Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh

Chương 52:- Quyền được tự do theo đuổi phụ nữ




Họp đêm Key rất náo nhiệt, hàng ngày ở đây tiếp đến hơn năm trăm người khách. Hầu hết những người tới nơi này đều là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh và chính trị, bọn họ đều lựa chọn rũ bỏ bộ mặt nguyên tắc và giả tạo để đắm chìm trong một không gian ngập tràn rượu và âm nhạc ở đây. Đứng trên tầng hai nhìn xuống đám người đang reo hò nhảy nhót trên sàn, ánh mắt Vân Xuyên lạnh nhạt không để tâm. Cho tới khi điện thoại reo lên mới thu lại sự chú ý của mình nhìn vào màn hình điện thoại, đầu mày lại có chút nhăn lại khi nhìn thấy ba số cuối của số gọi tới.


Cái tên Lạc Thiên Ân này không biết ăn gì mà kiên định tới mức chai mặt như vậy? Lần đầu tiên anh gọi tới vì cô không biết là ai nên mới nhận máy, nhưng kết quả anh toàn nói những lời tán tỉnh nhạt nhẽo khiến cô cảm thấy quá phí thời gian mà cúp máy. Sau đó ngày nào cũng vậy, không ngừng kiên trì gọi tới khiến cho Vân Xuyên có chút kích động muốn đập luôn điện thoại.


Vân Xuyên khóa máy, không thèm để tâm tới nữa.


“Xuyên tỷ, chị xem kìa.” Một vệ sĩ đứng phía sau lên tiếng.


Vân Xuyên nhìn về phía xa, có một đoàn người mặc vest nhìn như xã hội đen đang đi vào khu vực dành cho khách VIP. Cô nhìn ra bọn họ, đương nhiên là còn rất quen mặt. Người đi đầu là Tần Dương, một ông trùm buôn ma túy khét tiếng, có điều cảnh sát hiện tại còn chưa thể nắm được chứng cứ giao dịch của hắn ta. Tần Dương khá có tiếng tăm ở vùng biên giới, chuyên cấu kết với những gia tộc bạch đạo để âm thầm thuận lợi chuyển chất cấm vào nội địa, mấy năm gần đây lại nhắm tới các vụ trường họp đêm lớn nhỏ ở thành Cát An.


Đợi bọn họ đi vào phòng VIP, Vân Xuyên mới xuống cầu thang nhanh chóng theo chân họ.


“Xuyên tỷ” Nhân viên phục vụ đang đem khay rượu vào phòng VIP thì bị Vân Xuyên ngăn lại.


Cô nhận lấy khay rượu kia. “Để tôi đem vào.”

Sau đó rất chuẩn phong thái của một nhân viên rót rượu chuyên nghiệp mà mở cửa phòng. Bên trong là không gian sáng đèn, một nhóm người đang ngồi ở chiếc bàn tròn phía xa, dường như họ đang nói điều gì đó, khi thấy có người đi vào đều đồng loạt im lặng.

Vân Xuyên đem rượu tới, sau đó để lên bàn, thuần thục rót rượu vào ly cho từng người một. Trong lúc họ không để ý đã nhanh tay gắn thiết bị nghe lén tinh vi dưới gầm bàn.

Sau khi rót rượu xong, Vân Xuyên bị đuổi ra ngoài.


Cô để chiếc khay vào tay một nhân viên bên ngoài sau đó đi về phòng riêng. Bên trong căn phòng được sắp xếp ngăn nắp, Vân Xuyên đi tới chiếc bàn lớn đưa tay ấn nút mở màn hình máy tính lên.


“Lão Tần, đám cảnh sát hiện tại đã có phòng bị, ông có chắc lần này hàng được chuyển tới an toàn không?” Một giọng nói trung niên tỏ ra vẻ lo lắng vang lên.


“Ông yên tâm, lần này tôi có nội ứng đảm bảo sẽ không vấn đề gì. Làm việc với Tần Dương tôi ông không cần lo nghĩ nhiều như vậy. Đám cảnh sát chẳng qua chỉ là một lũ vô dụng, theo chân tôi bao nhiêu năm chẳng phải chẳng tìm được bằng chứng nào hay sao?”


Người đàn ông gật đầu. “Vậy lô hàng sắp tới sẽ được chuyển bằng đường nào? Còn nữa, ai là nội ứng?”


Tần Dương nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly. “Bốn giờ chiều mai, cảng Trường An. Nội ứng lần này khá đáng tin, nhưng ông cũng không quan tâm đó là ai."


Vân Xuyên nghe được cuộc trò chuyện này vô cùng rõ ràng, sắc mặt cô không đổi, nhanh chóng ấn nút gửi đoạn ghi âm này đi. Rất nhanh, đối phương đã gọi tới.


“Chúng tôi đã nhận được tin tức.”


Vân Xuyên khẽ nâng khóe môi. “Hy vọng lần này các anh có thể tóm được bọn chúng, tôi cũng được tự do.”


Cuộc gọi này vô cùng đơn giản, mỗi người một câu thế là kết thúc. Vân Xuyên ngẫm nghĩ, nếu như lần này có thể triệt phá đường dây mua bán ma túy lớn này, cô lại có thể quay về bên cạnh Phong Phong của cô rồi. Hơn nữa còn có thể lo lắng cho thằng bé chu toàn, nhất định sẽ không rời xa nhau nữa.


Vân Xuyên cầm khung ảnh được đặt trên bàn lên, trong ảnh là một bé trai đang tươi cười vô cùng vui vẻ và đáng yêu. Phong Phong…


“Là ai?” Bị một âm thành thở dài gây chú ý, dù đó chỉ là tiếng thở nhẹ vẫn không qua được thính giác nhạy bén của cô.


Vân Xuyên lao nhanh về phía cô cho là có người ẩn nấp. Lạc Thiên Ân biết bản thân không thể trốn nữa, vốn dị định lộ diện nhưng không ngờ cô ra đòn đánh về phía anh, cũng may anh kịp thời né tránh đồng thời giữ lấy tay cô.


“Là anh?” Vân Xuyên nhíu mày.


Lạc Thiên Ân mỉm cười, lại xấu xa thuận đường kéo cô lại sát vào người mình. “Là anh đây, có nhớ anh không?”


“Anh nghe lén tôi nói chuyện?” Vân Xuyên trừng mắt, sau đó lại tra khảo. “Nói, anh đã nghe được những gì?”


“Tôi nghe lén em? Nói đúng hơn là em nghe lén đám người Tần Dương thì đúng hơn.” Hôm nay cũng như mọi ngày anh tới Keys để theo đuổi cô, thế nhưng chỉ vừa mới tới liền nhìn thấy Vân Xuyên có hành vi kì lạ giả làm phục vụ đi theo đám người Tần Dương. Lạc Thiên Ân đoán thế nào cô cũng đang âm thầm làm chuyện gì đó nên mới tới đây ẩn trốn quan sát. “Vân Xuyên, em có thân phận gì? Sao lại dính tới đám Tần Dương?”


“Không cần anh quản. Tôi cảnh cáo anh, chuyện ngày hôm nay anh nghe được nếu dám hé lộ nửa lời ra ngoài, tôi nhất định sẽ khiến anh trả giá đắc.” Vân Xuyên lạnh lùng nói sau đó muốn rút tay về. “Buông ra!”


“Em không nói sự thật, tôi sẽ không buông.”

Vân Xuyên đương nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục, hiện tại bị Lạc Thiên Ân giữ lại, khoảng cách của cô và anh quá gần khiến cô có chút không quen. Vân Xuyên dùng tay còn lại của mình ra đòn đánh về phía anh, Lạc Thiên Ân khẽ cười lách người né tránh sau đó thành công chế trụ luôn tay còn lại của cô. Vân Xuyên lại bất ngờ dùng sức nhún người, hai chân vung trên không khí, đạp lên chiếc bàn lấy đà muốn đánh trả anh. Lạc Thiên Ân lại bất ngờ buông hai tay cô ra khiến cả thân hình nhỏ bé suýt chút là đáp đất, lúc này anh bước lên thuận lợi ôm lấy eo cô.


Vân Xuyên kinh ngạc, tên đàn ông này…


“Xuyên Xuyên, xem ra em thật sự cho rằng tôi là công tử bột sao?”


“Anh… trước đây anh giả vờ không biết võ?”


“Xuyên Xuyên, em tin tôi đi, lần này tôi nói thật. Em đánh không lại tôi đâu, vì vậy ngoan ngoãn nói em có quan hệ gì với đám người Tần Dương?”


Vân Xuyên vùng vẫy cũng không thoát khỏi cánh tay Lạc Thiên Ân. “Anh quản nhiều quá rồi.”


“Tần Dương không phải dạng người dễ đối phó, một cô gái như em sao lại muốn biết về giao dịch hàng cấm của họ chứ?” Lạc Thiên Ân ngược lại không để tâm lời cô nói. “Nếu còn không nói, lão tử sẽ hôn em đó.”


“Anh dám?”


“Thử xem.” Lạc Thiên Ân nhìn chăm chăm vào cánh môi đỏ của cô, ánh mắt khao khát như thể thật sự muốn hôn cô, hơn nữa gương mặt đẹp trai lại cố tình kế sát.


Vân Xuyên hốt hoảng, thoát không khỏi anh mà hơi thở nam tính lại ngày càng tiến gần, cô rời vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đành buột miệng nói, “Tôi là người của cảnh sát.”


Lạc Thiên Ân dừng mọi động tác, Vân Xuyên lại nhân lúc anh thả lỏng mà đẩy anh ra.


“Thú vị thật, bà chủ họp đêm hiện tại lại biến thành cảnh sát chìm sao?” Anh lên tiếng.


“Tôi không phải cảnh sát chìm, chỉ là…chỉ là một đồng phạm trong đường dây này, bị cảnh sát bắt giữ nên mới tương kế tựu kế giúp cảnh sát đồng thời được xóa tội.” Giọng nói của cô bình đạm, nhẹ nhàng như nước chảy giữa đồng xanh khiến cho người nghe không tự chủ mà có chút hưởng thụ loại âm thanh này. “Bạn trai tôi trước đây là tay sai trong đường dây này, tôi không biết chuyện đó nên bị anh ta lợi dụng nhiều lần giúp anh ta vận chuyện chất cấm. Đến khi cảnh sát ập vào tôi mới phát hiện bản thân bị lừa dối, hơn nữa…lại còn mang thai. Trong thời gian chờ sinh trong phòng bệnh, cảnh sát trưởng đã đến và nói tôi có thể tự do, chỉ khi nào lập được công.”


Lạc Thiên Ân nhíu mày, trong lòng sao lại đau nhói một cách kì lạ?


“Vậy nên em lập ra Keys, phát triển nơi này hết mức có thể để có ngày thu hút được sự chú ý của đám người Tần Dương? Khi Keys trở thành nơi họ muốn tuồn ma túy vào, cảnh sát sẽ dễ dàng bắt thóp được?” Lạc Thiên Ân suy đoán phần còn lại, sau đó một cỗ phẫn nộ dâng lên trong lòng anh. “Cái tên cảnh sát trưởng đó đúng là đáng chết, anh ta sao lại để một cô gái đi làm việc nguy hiểm thế này chứ?”


Ánh mắt lạnh nhạt của Vân Xuyên khẽ biến động nhưng rất nhanh đã biến mất. “Anh không cần ở đó thương hại tôi. Con người đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, tôi hiện tại ngoài để được tự do ra thì chỉ muốn bản thân mình nhẹ nhõm hơn mà thôi. Ngày hôm nay anh đã biết được chuyện này, tôi mong sau này anh sẽ không bám theo tôi nữa, thời gian vừa qua anh đúng là đã gây không ít phiền phức cho tôi. Nếu như anh thật sự có lòng đồng cảm, tôi hy vọng anh đừng quấy rầy tôi.”


“Tôi mặc kệ em làm nhiệm vụ gì, cho cảnh sát hay là tổng thống. Tôi chỉ biết chuyện này không liên quan tới quyền được tự do theo đuổi phụ nữ của tôi.” Lạc Thiên Ân nhún vai..


“Anh…” Vân Xuyên hết lời, tới cuối cùng lại hỏi. “Anh tên gì?”


Lạc Thiên Ân dở khóc dở cười, anh chai lì tới đây cả tuần lễ, gọi điện cho cô hơn trăm cuộc, hơn nữa còn từng ngồi dùng bữa cùng nhau vậy mà… cô gái này ngay cả tên anh cũng không thèm nhớ?


Sau khi hỏi thì chính Vân Xuyên cũng cảm thấy không được lịch sự, cô có chút ái ngại, bỏ qua chủ đề này mà nói tiếp những lời trong đầu đang nghĩ. “Tôi là một người phụ nữ đã có con, không phải là đối tượng để anh trêu đùa tình cản. Hơn nữa tôi cũng không như những cô gái ngốc nghếch anh từng gặp, nói cách khác tôi đối với anh không có chút thiện cảm nào, anh hiểu ý tôi chứ?”


Lạc Thiên Ân im lặng trong giây lát sau đó thong thả đi lên trước mặt cô, anh nâng gương mặt xinh đẹp của Vân Xuyên lên ngắm nhìn. “Thiện cảm là thứ không chắc chắn nhất trên đời, biết đâu sau này em lại quay sang yêu tôi say đắm thì sao?”


“Sẽ không.”


“Suỵt! Đừng nói trước chuyện gì cả.” Anh ngăn lời cô nói lại, sau đó đột nhiên nghiêng đầu hôn một cái chụt lên môi Vân Xuyên. “Nhớ kỹ tên tôi, Lạc Thiên Ân, lần tới gặp lại nếu em vẫn đẵng trí không nhớ tôi lại dùng cách này nhắc nhở em.”