Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 75




Hôn lễ được tổ chức trong sảnh tiệc ở tầng hai của biệt thự thác nước, Liễu Lịch Hàn ngồi một mình trong góc, một tay bưng ly rượu, nhìn người đàn ông bên cạnh cô dâu một cách châm chọc.

Ngụy Phong mặc âu phục màu trắng vừa người, đèn trần sáng loáng của sảnh tiệc khiến toàn thân anh như phát ra ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn, cử chỉ thong dong.

Rõ ràng là một thằng ở tầng lớp dưới chót không bằng cả côn trùng, lại có thể dung nhập vào xã hội thượng lưu mà Liễu Lịch Hàn gã khát vọng nhất nhưng lại không hề có cảm giác không hài hòa.

Thực lực của anh đã mang đến cho anh cảm giác ưu việt và tương lai xán lạn không gì sánh kịp.

Mà thật đáng buồn là, Liễu Lịch Hàn nôn nóng nhiều năm như vậy, cẩn thận lấy lòng Lộ Bái nhưng vẫn không bắt kịp sự nỗ lực trong nửa năm ngắn ngủi của Ngụy Phong.

Lộ Bái không chỉ khen ngợi anh, đề bạt anh mà thậm chí còn gả Lộ An Thuần cho anh!

Liễu Lịch Hàn nhìn cặp cô dâu chú rể đang mời rượu trong sảnh tiệc, một người đẹp trai anh tuấn, một người xinh đẹp dịu dàng, xứng đôi như thế, gã lại hận đến mức răng nghiến răng.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà anh cứ quay về như vậy, cướp đi tất cả mọi thứ mà gã vất vả cố gắng trong nhiều năm qua chứ.

Việc này quá bất công.

Liễu Lịch Hàn thu lại ánh mắt, nhìn màn hình điện thoại, đó là một bản pdf báo cáo giám định người nhân mà cơ quan giám định gửi, xác định em trai của Ngụy Phong là Ngụy Nhiên và Lộ An Thuần chính là chị em ruột cùng mẹ khác cha.

Từ những ngày mà Ngụy Phong bước vào tập đoàn Lộ thị, liên tục trèo lên đã khiến cho Liễu Lịch Hàn kiêng kỵ, bắt đầu điều tra anh. Cho đến gần đây, khi gã theo dõi Lộ An Thuần thì phát hiện ra cô thường xuyên đến Trung học Nam Gia gặp em trai của Ngụy Phong.

Tất cả sự tiếp xúc của hai người vào năm đó nhảy vào đầu Liễu Lịch Hàn, mà dung mạo tương tự nhau của Lộ An Thuần và Ngụy Nhiên cũng khiến cho trong lòng gã không khỏi sinh ra rất nhiều suy đoán.

Thế là gã mua chuộc bạn học cùng lớp của Ngụy Nhiên - Từ Thanh Thanh, thận lợi lấy được tóc của Ngụy Nhiên, sau đó tiến hành kiểm tra DNA với Lộ An Thuần, xác định hai người là chị em ruột.

Việc này thú vị rồi.

Liễu Lịch Hàn cong khóe miệng cười dữ tợn.

Rất rõ ràng Lộ Bái chỉ có một cô con gái, chính là Lộ An Thuần, nhưng gã từng nghe Liễu Như Yên nói, mẹ của cô không an phận, từng cùng tài xế bỏ trốn, sau đó lại bị Lộ Bái đưa về.

Cho nên, thật ra mẹ cô còn có con riêng.

Chẳng trách, chẳng trách năm đó Lộ An Thuần quen biết với Ngụy Phong, một tiểu công chúa như cô mà đi tiếp xúc nhiều lần với tên xuất thân thấp hèn như Ngụy Phong thì chỉ có thể có một nguyên nhân.

Đứa trẻ mà nhà Ngụy Phong nhận nuôi là em trai ruột của Lộ An Thuần.

Liễu Lịch Hàn đứng từ xa nhìn qua Ngụy Nhiên tới tham gia hôn lễ, chàng trai cao lớn gầy gò, mặc bộ âu phục chính trang mà Ngụy Phong chuẩn bị cho cậu, đứng một mình trước bàn tiệc đứng, ăn bánh ngọt mà không hề có chút cảm giác tồn tại nào.

Thật sự là… càng nhìn càng thấy giống.

Ngụy Phong vẫn lăn lộn thuận lợi ở tập đoàn Lộ thị, có lẽ cũng thấy nhẹ nhàng rồi, dám đưa đứa trẻ này đến dự tiệc cưới, không sợ trong lòng Lộ Bái sinh nghi sao?

Liễu Lịch Hàn do dự, đang nghĩ xem có cần gửi nặc danh bản báo cáo giám định người thân này cho Lộ Bái hay không thì đúng lúc này, gã chợt phát hiện ra một việc quan trọng hơn —

Liễu Như Yên không có mặt!

Vừa rồi gã hoàn toàn tập trung vào bản báo cáo giám định DNA này, vậy mà lại không để ý đến Liễu Như Yên.

Từ hôm đó sau khi cô ta tiết lộ nguyện vọng muốn rời đi với gã, Liễu Lịch Hàn bèn đề phòng ngày đêm, gần như mỗi ngày đều phải đến biệt thự Giang Đinh, tránh cho Liễu Như Yên thật sự bỏ đi.

Nếu như cô ta rời xa Lộ Bái, Liễu Lịch Hàn ở tập đoàn Lộ thị chỉ sợ càng thêm khó đi, vốn đã có rất nhiều người xem thường gã, mà Liễu Như Yên là điểm tựa duy nhất của gã.

Rất rõ ràng, Lộ Bái cũng nể mặt người phụ nữ này nên mới cho gã một thân phận và vị trí.

Liễu Lịch Hàn quyết không thể để con đường phía trước của mình bị hủy hoại trong chốc lát.

Gã tìm một vòng khắp biệt thự thác nước, không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Như Yên đâu thì lấy điện thoại ra gọi điện cho cô ta —

“Chị ở đâu vậy?”

Bên kia điện thoại, Liễu Như Yên do dự nói: “Lộ An Thuần không cho chị đến dự tiệc cưới, cho nên… chị ở nhà.”

“Cô ta không cho chị đến? Vì sao?”

“Bởi vì có rất nhiều khách khứa đều là bạn của mẹ em ấy, em ấy không hy vọng người có thân phận như chị tới tham gia tiệc cưới của em ấy.”

“Nói bậy!” Liễu Lịch Hàn không hề tin tưởng lý do thoái thác của Liễu Như Yên: “Có ai không biết trong cái nhà này, tình cảm của Lộ An Thuần và chị là tốt nhất, sao cô ta có thể không đồng ý cho chị tới tham gia hôn lễ chứ?”

“Tình cảm của chị và em ấy cho dù có tốt thì chị cũng không thể nào thay thế mẹ em ấy được.”

Đột nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng thông báo chuyến bay tối nay của sân bay, sắc mặt Liễu Lịch Hàn tối đi, gã biết mình đoán không sai: “Chị sắp đi rồi à?”

Liễu Như Yên cắn chặt hàm răng, hạ giọng nói: “Lịch Hàn, chị giúp em nhiều năm như vậy, bây giờ chị muốn có cuộc sống tự do.”

“Tự do?” Liễu Lịch Hàn cười lạnh: “Không có tiền thì lấy đâu ra tự do, chị à, chị kiếm đủ rồi thì muốn đi, nhưng em thì sao, chị đi là Lộ Bái sẽ giận cá chém thớt lên người em, sự nghiệp tương lai của em sẽ mất hết, sao chị có thể ích kỷ như vậy chứ.”

“Tương lai của em, sự nghiệp của em… Em biết những thứ này dùng gì để đổi lấy không? Là chị mỗi ngày kinh hồn táng đảm ở lại bên cạnh ông ta, không biết nói câu nào chọc giận tới ông ta rồi sẽ bị tay đấm chân đá, là cuộc sống như địa ngục trong nhiều năm qua của chị đổi lấy tương lai cho em, em nói chị ích kỷ à? Liễu Lịch Hàn, con người phải có lương tâm.”

Liễu Lịch Hàn không muốn lãng phí thời gian nữa, gã bật dậy, cúp điện thoại rồi đi thẳng đến bên cạnh Lộ Bái trong đại sảnh.

Ông ta đang nâng ly rượu trò chuyện với mấy vị Tổng giám đốc, Liễu Lịch Hàn ghé vào bên tai ông ta nói mấy câu, sắc mặt Lộ Bái thay đổi, không đợi mọi người phản ứng lại, ông ta vừa gọi điện thoại vừa sải bước đi ra khỏi biệt thự thác nước.

Lộ An Thuần nhìn thấy ông ta rời đi, trái tim siết chặt.

Nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta không chú ý tới Ngụy Nhiên, đây là chuyện không thể tốt hơn.

Trước hôn lễ, Lộ An Thuần đã dặn đi dặn lại là cậu không thể tới tham gia hôn lễ.

Nhưng cái tên Ngụy Phong này… vẫn đưa cậu tới.

Ngay dưới mí mắt Lộ Bái, hai người thậm chí còn nói chuyện với nhau, Lộ An Thuần nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.

Lộ An Thuần gặp được Ngụy Phong trong vườn hoa.

Người đàn ông mặc âu phục trắng, cùng tường vi thuần trắng trong vườn hoa bổ sung cho nhau, anh nói chuyện cười đùa với những người xung quanh, khí chất tao nhã kiêu ngạo giống như bẩm sinh.

Anh mãi mãi biết cách làm thế nào để hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh một cách đúng mức.

Lộ An Thuần cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đi đến trước mặt Ngụy Phong, trầm giọng nói: “Qua đây, em có việc muốn hỏi anh.”

Ngụy Phong biết cô không muốn làm anh mất thể diện trước mặt người khác, mọi người đều cho rằng cô chủ nhà Lộ dịu dàng thục nữ, chỉ có Ngụy Phong biết được dáng vẻ bí mật của cô.

Cáu kỉnh ghê lắm.

Anh đi theo cô đến một bên đường mòn của rừng trúc không người, Ngụy Phong thuận tay đưa đóa tường vi vừa hái đến trước mặt cô: “Bà xã, thích không, anh dùng tường vi làm hoa chính trong hôn lễ…”

Lộ An Thuần đẩy bông tường vi trắng ra, nắm lấy cổ áo của Ngụy Phong: “Anh nghĩ gì vậy?”

“Em đang nói đến chuyện hôm nay sắp xếp cho Liễu Như Yên rời đi à?”

“Em đang nói đến chuyện anh gọi Ngụy Nhiên đến!”

“Hình như bố em đã đuổi theo rồi, em không lo chị Liễu của em không đi được sao?”

Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ung dung bình tĩnh đó, cô biết, tâm tư người đàn ông này tinh tế lại vô cùng cẩn thận, anh làm việc tất nhiên có lý do của anh.

“Ngụy Phong, anh biết rất rõ em để ý đến điều gì nhất, anh không thương lượng trước với em một tiếng mà đã đưa nó đến hôn lễ, anh không cảm thấy có vấn đề sao? Anh để Lộ Bái trông thấy nó mà sinh ra nghi ngờ thì phải làm thế nào đây!”

Trên mặt Lộ An Thuần trang điểm tinh xảo, giờ phút này khuôn mặt trắng nõn cũng không khỏi đỏ lên vì tức giận: “Anh có kế hoạch gì thì nói với em trước chứ!”

Ngụy Phong bình tĩnh nói: “Ngụy Nhiên là em trai của anh, nó không có mặt ở hôn lễ mới khiến Lộ Bái nghi ngờ.”

“Anh không nên để Lộ Bái nhìn thấy nó.”

“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu như chúng ta che che giấu giấu, đề phòng hai người gặp nhau, với tính đa nghi của Lộ Bái thì mới cảm thấy không thích hợp đó.”

Mặc dù có lý nhưng Lộ An Thuần vẫn rất giận.

Tức giận đến mức muốn đánh anh, lại không tiện động tay.

Ngụy Phong cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng cọ vào tóc mai của cô gái, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp: “Muốn phạt anh thì sau này còn nhiều thời gian, bây giờ em có muốn suy nghĩ đến chuyện của chị Liễu nhà em không.”

“Cần suy nghĩ cái gì chứ.” Lộ An Thuần trừng mắt liếc anh một cái: “Không phải anh đã sắp xếp xong hết rồi sao, cho dù hôm nay chị ấy đi được hay là không được thì tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh mà? Ngụy Phong, ngay từ đầu anh đã không có ý định giúp chị ấy rời đi, anh đang có kế hoạch khác, chị ấy chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của anh mà thôi.”

Ngụy Phong lại có chút kinh ngạc nhìn cô, cười: “Em biết hết rồi.”

“Em không biết kế hoạch của anh, nhưng em hiểu rõ tính cách và tác phong làm việc của anh.” Lộ An Thuần lặng lẽ nhìn anh: “Ngụy Phong, mặc kệ anh muốn làm gì thì xin hãy nói cho em biết, anh như vậy trong lòng em không chắc chắn.”

“Được rồi, hôm nay em chỉ cần làm cô dâu của anh là đủ rồi.”

Người đàn ông ôm cô, khom người muốn hôn cô, Lộ An Thuần nhìn ra được anh sẽ không nói gì cả, tức hổn hển đẩy anh ra rồi quay người rời đi. Cô sải bước đi vào đại sảnh tìm được Ngụy Nhiên.

“Chị! Hôm nay chị xinh đẹp quá.”

“Em còn chuẩn bị quà cưới cho chị nữa, định buổi tối lúc chị ở một mình sẽ đưa cho chị…”

Cậu còn chưa nói xong, Lộ An Thuần đã níu lấy tay cậu, mang theo cậu vội vàng rời khỏi biệt thự thác nước, đi tới bãi đậu xe.

“Rời khỏi nơi này đi.”

“Gì cơ?!” Ngụy Nhiên kinh ngạc hỏi: “Hôn lễ kết thúc rồi hả? Buổi chiều không còn sắp xếp gì à? Tại sao phải đi ạ?”

“Hôn lễ kết thúc rồi.”

“Nhưng mà… còn rất nhiều người ở đây mà.”

Lộ An Thuần dẫn cậu tới bãi đậu xe, từng hàng xe đậu ở đây đều là xe sang trọng chục triệu tệ, giống như triển lãm xe hơi vậy, các nhân nhật có máu mặt trong giới kinh doanh đều tới.

“Ngụy Nhiên, nghe chị nói, sau này cho dù có bất cứ trường hợp nào, chỉ cần có bố chị thì em đều phải cố hết sức tránh đi.” Cô vuốt ve sợi tóc mai ngắn ngủn của cậu: “Không thể để ông ta biết sự tồn tại của em được.”

“Nhưng anh trai em nói, em không nên cố ý tránh né, nhưng vậy sẽ chỉ khiến người khác hoài nghi.” Ngụy Nhiên nhíu mày lại, khó hiểu nhìn qua Lộ An Thuần: “Hơn nữa hôm nay là hôn lễ của anh chị mà! Ngày trọng đại như vậy, em chắc chắn phải tới chứ!”

“Em đừng nghe lời anh trai em nói.”

Chàng trai cúi đầu, có chút phản nghịch lẩm bẩm: “Rõ ràng là chị bảo em phải nghe lời anh trai, bây giờ lại không muốn em nghe.”

“Chị không biết anh trai em muốn làm gì, nhưng chắc chắn là rất nguy hiểm, chị nhất định phải bảo vệ em.”

“Anh trai em cũng sẽ bảo vệ em, anh ấy sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu.”

Đương nhiên Lộ An Thuần cũng biết, nhưng hai ngày nay trong lòng cô luôn lo lắng bất an, cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ngụy Nhiên nhìn ra được sự lo lắng của Lộ An Thuần, cậu níu lấy váy cô nói: “Chị đừng giận anh trai em, được không, mấy năm nay tính anh ấy trở nên hơi cố chấp, không nghe lời người khác.”

“Sao chị lại giận anh ấy chứ.” Lộ An Thuần an ủi nói: “Mãi mãi sẽ không giận đâu.”

Đúng lúc này, Kiều Chính lái chiếc xe Alphard tới, dừng lại trước mặt hai người: “Cô Lộ, để nó lên xe đi, chú đưa nó về.”

“Chú Kiều!” Lộ An Thuần bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, cô không nghĩ tới Kiều Chính vậy mà vẫn ở đây, cô cho rằng chú ấy đã đưa Lộ Bái ra sân bay rồi: “Chú không ở cùng bố cháu sao?”

Kiều Chính lắc đầu: “Bố cháu tự lái xe đi sân bay rồi, một mình.”

“Nhưng mà…” Lộ An Thuần hoang mang nói: “Sao ông ta lại đi một mình chứ.”

“Đại khái là vì…” Kiều Chính giơ điện thoại lên: “Chú đã bỏ lỡ cuộc gọi của ông ấy.”

Trên màn hình điện thoại hiện lên hơn mười cuộc gọi của Lộ Bái, toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ.

Lộ An Thuần càng không hiểu rõ tình hình, chú Kiều lái xe cho bố cô nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nào mất liên lạc, vì sao lần này lại…

Cô theo bản năng kéo Ngụy Nhiên ra phía sau mình, bảo vệ cậu.

Kiều Chính nhìn thẳng vào chàng trai sau lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, mang theo chút phức tạp: “Cháu chính là em trai của Ngụy Phong sao?”

“Vâng, chào chú, cháu tên là Ngụy Nhiên.”

“Ngụy Nhiên!” Lộ An Thuần lập tức ngăn lại: “Không được lên tiếng.”

Ngụy Nhiên lấy làm kinh hãi, chưa từng thấy chị hung dữ với cậu như vậy, trong lúc nhất thời cậu có chút lo sợ không yên, nhanh chóng ngậm miệng cúi đầu.

Kiều Chính nhìn ra được sự đề phòng của Lộ An Thuần đối với chú ấy, đương nhiên không phải là đề phòng chú ấy mà là đề phòng Lộ Bái mà chú ấy phục vụ.

“An An, cháu có biết tại sao chú lại xuất hiện ở nơi này không?”

“Bởi vì chú đã bỏ lỡ cuộc gọi của bố cháu.”

“Bởi vì đây là ý của cậu Ngụy, cậu ấy bảo chú tới đón Ngụy Nhiên.”

Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn chú ấy, không thể tin được, Kiều Chính lái xe cho Lộ Bái nhiều năm như vậy lại bỗng nhiên phản bội mà nghe lệnh của Ngụy Phong.

Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào bên cạnh Lộ Bái, cho nên vẫn từ chối: “Chú Kiều, không cần làm phiền chú, cháu sẽ gọi xe đưa nó về.”

Kiều Chính không miễn cưỡng, đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn Ngụy Nhiên: “Cậu bé, năm nay cháu… bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cháu mười…”

Lời nói của Ngụy Nhiên bị cắt ngang, Lộ An Thuần véo lòng bàn tay cậu, cậu vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm một câu nào nữa.

“Chú Kiều, chú cảm thấy rất hứng thú với em trai của chồng cháu sao?”

Kiều Chính cười cười, chỉ bất đắc dĩ nói một câu: “Nếu như con trai chú còn sống thì có lẽ cũng lớn bằng nó, cho nên nhìn thấy nó… chú không khỏi có chút đau lòng.”

Lộ An Thuần không biết Kiều Chính có con, năm thứ hai sau khi mẹ mất, chú ấy đã đến bên cạnh Lộ Bái làm tài xế.

Từ thành phố Kinh đến thành phố C, nhiều năm như vậy nhưng chú ấy mãi không kết hôn, làm việc cho Lộ Bái cực kỳ trung thành, gần như gọi là đến.

Lộ An Thuần không có cách nào tin tưởng chú ấy được.

“Chú Kiều, chú có con sao?”

“Ở tuổi của chú sao lại không có con chứ, chỉ là nó…” Kiều Chính cười khổ: “Thôi không nói chuyện này nữa, An An, nếu cháu đã không tin chú thì chú không miễn cưỡng nữa, chú sẽ gọi xe khác đưa nó về.”

“Không cần làm phiền chú Kiều đâu.” Lộ An Thuần rất cẩn thận nói: “Cháu đã đặt xe qua mạng rồi.”



Buổi tối truyền đến tin tức, Lộ Bái bị cảnh sát bắt giữ tạm thời, nguyên nhân là say rượu lái xe, chạy quá tốc độ và cố ý gây thương tích.

Lộ An Thuần biết được tin này thì kinh hãi đến mức không nói thành lời.

Say rượu lái xe…

Hôm nay trong hôn lễ, Lộ Bái quả thật đã uống rượu, sau đó ông ta vội vàng rời đi, chắc là đã biết được tin tức hôm nay Liễu Như Yên chuẩn bị lén lút trốn ra nước ngoài, cho nên ông ta đã đuổi theo đến sân bay chặn đường.

Nhưng sao ông ta lại say rượu lái xe chứ?!

Lộ An Thuần bỗng nhiên nghĩ đến Kiều Chính.

Không sai, Kiều Chính không nghe máy cuộc gọi của Lộ Bái, với sự hiểu biết của Lộ An Thuần đối với Lộ Bái, ông ta sẽ làm việc xúc động hơn khi nổi giận, có lẽ không liên lạc được với Kiều Chính, lại không có kiên nhẫn tìm tài xế khác, trong cơn tức giận đã tự mình lái xe ra sân bay.

Mà trên mạng có mấy video bạo lực liên quan đến Lộ Bái, đẩy chuyện Lộ Bái say rượu lái xe và đánh người lên đến đầu gió của dư luận, nhanh chóng lên men, xông thẳng lên hot search.

Trong hình ảnh video, giữa sân bay biển người đông đúc, Lộ Bái tức giận cho Liễu Như Yên mấy bạt tai, giống như bạo chúa. Mà Liễu Như Yên trong video không còn khúm núm như khi ở nhà nữa, cô ta vậy mà lại phản kháng lại ông ta, dùng balo trên người đập ông ta, đã đánh trả rồi còn chửi ầm lên, mắng ông ta là biến thái, đáng đời không có ai yêu.

Xem đến đây, Lộ An Thuần đã biết là Liễu Như Yên cố ý, chị ấy chắc chắn đang cố ý chọc giận Lộ Bái!

Ngay sau đó chính là hình ảnh người đàn ông đè người phụ nữ xuống đất đánh một trận tàn nhẫn, theo tiếng khiển trách của người qua đường thì còn có tiếng gào sắc bén của người phụ nữ, chẳng mấy chốc cảnh sát sân bay đã chạy tới, giữ lấy Lộ Bái, bắt ông ta đưa đến cục cảnh sát.

Cục cảnh sát tiến hành đo nồng độ cồn của Lộ Bái, sau khi xác định ông ta uống rượu lái xe, cộng thêm cố ý gây thương tích, ông ta bị bắt giữ phạt hành chính.

Bởi vì Lộ Bái nổi tiếng, dù sao cũng là người đàn ông nhiều năm chiếm vị trí đứng đầu bảng nhà giàu, hơn nữa còn là doanh nhân từ thiện.

Lần này, vừa say rượu lái xe vừa gây thương tích, hình tượng sụp đổ, mạng lưới dư luận với thanh thế to lớn, thậm chí còn ảnh hưởng tới cổ phiếu của tập đoàn Lộ thị, hiện ra đồ thị leo dốc nhảy cầu.

Cô gọi điện thoại cho Liễu Như Yên, biết được Liễu Như Yên đang ở bệnh viện, không có gì đáng ngại, chỉ là cánh tay bị trật khớp nhẹ và chút tổn thương ngoài da, trong khoảng thời gian này cô ta sẽ không về, sẽ ở trong căn nhà vốn dĩ của mình, bảo Lộ An Thuần không cần lo lắng.

“Thật ra tất cả những chuyện này đều đã được chị và Ngụy Phong lên kế hoạch hết rồi, đúng không?” Lộ An Thuần không khỏi hỏi cô ta: “Chị hoàn toàn không có ý định ra nước ngoài, chỉ vì dụ rắn ra khỏi hang thôi.”

Liễu Như Yên thở dài một hơi rất khẽ: “An An, mẹ của em có chạy được không, không chạy được, cho dù bên cạnh có người đàn ông rất yêu bà ấy, bà ấy vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tên ác quỷ đó, chị lẻ loi trơ trọi một mình, còn có em trai hám lợi đâm sau lưng, sao chị có thể trốn được chứ.”

Giọng nói cô ta trầm khàn, tựa như tiếng đàn violon khô khan trong đêm tối —

“Cách duy nhất, chính là lật đổ ông ta.”



Buổi tối, Ngụy Phong xử lý xong công việc rắc rối ở công ty rồi trở về biệt thự Giang Đinh thì đã là đêm khuya.

Lộ An Thuần kéo anh đến phòng mình, đóng cửa lại, cô vội vàng nói: “Anh cho rằng như vậy thì có thể lật đổ Lộ Bái sao? Bắt giữ hành chính không phải là ngồi tù, chưa tới nửa tháng ông ta sẽ được thả ra, sau khi ra ngoài sẽ điều tra tất cả, Ngụy Phong, anh sẽ đặt bản thân vào nguy hiểm, còn chú Kiều cũng sẽ xong đời! Ngụy Phong, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì em nên làm thế nào đây.”

“Được rồi bà xã.” Ngụy Phong dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt cô, cưỡng ép cô bình tĩnh lại: “Ít nhất cũng có thể để em sống tự do được mấy ngày.”

“Sau đó thì sao?”

“Lộ An Thuần, em tin anh không?”

Lộ An Thuần gật đầu mạnh, trong mắt lại đầy vẻ lo lắng.

Ngụy Phong cười lạnh lùng, quay người xách cái ghế lên rồi đi đến dưới camera giám sát ở góc tường, anh giơ tay lên đập nát chiếc camera đã được lắp đặt trong phòng cô nhiều nam —

“Đêm nay là đêm tân hôn, sẽ không còn bất cứ kẻ nào quấy rầy chúng ta nữa.”