Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh

Chương 58:- Dùng cách đặc biệt nhất, yêu người mình muốn yêu nhất.




Dì Phương nhìn thấy cô đem một người đàn ông lạ mặt vào nhà thì ngỡ ngàng, nhưng cũng phải công nhận thằng bé kia cũng anh tuấn thật.


Cẩn Mai để Cố Tư Vũ ngồi xuống ghế sô pha, cô có chút mệt, hơi thở cũng gấp rút. “Dì Phương, cho cháu xin cốc nước ấm.”


“À, được đợi chút.” Dì Phương vội vã chạy vào nhà bếp.


“Đem chăn tới đây, mau lên.” Cô lại nhìn qua mấy người giúp việc vẫn đang tò mò đứng phía xa quan sát. Bọn liền giải tán, đem tới tấm chăn bông dày cộm.


Cẩn Mai khoát chăn lên người Cố Tư Vũ, giọng cô có chút nức nở. “Ai bảo anh phải đứng giữa trời tuyết chứ? Có biết hiện tại bên ngoài là âm mấy độ hay không?”


Cố Tư Vũ để mặc Cẩn Mai dàn xếp, trên người anh choàng tấm chăn dày trông có vẻ khôi hài, nhưng anh không để tâm, bàn tay còn nhuốm hơi lạnh xoa gương mặt cô. “Ai bảo em không chịu nghe điện thoại? Ai bảo em không nói lời nào đã rời đi? Ai bảo em tỏ thái độ giận dỗi với anh?”


Cẩn Mai ngồi xổm dưới đất, thành ra cô phải ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với anh. “Em không giận dỗi gì cả, em chỉ muốn yên tĩnh để suy nghĩ một vài chuyện thôi.”


Anh nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu, không tiếp tục nói chuyện.


Cẩn Mai gạt những bông tuyết trắng trên tóc anh xuống. “Anh lạnh lắm đúng không?”


Cố Tư Vũ lắc đầu, “Trước đây cũng thường ngủ dưới trời tuyết, quen rồi.”


“Trước đây là chuyện của trước đây, bây giờ anh đã có em rồi.” Cẩn Mai nhíu mày, có vẻ bất mãn với lời anh nói. “Làm gì có đạo lý chịu khổ thành quen chứ?”


“Nước ấm tới rồi, này, cậu trai trẻ, mau cầm lấy.” Dì Phương đưa ly nước trong tay qua cho Cố Tư Vũ.


Anh đang ‘bị’ tấm chăn dày quận nên không tiện đưa tay ra nhận vì thế Cẩn Mai nhanh chóng cầm lấy ly nước để vào tay anh.


Dì Phương vô cùng tinh ý, rất nhanh liền nhận ra thái độ của cô chủ nhà mình có vấn đề. Trước giờ cô chưa từng tỏ ra quan tâm người ngoài nào đến mức này, không lẽ chàng trai này chính là… người họ Cố mà lão gia nhà bà vẫn thường hay nhắc tới?


Nếu thật là như vậy thì đúng là không tệ chút nào, khí khái uy nghiêm, gương mặt cương nghị anh tuấn, đứng cạnh nha đầu Cẩn Mai này đúng là đẹp đôi lạ kì.


“Anh tới đây một mình à? Trương Trình không đi cùng sao?” Cô hỏi.


Cố Tư Vũ lắc đầu, không trả lời. Anh vừa nhận được báo cáo của thuộc hạ về vị trí của cô liền không chút chần chừ lên máy bay chạy tới đây, làm gì còn thời gian chuẩn bị mọi thứ chứ?


Lúc này, Phan Hàn Tuyến vốn đang làm việc trên phòng định xuống lầu uống ít nước nhưng nào ngờ nhà lại có khách tới. Bà đứng trên cầu thang, nhìn xuống ghế sô pha. “Tiểu Mai, có chuyện gì vậy?”


Ở phía bên này Cẩn Mai và Cố Tư Vũ đều quay lại nhìn bà.


Phan Hàn Tuyến chưa gặp qua Cố Tư Vũ lần nào nên cũng không biết người trước mặt là ai. Nhưng xét từ thái độ của con gái bà có thể lờ mờ đoán ra thân phận của đối phương.


Cẩn Mai còn chưa kịp trả lời đã thấy Cố Tư Vũ đứng lên, anh hơi cúi người. “Lạc phu nhân.”


Cẩn Mai hơi kinh ngạc, cũng đứng lên. “Mẹ, đây là…Cố Tư Vũ.”


“À.” Phan Hàn Tuyến gật đầu, đi xuống cầu thang về phía bọn họ. Bà đánh giá Cố Tư Vũ từ đầu tới chân, sau đó nhíu mày. “Sao lại thành ra bộ dạng này?”


“Anh ấy bị vệ sĩ chặn lại ở cửa nên bị nhiễm lạnh một tí.” Cẩn Mai trả lời.


“Thế à, ngồi xuống hết đi.” Phan Hàn Tuyến chỉ tay lên ghế, sau đó bà cũng ngồi xuống. “Dì có nghe một số chuyện về con, Cố Tư Vũ phải không? Nghe nói con làm lĩnh vực công nghệ, cũng đạt được thành tựu rồi nhỉ?”


Cố Tư Vũ khẽ gật đầu, từ tốn lên tiếng. “Cũng chỉ là con số nhỏ, không đáng kể đến.”


“Dì cũng biết chuyện của con với con bé nhà dì, tuy cha dì không tán thành nhưng quan điểm của dì ại khác. Chỉ cần con thật lòng với tiểu Mai là được rồi, những chuyện rắc rối như gia tộc hay là cái gì gì đó dì tin con sẽ đủ bản lĩnh giải quyết, còn nếu không giải quyết được thì chứng minh con không thể làm chỗ dựa cho con bé được.” Phan Hàn Tuyến chậm rãi nói.


Cẩn Mai ngồi bên cạnh nghe mấy lời này mà đỏ cả mặt, mẹ ơi là mẹ, con gái còn chưa gả đi mà đã tính tới chuyện chỗ dựa rồi?


Cố Tư Vũ mang theo ý cười nhìn qua Cẩn Mai, sau đó lại lên tiếng. “Dì yên tâm, chỉ cần cô ấy tin con, chuyện còn lại đều không thành vấn đề.”


Phan Hàn Tuyến khẽ cười nhưng rất nhanh lại làm ra mặt nghiêm trọng. “Cậu đừng tưởng tôi thích nghe mấy lời nói suông. Lần này tuy tôi không biết cậu và con bé đã xảy ra chuyện gì nhưng con bé đã chạy về đây và khóc một trận, tôi còn đang tính hỏi tội cậu đây.”


“Mẹ…con khóc vì nhớ mọi người mà.” Cẩn Mai lí nhí đáp.


Cố Tư Vũ đưa mắt nhìn cô sau đó lại hướng Phan Hàn Tuyến lên tiếng. “Dì yên tâm, sau này con sẽ trông chừng tốt cô ấy, không để cô ấy trốn đi khóc một mình như vậy.”


Phan Hàn Tuyến vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không tiện lên tiếng phản bác.


Anh quay qua, vỗ nhẹ lên tay cô. “Nước đã nguội rồi, em đi đổi ly khác đi.”


“Hết nguội rồi sao?” Cẩn Mai cầm lấy cái ly trong tay anh sau đó sốt sắng đứng lên. “Anh đợi chút.”


Cô chạy đi vào bếp. Phan Hàn Tuyến không thể tin nổi, con bé này từ khi nào thì tích cực chăm sóc người khác như vậy?


“Dì Phan, cháu muốn trình bay với dì một số chuyện…”


Lúc Cẩn Mai đem theo ly nước ấm trở lại, bầu không khí giữa Cố Tư Vũ và mẹ cô có điều khác thường.


Phan Hàn Tuyến nhìn cô, lên tiếng quở trách. “Tiểu Mai mau để ly nước qua một bên, đưa Tư Vũ vào phòng khách nghỉ ngơi đi, tội thằng bé, đứng cả buổi trời chịu lạnh bên ngoài. Phòng khách có hệ thống lò sưởi rất tốt. Con còn đứng đó làm gì?”


“Hả…dạ..” Cẩn Mai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao mẹ lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt đến mức này? Cô để ly nước xuống bàn sau đó dìu Cố Tư Vũ vào phòng khách, làm theo lời mẹ nói, chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn.


“Anh đã nói gì với mẹ em vậy?” Cẩn Mai hỏi.


Cố Tư Vũ quan sát căn phòng. “Bí mật.”


“Cố Tư Vũ anh lại muốn chọc giận em đúng không? Em ghét nhất là bí mật.” Cẩn Mai chống tay, nhíu mày nghiêm mặt. “Còn có cả anh phải cho em một lời giải thích về việc anh đính hôn với cô gái khác…”


Cô còn chưa hết câu thì Cố Tư Vũ đã ngã lên giường bất động, anh thì thào. “Anh lạnh quá.”


“Lạnh sao?” Cẩn Mai khó hiểu, nhiệt độ trong phòng hiện tại không phải rất ấm sao? Cô đi tới, đưa tay sờ lên trán anh, lập tức kinh hoảng vì độ lạnh trên da anh truyền tới. “Tư Vũ, anh sao vậy? Cảm lạnh sao?”


“Không biết, đầu óc quay vòng vòng, cực kì khó chịu.” Ngữ khí anh yếu ớt, lại còn thở dài đầu uể oải.


“Chẳng phải khi nãy anh nói anh quen rồi sao? Sao lại dễ bệnh thế chứ?” Cẩn Mai khó hiểu, nhưng cũng không dám lơ là. “Em gọi bác sĩ.”


“Không cần!” Ngữ khí anh hơi cao lên, cô quay lại, nheo mắt nhìn anh.


Cố Tư Vũ ngập ngừng vài giây rồi lại yếu ớt nói. “Chút cảm mạo bình thường mà cũng gọi bác sĩ thì mất mặt lắm.”


“Bây giờ sức khẻo quan trọng hay thể diện quan trọng?” Cô không tán đồng với lời anh nói.


Cố Tư Vũ ngồi tựa vào đầu giường, đưa tay kéo cô lại gần. “Chỉ cần em ở cạnh anh là sẽ nhanh khỏe thôi.”


Cẩn Mai nhướng mày, cô ngồi xuống. “Cố Tư Vũ, anh lại đang lừa em có phải không?”


“Không có, sao anh lại lấy sức khỏe của mình ra lừa em chứ?” Cố Tư Vũ rất ‘ngay thẳng’ thậm chí một cái chớp mắt cũng không có.


Cô hừ một tiếng. “Vậy anh nói đi, anh và mẹ em đã nói gì?”


Anh khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đưa lên miệng hôn một cái. Cẩn Mai giật mình, sợ có người đi vào sẽ nhìn thấy nên muốn rút tay lại thế nhưng anh lại dùng sức nắm lấy tay cô. Giọng anh dịu dàng, khiến cho cô quên luôn việc kháng nghị. “Mẹ vợ thật dễ tính, sau này không sợ nữa rồi.”


Cơn nóng từ hai cánh mũi dần lan rộng sang hai bên má, Cẩn Mai bối rối, vừa muốn cười nửa lại muốn nghiêm mặt kết quả khiến cái miệng nhỏ cứ giật giật. “Ai là mẹ vợ của anh, ảo tưởng.”


Sao cô có cảm giác như hai người này đã đem mình đi bán chỉ trong mười phút nhỉ? “Hơ, chủ tịch Cố, xem ra bản lĩnh của anh lớn thật. Được thôi, dù gì em cũng đã quen với việc anh luôn cố tỏ ra huyền bí rồi, nên chẳng sao cả.”


Cứ mỗi khi nghĩ tới chuyện anh không kể về chuyện hôn sự thanh mai trúc mã gì gì đó với cô gái kia, Cẩn Mai liền cảm thấy bản thân như đang ôm một bụng tức giận. Nếu như anh nói chuyện này cho cô biết sớm hơn thì cô đã chuẩn bị đối sách thật tốt rồi, nghĩ tới tình hình hôm đó, cô nghi ngờ có phải bản thân đã ứng chiến vụng về rồi không?


Cẩn Mai đứng lên.


Không biết vô tình hay cố ý Cố Tư Vũ cũng than nhẹ một tiếng, anh ôm trán. “Đau đầu quá.”


Cô sững sờ, lại ngồi xuống giường, quan tâm hỏi thăm. “Hay cứ gọi bác sĩ đi, anh xem, người đã lạnh thế này rồi.”


Cố Tư Vũ đột ngột bắt lấy bàn tay cô, nắm chặt.


Cẩn Mai nhíu mày, phát hiện trong ánh mắt của anh hoàn toàn tỉnh táo, không có chút gì là đau đầu cả. “Anh lừa em.”


“Không nói với em chuyện hôn sự là vì anh nghĩ bản thân đã dàn xếp ổn thỏa rồi, anh vốn không để chuyện này vào mắt. Trước khi gặp em, kết hôn hay không kết hôn cũng chẳng khác gì nhau, vốn dĩ anh định lợi dụng cuộc hôn nhân này thâu tóm quyền lực của Trịnh gia. Nhưng Mai Mai, thời điểm mà em xuất hiện vừa đúng lúc lại vừa không đúng lúc.” Giọng nói trầm thấp vô cùng chân thành của Cố Tư Vũ dường như có tác dụng thôi miên đối phương. Dường như đây là lần hiếm hoi anh chủ động nói về bản thân trước người khác, ngữ khí có hơi mất tự nhiên, không hiểu vì không quen hay lạnh mà còn run lên.


Cẩn Mai yên tĩnh để anh năm tay cô. “Tại sao lại nói như vậy?”


“Đúng lúc, là vì em đã kịp thời khiến anh di chuyển sự chú ý từ việc trả thù sang em. Sai lúc, là vì em không hề nằm trong dự định của anh, khiến cuộc đời giống như lệch đường ray, rẽ theo một hướng mà chính bản thân cũng không biết được.” Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Nói một cách khác, em cứu rỗi anh.”


Cố Tư Vũ vốn không thích việc đem toàn bộ tâm tư trưng ra bên ngoài nhưng hiện tại, việc được nói ra những lờ trong lòng lại khiến anh trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Đúng vậy, Cẩn Mai đã khiến anh nhận ra hôn nhân không phải một quá trình hay công cụ để đạt được một lợi ích nào đó. hôn nhân chính là vì đối phương mà cố gắng, là điều thiêng liêng và ý nghĩa hơn bao giờ hết. Anh cũng muốn vì cô mà cố gắng, cố gắng bao dung thế giới này, nhìn cuộc đời một một suy nghĩ lạc quan. Trở thành một người đàn ông bình thường nhất dùng cách đặc biệt nhất để yêu người mình muốn yêu nhất.