Sẽ có nhiều thời điểm sự yên lặng không khiến người ta ngột ngạt không thở được, nhất là sau nụ hôn hôm qua. Mọi chuyện dường như đã thay đổi rất nhiều, Cẩn Mai có chút không thể đối mặt được. Cô không có kinh nghiệm trong việc tình cảm, nụ hôn đầu lại cứ như thế mất đi một cách không rõ ràng. Đầu tiên là oán trách Cố Tư Vũ, nhưng sau đó lại không tự chủ được mà tim đập nhanh.
Sáng sớm của ngày hôm sau, Cẩn Mai vẫn cùng Cố Tư Vũ đi tới trụ sở chính của Bond để thử nghiệm phần chạy thử của Dreame trên nền tảng điện thoại mới của Bond. Trong suốt quá trình cả hai cũng không nói với nhau lời nào, đều tập trung làm tốt việc của mình. Cho tới lúc lên xe, cô cũng cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.
Cẩn Mai từng mơ về một tình yêu đẹp, như hoàng tử và công chúa, một đoạn tình cảm như của cha mẹ cô. Ngọt ngào, yên bình và đáng tin cậy. Đó sẽ là người ấm áp và dịu dàng, vào một ngày đẹp trời anh ấy sẽ mang đến cho cô bó hoa hồng tuyệt đẹp và nói yêu cô, chính là kiểu tình yêu như trong phim vẫn thường hay kể. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người khó nắm bắt như Cố Tư Vũ, cô sẽ không yêu anh.
Nhưng nụ hôn ngày hôm qua không phải là một giấc mơ, nó đã xảy ra, hơn nữa còn đánh một đòn mạnh vào cảm xúc của cô. Cố Tư Vũ là người đàn ông nguy hiểm, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa trắng. Một cô gái ở cạnh anh rất dễ sẽ có những suy nghĩ quá phận, Cẩn Mai đã bắt đầu hiểu ra điều này, vì vậy cô phải nhanh chóng rời khỏi anh. Phải dập tắc tình cảm này ngay từ khi nó vừa đâm chồi.
Cẩn Mai quay về phòng ở khách sạn, cô nằm lên giường mệt mỏi, lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội thì bị thu hút bởi một đoạn phát trực tiếp. Có rất nhiều người đang biểu tình, họ giơ biểu ngữ và hô hào, sẵn sàng tấn công bất kì ai ngăn cản, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Cô ngồi bật dậy, nơi này… là khu chợ hôm qua.
Tại sao lại biểu tình? Xét theo sự tình mà nói thì người dân nghèo sẽ cắn răng chịu đựng bất công, với lại hôm qua cô cũng không cảm thấy tâm trạng họ kích động tới mức phải khởi động biểu tình. Tình huống trong đoạn phát trực tiếp kia vô cùng hỗn loạn, gian hàng được trưng bày hầu như đều bị đổ sập, cho tới khi người cầm điện thoại quay lại đoạn phim này có vẻ như bị xô ngã thì màn hình hiển thị một mảng tối đen cùng hàng loạt âm thanh tạp nham chói tai.
Hama, con bé sẽ không sao chứ?
Cẩn Mai rời khỏi giường, cô lấy một cái áo khoác bận vào sau đó rời khỏi khách sạn. Vừa ra tới cửa lớn thì đã nhìn thấy Tiểu A đang nghe điện thoại phía xa, cô chạy tới nói với giọng gấp rút. “Tiểu A đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Tiểu A thắc mắc. “Chị dâu chị muốn đi đâu?”
“Đưa đây, đừng hỏi nhiều.” Trong lòng cô nóng như lửa đốt.
Tiểu A cũng hơi sợ trước sự nóng lòng của cô, chần chừ đưa ra chìa khóa. Cẩn Mai giật lấy nhanh chóng rời khỏi. Ở đây Tiểu A cũng lấy điện thoại ra báo cáo cho Cố Tư Vũ biết chuyện này.
Cẩn Mai vừa chạy xe vừa nghe radio thời sự.
“Hiện tại, một đám đông người biểu tình bắt đầu kéo về phía hàng rào xung quanh tòa án và cố xô đổ nó. Một vài người ném pháo hoa qua hàng rào về phía các lực lượng thực thi pháp luật, buộc các sĩ quan đứng trên mái tòa án phải bắn đạn hơi cay đáp trả.”
Vừa nghe tới có cả súng ống, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt lanh lợi lạc quan của Hama. Con bé không được đến trường, chắc chắn nó đang bị kẹt trong đám đông hỗn loạn.
Cẩn Mai tăng tốc độ hơn nữa.
Cuối cùng xe cũng tới được hiện trường hỗn loạn, khói bụi bay mịt mờ, cô xuống xe nhìn xung quanh. Rất nhanh đã nhìn thấy một bóng dáng bé xíu đang nấp sau một quầy hàng, vẻ mặt lấm lem đầy hoảng sợ. Là Hama, con bé vẫn bình an.
Cẩn Mai bất chấp đám đông hỗn loạn chạy tới. Hama vừa nhìn thấy cô thì òa khóc, con bé nói gì đó nhưng thanh âm non nớt đều đã bị tiếng súng và tiếng hò hét của đám đông lấn át. Cô dùng hai tay bịt tai Hama lại vì sợ âm thanh lớn sẽ ảnh hưởng tới tai của con bé. Hama vẫn còn khóc rất dữ dội, có vẻ như cô bé đã hoàn toàn bị hoảng sợ.
Lúc này bên ngoài đã có khá nhiều cảnh sát cơ động tới, cô nghe thấy những tiếng nói trấn an từ loa phát ra.
"Nếu các bạn có bất cứ khiếu nại nào, hãy trình bày với thống đốc ở nơi bạn ở" Một sĩ quan nói qua loa. “Nếu vẫn còn ngoan cố và gây thêm thiệt hại, chúng tôi buộc lòng phải dùng tới vũ lực để trấn áp, tôi xin nhắc lại lần nữa…”
Những hồi âm cảnh cáo kia vẫn vang lên, nhưng đám đông có vẻ lại càng mất bình tĩnh hơn, mỗi người một câu thể hiện sự bất mãn, cô không nghe thấy đám đông đó đang nói gì, nhưng từ một vụ biểu tình giờ đây là thành một trận bạo động có sự can thiệp của súng và bom.
“Chúng tôi đang yêu cầu chính quyền lên tiếng vì lợi ít của người dân và khu chợ, nếu không chúng tôi đã không ở đây hôm nay", một người biểu tình hét lên.
“Những thống đốc của mấy người sẽ không làm bất cứ điều gì vì họ không phải là người dân bị cướp đi công việc và nguồn sống."
Lúc này, Hama đã nhìn thấy được mẹ mình, cô bé vui mừng thoát khỏi vòng tay của Cẩn Mai mà chạy đi. “Mẹ ơi.”
“Hama…”
Cẩn Mai hoàng toàn bị dọa cho sợ, cô nhanh chóng đuổi theo Hama, ngay lúc bô bé sắp bị đám đông xô ngã thì cô đã kịp thời lấy thân mình thay thế. Cẩn Mai ngã văng ra đất, một cơn đau ê ẩm khắp người truyền tới. Hama cũng quay lại muốn đỡ cô lên. “Chị ơi, chị…”
Cẩn Mai không thể đứng lên, cổ chân cô bị đau, lúc này cô chỉ có thể ôm Hama chặt vào lòng và chờ đợi mình bị đám đông giẫm lên. Ở một diễn biến khác, Cố Tư Vũ điều động thuộc hạ xen vào cuộc biểu tình tìm kiếm Cẩn Mai. Bản thân anh cũng không màn tới có bao nhiêu súng ống đang được bắn, Mai Mai của anh, trái tim của anh đang gặp nguy hiểm. Thân hình nhỏ bé như thế, chắc chắn sẽ không chịu đựng được cuộc bạo động hung hăng này, chỉ cần nghĩ tới cô có khả năng sẽ bị những tên khốn khiếp này cô ngã rồi giẫm lên, Cố Tư Vũ thật sự muốn nổ súng giết người.
“Mai Mai!” Anh hét lớn giữa vô vàn thanh âm hỗn loạn. “Mai Mai, em ở đâu?”
Có rất nhiều người va trúng Cố Tư Vũ nhưng đều bị anh đẩy ra, có vài tiếng súng cùng đạn được bắn ra, càng làm anh thêm hoảng sợ rằng sẽ khiến cô bị thương.
Cuộc bạo loạn này kéo dài, dù đã có người bị trúng đạn gây mê mà gục xuống thì đám đông còn lại vẫn không hề nản chí. Nhưng trong giây phút này trong thế giới của Cố Tư Vũ thật yên ắng, chỉ có tên cô vẫn luôn vang vọng, cảm giác một điều gì đó quan trọng như sinh mạng đang sắp sửa mất đi khiến anh phát điên. Cố Tư Vũ bị đám đông đụng trúng, trong lúc mất thăng bằng anh ngã xuống nhưng rồi vẫn đứng lên, tiếp tục gọi lớn tên cô vô số lần.
Mai Mai, vì thần linh, xin em hãy bình an.
Cầu xin em…
Cố Tư Vũ anh chưa từng tin vào thần phật, nhưng nếu thật sự có thần phật, làm ơn hãy bảo vệ cô gái của anh.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, anh bất chấp tất cả lao về phía đó, cho tới khi nhận ra người đó không phải là cô, sự hụt hẫng trong lòng như muốn giết đi anh.
“Mai Mai.”
“Cố Tư Vũ!”
Một giọng nói thân quen tựa như từng hơi thở vang lên, Cố Tư Vũ quay lại. Là Mai Mai của anh, không sai, chính là cô…
Cô đang nắm tay một bé gái, trên người còn bị thương.
Cố Tư Vũ chạy tới dùng sức ôm thật chặt lấy cô, vuốt mái tóc có chút rối loạn của cô, lực ôm của anh đang phản ứng tâm trạng của anh lúc này. Trong khoảnh khắc tưởng chừng bị mất đi ấy mà vẫn có thể tìm lại, không biết là vui mừng hay đau lòng, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra từ đôi mắt vốn thờ ơ lạnh nhạt của anh.
Lúc này mẹ Hama cũng chạy tới, vui mừng gọi tên con mình. Hama hô lên sau đó nhào vào lòng cô ấy, hai mẹ con ôm nhau trong nước mắt.
“Tất cả đứng yên!”
“Không được động đậy.”
Hơn năm chiếc xe cảnh sát sĩ quan chuyên nghiệp lúc này cũng tới hiện trường, lực lượng chức năng nhanh chóng ập vào trấn áp người bạo động. Cuối cùng cũng đã thành công dẹp loạn, đám đông bị bắt ngồi xuống giơ tay lên đầu buông vũ khí đầu hàng.
Cố Tư Vũ buông Cẩn Mai ra, cầm cánh tay cô lên xem vết thương trên đó. “Có đau không?”
Cô khịt mũi, gật gật đầu chỉ xuống chân mình. “Đau lắm, chân đau này.”
Thật không biết có phải kiếp trước chân cô đã tạo nên nghiệp gì mà kiếp này lại liên tiếp hai lần bị làm cho trật gân thành ra thảm hại thế này.
Lúc này sự lo lắng qua đi, Cố Tư Vũ lại cảm thấy tức giận. “Em nghĩ mình là nữ anh hùng sao? Một thân một mình chạy tới đây cứu người, em nghĩ mình đủ khả năng sao?”
“Tôi lo lắng cho Hama, con bé rất đáng thương…” Cô không phải cho rằng bản thân mình có khả năng đặc biệt gì, chỉ là cô có thiện cảm với cô bé lanh lợi kia, trong lòng cũng bị lo lắng chi phối.
Anh đặt tay mình lên mặt cô, nhẹ càng miết. “Tôi biết em xuất phát từ sự lương thiện, nhưng lương thiện cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Phan Cẩn Mai, em có biết tôi đã phát điên lên không?”
Cô nhìn anh, nhất thời không nói nên lời. Khi nãy cô đã nhìn thấy, Cố Tư Vũ ở trong biển người hỗn loạn gọi lớn tên cô, đây là lần đầu tiên Cẩn Mai cảm thấy tên mình thật hay, thật có ý nghĩa. Sự nôn nóng của anh, lo lắng của anh, cô đều nhìn thấy, Cái ôm thật chặt khi tìm thấy cô của anh cô cũng cảm nhận được, trái tim cũng vì vậy mà hoàn toàn rung động.
Cẩn Mai biết mình không thoát khỏi người đàn ông nguy hiểm trước mặt này nữa.
“Nghe tôi nói đây.” Ngữ khí anh đã trở nên bình tĩnh hơn, nhìn thẳng vào mắt cô kiên định từng chữ. “Tôi có thể kí duyệt đơn xin nghỉ việc của em, nhưng giữa chúng ta đã không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần nữa. Từ lúc em đồng ý quay lại Joyce đã không phải, em hiểu ý tôi chứ?”
Cô khẽ nhíu mày. “Vậy anh nói giữa chúng ta là gì?”
“Em rất quan trọng đối với tôi, không có em… tôi vô nghĩa.”
Lúc này Tiểu A ở phía xa đang nói chuyện với một sĩ quan cảnh sát, sau đó cả hai người đi về phía này. Vị sĩ quan kia tháo mũ xuống, nhìn Cố Tư Vũ dùng ngôn ngữ địa phương nói. “Cố tổng, thật cảm kích anh vì đã cho thuộc hạ phụ lực lượng cảnh sát dẹp cơn bạo động.”
Cố Tư Vũ không trả lời, vẫn còn đang tỉ mỉ quan sát vết thương trên tay cô.
Mà Cẩn Mai lại bắt đầu lo nghĩ cho người khác. “Ngài sĩ quan, những người tham gia biểu tình đều là người bị ép vào bước đường cùng, họ không tự nhiên mà đi gây hỗn loạn, mong các anh đừng xử nặng họ.”
Vị sĩ quan kia chuẩn mực đáp. “Khi nãy lực lượng thực thi pháp luật đã thông qua loa tuyên bố rằng bất cứ ai không rời khỏi hiện trường sẽ bị bắt và gọi đây là cuộc tụ tập bất hợp pháp. Cho nên hiện tại những cá nhân tham gia cuộc bạo động đều sẽ phải chịu hình phạt thích đáng, chuyện này chúng tôi không làm chủ được.”
“Nhưng tiền đề vẫn là vì Lawan ép người quá đáng, các anh không hề suy nghĩ cho người dân nghèo mới khiến họ nảy sinh bất mãn dẫn tới bạo loạn. Ở đây có người còn là trụ cột trong một gia đình, nếu họ bị bỏ tù sẽ có rất nhiều người sống không nổi, các anh có từng nghĩ tới không?”
Lúc này đã có một bộ phận người biểu tình nghe thấy lời cô nói, ánh mắt đầy cảm kích nhìn qua.
“Quý cô, chuyện này…”
“Tôi bảo lãnh hết bọn họ.” Cố Tư Vũ lãnh đạm ngắt ngang lời sĩ quan.
Ánh mắt vị sĩ quan có chút khó tin. “Cố tổng, ngài vừa nói gì?”
Ánh mắt Cố Tư Vũ khôi phục lại vẻ thờ ơ uy nghiêm bức người. “Anh không nghe thấy lời cô ấy nói sao? Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc biểu tình ngày hôm nay, toàn bộ thiệt hại đều có thể giải quyết bằng tiền, đúng không?”
Ngoài mặt là câu hỏi nhưng một ẩn ý ngấm ngầm bên trong là sự uy hiếp, vị sĩ quan nhận ra, liền khó xử mà chần chừ.
Anh nhếch mép, “Ngài sĩ quan hẳn là biết nên nói với Hoshi tiên sinh như thế nào thì hợp lý, nhỉ?”
Sắc mặt vị sĩ quan liền thay đổi, cười nói. “Cố tổng yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Cố Tư Vũ gật đầu. “Tiểu A, đi theo ngài sĩ quan giải quyết, không cần hỏi ý tôi.”
“Dạ!” Tiểu A cúi người sau đó quay sang vị sĩ quan kia, làm động tác tay. “Mời.”
Hai người đó rời khỏi, Cố Tư Vũ liền nhìn cô rồi đi về phía một gian hàng đồ ăn bị đánh đổ, anh dựng một cái ghế lên sau đó đi tới không nói một lời bế thóc cô lên đi tới để cô ngồi lên ghế. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, lúc Cẩn Mai còn chưa biết anh định làm gì thì Cố Tư Vũ đã nắm lấy cổ chân nhỏ của cô để lên đầu gối anh.
“Cố Tư Vũ, anh…a…” Một cơn đau ập tới khiến cho Cẩn Mai thất thanh kêu lên.
Anh bẻ chân cô?
Cố Tư Vũ không nhìn cô, nhưng lực đạo ở tay đã giảm đi phần nào, nhẹ nhàng xoa nắn. “Đau sao? Phải đau để em nhớ cái giá của việc xem thường an toàn của bản thân.”
Cơn đau quả thật đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh, chẳng mấy chốc mà cổ chân cô không còn âm ỉ nhức nữa, Cẩn Mai nhẹ nhàng cử động. “Không thể tin được, Cố Tư Vũ, anh còn biết bẻ khớp à?”
“Không biết.”
“Vậy sao…”
“Lần trước em bị trật gân trong rừng thông, lúc về tôi đã tìm hiểu qua kỹ thuật bẻ khớp.” Giọng nói anh không chút cảm xúc.
Cẩn Mai cảm nhận được sự quan tâm trong lời anh nói, không khỏi cảm động nhưng lại vờ bắt bẻ. “Nói vậy anh đem tôi ra làm chuột bạch à?”
Anh không trả lời, khóe môi cong lên.