĩa phụ nói tiếp đi ạ.

Minh Tâm nhẹ vuốt ve mái tóc non tơ của cô bé, giọng ông bất chợt xa xăm:

- Điều quan trọng ta muốn con biết thật ra không phải là những điều ta vừa nói đó, mà là chuyện của sau này. Chính chất độc tự sản sinh trong quá trình tập luyện và tích tụ từ cả bên ngoài vào cơ thể ấy. Một khi con lớn lên, muốn thành gia thất thì…

Minh Tâm chợt im lặng. Lệ Quyên nôn nóng hỏi dồn:

- Thì như thế nào hả nghĩa phụ? Sao người không nói tiếp vậy?

Minh Tâm nhẹ nhàng kéo Lệ Quyên vào lòng, âu yếm nói:

- Thì tuyệt đối không được, con không được phép thành thân với bất kì một nam nhân nào, nếu không chất độc trong người con sẽ giết chết phu quân của con ngay đêm động phòng hoa chúc.

Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi lại:

- Ơ… sao lại như vậy ạ?

Minh Tâm ôn tồn:

- Như ta đã nói chất độc trong người con là chất kịch độc, giây phút con thành thân cùng người khác giới đồng nghĩa con hạ độc họ. Những nam nhân đó sẽ chết ngay tức khắc, ngay cả trăn trối cũng không thể…

Lệ Quyên có vẻ đã hiểu, trên mặt không còn nét háo hức ban đầu, cô bé ngây thơ hỏi:

- Vậy không còn cách nào khác để chữa mắt cho con sao nghĩa phụ?

Minh Tâm buồn giọng:

- Không còn cách nào khác, giờ chỉ có hai con đường cho con chọn lựa. Nếu bằng lòng luyện Cầm Thiên công, sư bá sẽ giúp con trị liệu, con gái nhất định sẽ được sáng mắt. Nếu con không muốn luyện tập công pháp đó, ta sẽ không ép buộc con, chỉ là mắt con gái không có cách nào để chữa trị. Nhưng con yên tâm, nghĩa phụ sẽ ở bên con cả đời, không để con gái chịu khổ đâu.

Lệ Quyên chợt rưng rưng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.

- Nhưng nếu không tu luyện con vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ánh sáng, con sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy nụ cười của mẹ. Nghĩa phụ, con phải làm sao bây giờ?

Minh Tâm ôm con gái trong lòng nhẹ vỗ về.

- Ta biết, như vậy là làm khó cho con, nhưng những gì cần nói ta đều đã nói cho con biết hết rồi. Giờ ta giao quyền lựa chọn cho con, suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy quyết định. Hãy lựa chọn làm sao để sau này không phải hối hận, vì nếu có hối hận con cũng chẳng oán trách được ai đâu.

Lệ Quyên im lặng lắng nghe, lúc lâu sau cô bé mới đáp lời:

- Con muốn sáng mắt, con muốn đi tìm mẹ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra con đều chấp nhận.


Minh Tâm thở hắt ra một tiếng, dịu dàng khuyên nhủ:

- Giờ trời cũng đã khuya rồi, ngủ đi con gái! Hãy suy nghĩ cho thật kĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, đừng để như ta. Đến lúc biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là dục vọng thét gào, thì lại không dám chạm vào dù chỉ là sợi tóc của người thương. Đau lòng, ân hận cũng không thay đổi được gì. Đến bây giờ ta luôn cảm thấy trước kia bái sư học võ là một sai lầm lớn…

Không biết Lệ Quyên có nghe hiểu những gì ông nói hay không, cô bé chỉ im lặng. Lúc sau, cô bé nhắm mắt, dựa hẳn vào lồng ngực Minh Tâm, hơi thở đều đều. Minh Tâm khẽ khàng vuốt ve mái tóc non tơ của con gái, đôi mắt ông nửa âu yếm nửa lại xa xăm. Mãi lúc lâu ông mới nhẹ nhàng đặt cô bé nằm xuống, ông cũng ngã người nằm cạnh cô bé rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say nồng sau bao ngày vất vả bôn ba.

***

Sáng hôm sau, khi Minh Tâm thức giấc, đứa trẻ nằm cạnh ông vẫn đang chìm trong giấc ngủ say nồng. Minh Tâm nhẹ nhàng ngồi dậy rồi cứ thế say sưa ngắm nhìn con gái. Lúc ngủ say đứa trẻ này trông thật đáng yêu! Lâu thật lâu sau, ông mới lay cô bé dậy. Lệ Quyên choàng tỉnh giấc cũng vừa lúc đại sư huynh của Minh Tâm đến gõ cửa phòng. Xong, ông ta đẩy cửa bước vào, theo sau ông vẫn là cậu bé Tiểu Sơn. Vừa vào cửa ông đã cất tiếng hỏi:

- Sao rồi? Sư đệ sẽ thay Quyên nhi lựa chọn hay để con bé tự mình quyết định?

Minh Tâm im lặng lúc sau mới nói:

- Quyên nhi còn nhỏ quá sư huynh à.

Lệ Quyên kéo tay nghĩa phụ hỏi nhỏ:

- Nghĩa phụ, người và sư bá đang nói gì về con vậy?

Vị sư huynh của Minh Tâm lên tiếng:

- Quyên nhi, nghĩa phụ con đã cho con biết về việc học võ công và chuyện sau khi học sẽ trở thành người như thế nào rồi chứ?

Lệ Quyên gật đầu đáp:

- Dạ, con đã biết rồi.

- Vậy con quyết định sao?

- Con chấp nhận.

Minh Tâm hơi hoảng.

- Quyên nhi, con đã suy nghĩ kĩ chưa mà lại ra quyết định như vậy?

Lệ Quyên tỏ ra vô cùng chững chạc đáp:

- Con đã suy nghĩ kĩ rồi. Đêm qua con còn mơ thấy mình được sáng mắt, được gặp lại mẹ.

Giọng Minh Tâm hơi trầm xuống:

- Nhưng Quyên nhi, một khi con học Cầm Thiên công này thì điều tối kị là không được thành gia thất, con đã biết rồi vẫn muốn học sao? Con biết không thể thành gia thất là như thế nào hay chưa?

- Con biết ạ. Con vẫn muốn học ạ.

Chợt, sư huynh của Minh Tâm lên tiếng:

- Thật ra thì không phải là không thể!

Minh Tâm kinh ngạc:

- Sư huynh.

Sư huynh Minh Tâm giải thích:

- Chỉ cần con bé luyện thành được hai trong ba bậc của công pháp là có thể điều tiết chất độc trong người theo ý muốn. Lúc đó, chỉ cần dời chất độc tụ vào một nơi nào đó, thì vẫn có thể thành thân, sinh hài tử… Còn nếu con bé may mắn có thể luyện thành bậc thứ ba, có thể tự mình tiêu trừ những độc tính đó, trở thành người bình thường như bao người khác, việc có chồng sinh con trở thành việc tất nhiên.

Lệ Quyên nghe vậy kinh nghi hỏi lại:

- Sư bá nói thật ạ?

- Thật.

Minh Tâm chợt chen vào.

- Nhưng Quyên nhi, con cũng đừng có vội mừng. Loại công phu này là một trong những loại cực kì khó học, vì thế thời gian luyện rất dài. Chỉ bậc một thôi ta phải mất ba mươi năm mới luyện thành, sư bá con cũng phải khổ luyện suốt hai mươi mấy năm mới xong. Mà đó chỉ là bậc dễ nhất trong ba bậc! Còn để luyện thành bậc thứ hai ai biết là sẽ bao lâu vì nó khó hơn bậc một gấp bội. Còn bậc ba thì càng không thể, bởi cả sư phụ ta và hai đời sư tổ trước đó cũng chưa ai luyện thành. Nghe nói chỉ người có tư chất đặc biệt mới được Linh Vật lựa chọn làm "Thiên Cầm" đồng nghĩa người đó sẽ trở thành trưởng môn bổn phái trong trăm năm tiếp theo. Chỉ những vị Thiên Cầm đó mới có cơ hội được Linh Vật trợ giúp luyện thành bậc cuối cùng của tâm pháp mà thôi.

Lệ Quyên nghe xong xụ mặt than:

- Sao mà lâu đến vậy, không thể nhanh hơn được sao nghĩa phụ? Ba mươi năm chỉ có thể luyện thành bậc một thôi sao? Chẳng lẽ phải ba mươi năm nữa con mới có thể sáng mắt mới có thể đi tìm mẹ hay sao?

Minh Tâm im lặng, nhưng sư huynh ông lên tiếng:

- Đừng quá lo, con gái! Thời gian dài hay ngắn đều do con quyết định, nếu con cố gắng luyện tập nhất định sẽ mau chóng có thành tựu. Ngoài ra, thời gian còn tùy thuộc vào tư chất của bản thân mỗi người nữa! Trước đây từng có đời Thiên Cầm luyện thành cả ba bậc công pháp chỉ trong mười năm.

Lệ Quyên suy nghĩ một lúc quả quyết nói:

- Con sẽ cố gắng, con muốn sáng mắt, con muốn tìm mẹ.

Vị sư huynh của Minh Tâm nhẹ vỗ vào đôi vai bé nhỏ của cô bé, cười hiền từ:


- Thế là tốt rồi, vậy là nhận lời rồi nhé!

- Sư huynh định bao giờ cho con bé bái sư?

Vị sư huynh kia cười nói:

- Ta đang định truyền thụ công pháp mà không cần cho con bé phải bái sư.

Minh Tâm kinh ngạc:

- Đệ không hiểu ý của huynh!

- Đệ không cho rằng việc chúng ta buộc con bé bái sư là một sự thua thiệt hay sao? Các đời sư tổ vì phải bái sư trước khi luyện võ công và phải thề không được giết người, nên càng về sau môn phái chúng ta càng ngày càng thu hẹp, càng bị nhiều thế lực đàn áp. Rất nhiều lần chúng ta suýt chút nữa là rơi vào họa diệt môn...

- Điều đó đệ biết.

- Vì vậy, ta muốn truyền thụ sở học cho Quyên nhi nhưng không cần thiết phải buộc con bé bái sư, như vậy con bé sẽ không phụ thuộc sự quản lý của Linh Vật…

Lệ Quyên tuy có nghe nhưng không hiểu, hỏi lại:

- Nghĩa phụ, bái sư hay không bái sư quan trọng lắm sao?

Minh Tâm nhẹ giọng đáp:

- Đúng… truyền thuyết kể rằng môn phái chúng ta đã xuất hiện từ khi khai thiên lập địa, bổn phái được bảo vệ bởi ba Linh Vật gồm hai thanh kiếm linh và một viên bảo châu, cả ba thứ đó đều có linh hồn, điều khiển được sự sinh và diệt của con người. Những ai bái sư lập thệ đều thuộc quyền quản lý của ba Linh Vật ấy, Linh Vật muốn ai chết người ấy sẽ phải chết. Dù nay Linh Vật có thất tán nhưng oai linh vẫn còn. Những ai đã phát thệ mà làm trái lời thề đều bị Linh Vật tru sát.

Lệ Quyên há hốc mồm như không tin những gì mình nghe thấy.

- Linh Vật đáng sợ vậy sao? Nghĩa phụ, những gì người nói là thật sao?

Minh Tâm quả quyết:

- Đương nhiên là thật!

- Vậy lời thề gì đó là như thế nào?

Minh Tâm trả lời:

- Vì công pháp phái Cầm Thiên chúng ta là một môn võ học đỉnh cao, dù chưa luyện hết ba bậc học vốn có, người đó vẫn có thể bách chiến bách thắng, lại có thể dùng máu mình hạ độc người khác, độc không thuốc giải. Vì vậy, để tránh những đệ tử của bản môn sinh tâm bất chính, hại người vô tội, từ đời các sư tổ đã buộc các đệ tử phải lập thệ trước khi truyền thụ công pháp: “Một là không được giết người dù thiện hay ác. Hai là không được mời mộc chiêu dụ người khác gia nhập sư môn mà phải để tân đệ tử tự nguyện gia nhập. Ba là không phản bội sư môn.” Từ trước đến nay, bất kì ai tầm sư học đạo đều phải phát thệ, chưa một ai từng được ngoại lệ.

Vị sư huynh của Minh Tâm tiếp lời:

- Bởi vậy ta không muốn Quyên nhi bái sư, để không phải phát thệ. Trước khi rời đi sư phụ từng nói với ta, bản môn sắp trải qua một biến kiếp kinh hoàng, lão nhân gia người giao cho ta trọng trách tìm ra người kết thúc ân oán ngàn đời giữa chúng ta và "hậu nhân của thế lực kia". Để làm được điều đó chúng ta không thể tránh khỏi việc giết chóc và đổ máu.

- Sư phụ cũng từng nói với đệ. Nhưng trọng trách ấy nặng nề, để đứa trẻ như Quyên nhi gánh vác, đệ có chút không nỡ…

- Ta biết, nhưng tư chất thế này vài chục năm nữa cũng khó tìm được người thứ hai.

- Thôi thì cứ theo ý sư huynh đi.

Lệ Quyên lắng nghe nhưng không hiểu lắm, nên cô bé tò mò hỏi:

- Sư bá, nghĩa phụ hai người nói gì vậy, con không hiểu.

Sư huynh Minh Tâm cười đáp:

- Con không cần bận tâm những điều ta và nghĩa phụ con vừa nói. Từ mai ta và nghĩa phụ con sẽ dạy con luyện công.

Lệ Quyên gật đầu mừng rỡ:

- Đa tạ sư bá.