Tình Tỏa Thâm Cung

Chương 22




“Ai” Hiên Viên Kính thở dài “Kì thật Hiệp Hách tộc của ta có tập tục huynh muội kết hôn để duy trì huyết thống tinh thuần, cho nên Bình muội từ nhỏ luôn muốn làm tân nương của ta. Nhưng năm đó khi tiến quân trung nguyên, Trần Danh Hạ đề xuất muốn làm hoàng đế của người hán thì phải tôn trọng truyền thống và luân lí của người Hán, dù sao ta đã có ngươi, cưới nữ nhân nào thì có quan trọng gì? Cho nên dựa theo an bài của hắn cưới con gái của khả hãn Mộc Bố Thái Bộ ở Mông Cổ. Sau đó vì lưu lại ngươi, ta gả nàng cho bát đệ của ngươi, Bình muội tuy đau lòng, nhưng vì ta nên đồng ý hết. Khi nàng yêu cầu ta ôm nàng, ta thật sự không thể cự tuyệt, dù sao ta đã nợ nàng quá nhiều. Sau đó ta đánh vào kinh thành, Trần Đông Vi đổi tên đổi họ thành Đông Phương Thâm Duy, liên lạc khởi nghĩa khắp nơi, lúc đó Bình muội vốn có thể trở về chỗ ta, nhưng nàng vẫn tự nguyện ở lại bên cạnh Trần Đông Vi làm mật thám. Nàng không yêu người hán đó, càng không sinh con cho hắn, tuy Trần Đông Duy không biết, nhưng hai hài tử đó đều là con ta” (Ặc, một đứa thì còn chấp nhận được  )

Thu trầm mặc, Hiên Viên Bình gả cho người nam nhân mà bản thân không yêu, bát đệ bị thê tử phản bội mà không biết, bách tính trầm luân trong loạn thế, âm dương theo quy luật, phúc họa duy tự cầu. Nước đã chảy đi khó trở lại, loạn thế hỗn độn, có ai mà không đáng thương?

Trong tiếng gió ẩn ẩn truyền đến một tiếng ca, Trần Danh Thu nghiêng tai lắng nghe, một giọng nam thô khàn xướng:

Nhớ cố hương, nhớ cố hương, cha mẹ tựa cửa mong người về

Nhớ cố hương, nhớ cố hương, thê tử ôm con chờ chồng về

……

“Quân của ta tiến công Chử Diệp sơn quá lâu, sĩ khí càng lúc càng thấp”

Các binh sĩ đang nhớ nhà, nhớ thân nhân ở cố hương, nhớ bùn đất ở cố hương, nhớ thái bình đã lâu. Tiếng ca không thành âm luật xúc động tâm linh đồng dạng mỏi mệt của Thu, thê lương đau đớn, mười năm vứt bỏ bản thân, loạn thế này, loạn thế vì y mà nên này, chiến loạn kéo dài bảy năm không ngừng, còn có máu và nước mắt của vô số bách tính, nên kết thúc thôi, tất cả đều nên kết thúc thôi.

Còn có đường tình không có tương lai giữa y và Hiên Viên Kính, từ thời khắc y yêu đối phương, cũng đã đi đến cuối đường.

“Ta chỉ cho ngươi một biện pháp, có thể không tốn một binh một tốt mà vẫn chiếm được Chử Diệp Sơn”



Quân đội do Trần Đông Vi dẫn dắt sau khi bại trận đã vội vàng chạy lên Chử Diệp sơn, phản quân dựa vào ưu thế địa lí để giằng co với ba vạn quân đội, sau hơn ba tuần chiến cục vẫn giằng co như cũ. Nhưng sơn thế nhìn như không gì phá nổi cũng có nhược điểm trí mạng, đó là trên núi không có giếng nước cũng không có nơi chứa nước, nguồn nước duy nhất có thể uống được là một dòng suối nhỏ chảy từ đỉnh núi, phương pháp phá tan phản quân mà Trần Danh Thu đưa ra chính là lợi dụng điểm này!

Hiên Viên Kính tỉ mỉ chọn ra ba gã thị vệ có khinh công trác tuyệt, ba người thừa dịp bóng đêm, từ dưới núi leo lên đỉnh núi, ở đầu nguồn suối rắc kịch độc ‘hủ cốt đoạn tràng tán’!, cả dòng suối liền hóa thành độc dược trí mạng

Phản quân hoàn toàn chưa phòng bị, vẫn dùng nguồn nước suối trong vắt này, nhóm lửa, nấu cơm, rửa đồ ăn, rửa mặt. Vừa vào miệng, tức là ngày mạng về âm tào!

Gần một nửa phản quân mất mạng bởi nước độc, những người còn lại thì bị cắt đứt nguồn nước!

Một người không ăn cơm có thể chịu đựng được mười ngày, nhưng không có nước, lửa sinh mệnh sẽ tắt trong vòng bảy ngày

Tàn dư của phản quân hy vọng quân đội của Hiên Viên Kính lại công sơn, có lẽ bọn họ có thể nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn, nhưng đại quân dưới núi lại luôn án binh bất động, canh giữ chặt chẽ các con đường xuống núi. Cơn khát, như một ngọn lửa dần dần thiêu rụi ý chí chiến đấu của mỗi người, lý tưởng hào hùng khôi phục hán thị giang sơn cũng không thắng nổi khát vọng sinh tồn. Năm ngày sau, phản quân tuyệt vọng rời bỏ địa hình hiểm trở dùng để chống hoàng quân, như một đám dã thú gần chết lao xuống núi. Dưới sự bao vây tiêu diệt của hoàng quân, phản quân đều đầu hàng, sau đó bị giết sạch!

Nơi quân đội của Hiệp Hách tộc đi qua, chưa từng có người sống sót!

Ngày thứ sáu, quân Hiệp Hách đặt vũ khí xuống, bắt đầu dọn dẹp đống tử thi chất cao như núi. Dòng suối trong vắt trên núi, nước độc lấy mạng, giờ hóa thành một bể máu tươi



“Thu, về đi thôi, gió trên núi quá lớn, ngươi sẽ sinh bệnh” Trên mặt đất đầy tử thi, Trần Danh Thu được Hiên Viên Kính đỡ, chậm rãi đi tới, thi thể chồng chất thỉnh thoảng ngáng chân y, lời khuyên mềm mỏng của đế vương bị y ngoảnh mặt làm ngơ.

“Nghe lời, ngươi về doanh địa trước đi, ta ở lại tìm thi thể bát đệ của ngươi là được rồi. Nếu tìm được, ta sẽ an tang cho hắn cẩn thận”

Nghe lời? Khóe môi của Trần Danh Thu không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh. Hắn muốn y nghe lời! Mười năm quen biết, Hiên Viên Kính hắn đã mấy lần nhìn thấy y nghe lời?

Nhưng Trần Danh Thu hiện tại không có tâm tư mỉa mai. Niềm vui sướng khi báo thù được bát đệ đã vứt bỏ y năm đó không đến như mong đợi, tâm trạng của y ngược lại còn rơi vào nỗi bi thương không thể hóa giải và quên đi. Bước đi loạng choạng không vững, nhưng y vẫn đẩy vòng tay tính ôm y của Hiên Viên Kính ra, mờ mịt đi về phía trước

Ta đang tìm cái gì? Ta muốn tìm cái gì?

Là vấn đề không thể trả lời, là bi thương không thể xua tan.

Sinh tựu hào môn du du giả, thế tình tẫn phó đông lưu thủy. Sạ khả cuồng ca thảo trạch trung, chẩm kham vô tình phong trần hạ?

(Kẻ ưu tư sinh tại hào môn, nước chảy về đông trả trọn thế tình. Chợt muốn cuồng ca nơi nhà cỏ, phong trần sao chịu nổi vô tình?)

Tự do yên tĩnh từng có, trống rỗng mỏi mệt hôm nay, hối hận về lần gặp gỡ nơi đầu đường kinh thành, phiền não về nhân tình vô thường mang đến mỗi một lần thương tổn, nhưng vẫn không thể quên được nỗi nhớ khắc vào tận đáy lòng. Người yêu, huynh đệ, bằng hữu, thân nhân, trưởng bối, còn có kẻ thù bên cạnh. Rất nhiều gương mặt quen thuộc không ngừng hiện lên trước đôi mắt đã mất đi ánh sáng

“Hiên Viên kính, cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!”

Một tiếng hét dài, một thân ảnh màu xám thi triển khinh công, như từ trên trời lao thẳng xuống Hiên Viên Kính. Trường kiếm màu bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời

Chỉ trong chớp mắt, Trần Danh Thu đã nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Bát đệ, là hắn, thật sự là hắn!

Đệ đệ từng bỏ mặc y

Cũng là thân nhân duy nhân trên đời của y

Không kịp nghĩ nhiều, thân thể của Thu đã chắn trước người Hiên Viên Kính. Thấy y đột nhiên nhảy ra, Trần Đông Vi không khỏi sững lại, đang do dự có nên rút kiếm về hay không, thì trường kiếm đã đâm thẳng vào ngực của Thu

Máu tươi bắn ra, giọt giọt đỏ tươi, tựa như u hồn trở về.

“Cầu xin ngươi, Thu, mở mắt ra, nói chuyện với ta a! Thái y, thái y, mau truyền thái y a!” Hiên Viên Kính vừa kích động kêu to, vừa hoảng loạn giơ tay bịt miệng vết thương, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra

“Ngươi sẽ không sao, Thu, tuyệt đối không, ta sẽ không để ngươi bỏ ta đi”

“Trên kiếm… có… độc” Trần Đông Vi đứng sững ở một bên, cuối cùng miễn cưỡng thốt ra được mấy chữ. Gặp lại, cũng là để vĩnh biệt?

“Ngươi— tại sao lại giết y!” Hiên Viên Kính vung tay, vô số binh sĩ xông lên, đao, thương, kiếm bao vây lấy Trần Đông Vi

Tại sao? Trần Đông Vi cười khổ. Bởi vì tứ ca mà ta từng vô cùng sùng kính lại rúc vào trong lòng kẻ thù, hay là bởi vì y rúc vào trong lòng một nam nhân khác? Đáp áp, ta và ngươi đều muốn biết

Tứ ca, ta muốn giải thích với ngươi, năm đó, ta đã muốn cứu ngươi khỏi tay của tên man rợ đó đến cỡ nào, nhưng chiến sự phía nam hết sức căng thẳng, triều đình muốn gấp gáp hòa đàm với Hiên Viên Kính nên bức ta đồng ý hòa thân. Bỏ lại ngươi, từ bỏ ngươi, phản bội ngươi, tim ta chưa bao giờ ngừng đau

“Đừng…” Dồn lại chút sức lực cuối cùng, Thu vươn bàn tay đầy máu, túm lấy vạt áo của Hiên Viên Kính, đứt quãng nói, “thả hắn… đi…ta …chỉ còn…một… thân nhân…”

“Ta…” Giọng nói của  Hiên viên Kính nghẹn ngào, mười năm qua, ngươi chưa từng cầu xin ta chuyện gì, lần đầu tiên yêu cầu, thì lại muốn ta thả hung thủ đã giết ngươi sao?

“Đồng ý… ta…”

“Được, ta thả hắn đi” Hiên Viên Kính gian nan gật đầu

Lời hứa bị ép nói ra trước mặt hơn ngàn binh sĩ được thực hiện, Trần Đông Vi kéo bước chân nặng nề rời đi, chỉ là, hắn vẫn bất giác liếc nhìn lần cuối Thu đang nằm trong vũng máu. Một ánh mắt quyến luyến không nỡ cuối cùng.



Tiếng gọi của Hiên Viên Kính, tiếng trị liệu của Lí Vị, tiếng khóc của Ấu Tích, tất thảy đều dần dần cách xa Thu. Tim của y dường như đang chậm rãi lay động theo gợn nước, nhẹ nhàng quẫy động… Tựa như về với lúc ban sơ, tiến vào vĩnh hằng… Ánh sáng ấp ám dịu dàng mở rộng trước đôi mắt vốn tối đen, một đám mây trắng bồng bềnh nâng lên thân thể nặng nề, y dường như lại được trọng sinh…

“Thu… Thu…” là ai đang gọi tên y bằng giọng nói dịu dàng quen thuộc? Là mẫu hậu? Là phụ hoàng? Tiếng gọi truyền thật sâu đến bộ phận lạnh lẽo nhất trong linh hồn y, tựa như một luồng sức mạnh vô pháp kháng cự, dìu y chậm rãi bay lên…

Y mơ màng nhớ lại chuyện cũ, tuy hỗn loạn, chập chờn, thậm chí điên đảo trình tự, Hiên Viên Kính, Ấu Tích, bát đệ, Hiên Viên Bình, … mỗi một cái tên từng dây dưa trong sinh mệnh của y chậm rãi biến mất, thì ra chết đơn giản như thế, từng món nợ cũ chưa trả dứt từ nay xóa bỏ…

Túc túc lạnh cảnh sinh, thêm ta lâm hác thanh.

Khu yên tìm giản hộ, cuốn vụ rời núi doanh.

Quay lại cố vô tích, động tức như hữu tình.

Mặt trời lặn sơn thủy tĩnh, vì quân khởi tùng thanh.

(Cảnh lạnh trời u tĩnh, thêm một mảnh ao trong

Xua khói tìm liều nát, cuốn (sương) mù rời sơn doanh

Đi về không vết tích, hơi thở như có tình

Mặt trời lặn non nước lặng, vì quân dậy trống vang)



Trong một cánh rừng yên tĩnh ở ngoại ô kinh thành, mộ bia của Thu được dựng lên. Trên mộ bia trắng nõn, trừ tên của y, một chữ cũng chưa khắc

Trải qua trận chiến ở Giang Nam, phản quân đại thương nguyên khí, hoạt động của Trần Đông vi cũng không thể không chuyển sang hoạt động ngầm, sau đó rất nhiều năm, quốc gia không còn chiến loạn, hòa bình lại đến với nhân dân.

Năm kế tiếp của khánh vương triều, đại đế đầu tiên Hiên Viên Kính mới đăng cơ được gần hai năm chết đột ngột. Ấu tử Hiên Viên Nghi mới gần mười ba tuổi kế thừa đại thống, là đại đế thứ hai của Khánh vương triều



Mùa hạ năm thứ tư Khánh Vương triều. Thành Hứa châu. Nhà cũ của Trần Danh Thu

“Công tử, ta đảm bảo sẽ chữa khỏi cho đôi mắt của ngươi, chỉ cần châm thêm mấy châm nữa, nhất định sẽ không sao.” Đại phu mặc một bộ áo dài nói

“Mấy châm? Hai năm trước ngươi cũng nói như vậy. Rốt cuộc có được hay không a, lang băm” Công tử trẻ tuổi bị mù bĩu môi, ra vẻ không tin, “Ấu Tích, kể từ ngày mai ngươi mời đại phu khác cho ta”

“Đừng đừng, công tử, ngài tha cho Lí Vị đi, nếu gia mà biết, khẳng định sẽ đuổi ta đi”

“Vậy ngươi đi luôn a, dù sao với bản lĩnh của ngươi, còn lo không có cơm ăn sao?”

Vị công tử trẻ tuổi này chính là người vốn đã sớm ‘chết’ Trần Danh Thu!

—————————————————————————————–

Tại buổi tối y đến gần với cái chết, trong quân doanh thắp sáng đống đống lửa trại, điểm điểm ánh lửa, gió đêm thổi qua, phảng phất đang chiếu sáng con đường đi thông phàm trần, muốn thổi linh hồn sắp rời nhân thế trở về

Hiên Viên Kính vẫn không rời giường Thu nửa bước, chỉ là hắn không hề nói chuyện, phảng phất như đã hoàn toàn bĩnh tĩnh đối mặt với sự héo tàn của một sinh mệnh. Vừa rồi hắn còn điên cuồng vung quân đao, làm một dám thái y sợ hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy dập đầu. Nếu không phải hắn không muốn làm trước giường của Thu nhuốm máu, thì những đại phu này đã sớm bị hắn chém chết tại chỗ. Mà giờ khi phó tướng đến cầu tình cho bọn họ, hắn thậm chí sai người truyền lời: “thả hết thái y ra, trẫm không trách tội bọn họ.” Ở sâu trong nội tâm, hắn đã dần dần cảm nhận được cảm giác vô lực của bản thân khi đối mặt với vận mệnh. Trên chiến trường bách chiến bách thắng, hắn bình sinh lần đầu tiên giơ cờ trắng đầu hàng sinh mệnh…

Kì quái là, trong lòng hắn lại rất an tường, như đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa, hắn và Thu, một chuyến lữ hành rời bỏ mọi phiền não. Từ nay về sau, hắn không cần vì sự lạnh đạm và thay đổi thất thường của người yêu mà phiền não, không cần vì đoán suy nghĩ của Thu mà khuấy động suy nghĩ vốn không nhiều của hắn

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Kính nhặt lên đại đao từng theo hắn chinh chiến giết địch nhiều năm, chậm rãi kề sát cổ…

“Hoàng thượng, không thể!” Lí Vị trùng hợp đi vào, vội vàng giữ chặt đao, hô, “Hoàng thượng, ngài không thể phí hoài bản thân a! Vi thần vừa nghĩ ra một phương thuốc, có thể cứu được vương gia”

Hiên Viên Kính nghe vậy lập tức túm chặt vạt áo của Lí Vị, quát hỏi: “Ngươi có thể cứu y? Ngươi thật sự có thể cứu y?”

“Phải, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì? Đừng có ấp a ấp úng, nói mau!” Hiên Viên Kính tăng thêm lực tay, lắc lắc vị đại phu trong tay

Lí Vị cười khổ: “Hoàng thượng, ngài thả vi thần xuống trước đã, thần sắp tắt thở rồi. Thần bị thắt cổ chết là chuyện nhỏ, nhưng vương gia có thể không cứu được”

Đợi đến lúc Hiên Viên Kính thả hắn xuống, Lí Vị mới nói: “Trước đây, sư phụ của thần từng truyền cho thần một phương thuốc cứu mạng, phương này không những có thể trị ngoại thương nghiêm trọng, mà còn có hiệu quả giải độc. Bất quá nhiều năm qua thần chưa từng sử dụng, bởi vì người uống thuốc này mặc dù có thể sống lại, nhưng sẽ quên hết quá khứ, trí nhớ trống rỗng.”

Trong nháy mắt, Hiên Viên Kính cảm thấy trong đầu trống rông, cuối cùng, hắn chậm rãi gật gật đầu…



Trần Danh Thu sống lại, nhưng trở nên như trẻ sơ sinh, cái gì cũng không nhớ, quên những sách từng đọc, quên cách đánh đàn, quên nam tử mặc hoàng bào đã yêu y cuồng nhiệt mười năm như thế nào, cũng quên mối hận khắc cốt ghi tâm của mình đối với kẻ thù cướp đoạt thiên hạ trần thị, còn có, tình yêu đau khổ giãy dụa trong đoạn thời gian cuối cùng…

Hiên Viên Kính dựng một tấm bia không chữ cho Trần Danh Thu ‘đã chết’ ở ngoại ô, rồi sau đó truyền hoàng vị cho thứ tử Hiên Viên Nghi, đối với bên ngoài thì tuyên bố mình chết đột ngột, rồi mang Thu về lại thành thị tràn ngập kí ức của bọn họ.

Vẫn là phố xá phồn hoa đó, vẫn là đám người bận rộn đó, thay đổi là, vết thương trên mỗi người…

Ở đây, bọn họ có thể chậm rãi liếm láp vết thương trong quá khứ, lẳng lặng sống những ngày tháng thuộc về mình…

Sau đó không lâu, Lí Vị cả người đầy đụi đất dẫn theo Ấu Tích khóc lóc tìm tới nơi này, Hiên Viên Kính không hỏi nhiều, ngầm cho phép bọn họ gia nhập

Thời gian như dòng suối róc rách chậm rãi chảy qua, hai năm bình tĩnh qua đi, đôi mắt của Thu vẫn không chuyển biến tốt, nhưng y dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện, sách của y, tranh của y, cầm của y, cờ của y, khi y lại khảy lên khúc [Vũ đả ba tiêu], Hiên Viên Kính không khỏi nghĩ đến, có lẽ Thu đã nhớ lại tất cả. Nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, Thu cũng cái gì cũng không nói. Bởi vì, cổ khúc này, không còn mang theo thê lương của ngày xưa, mà thay vào đó, là giai điệu của sinh mệnh, ấm áp, mềm mại, đánh thật sâu vào đáy lòng của mỗi một người nghe khúc …



“Các ngươi đang nói gì đó?” Đang nói chuyện thì có một giọng nói to vang truyền đến, Hiên Viên Kính sải bước vào phòng, “Lí vị, tiểu tử ngươi còn chưa chữa khỏi cho mắt của Thu? Cứ như vậy nữa, ngươi sớm cuốn gói cút đi, đừng suốt ngày đến đây ăn chực nữa”

Lí Vị cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Ấu Tích, nàng liền đỏ mặt quay đầu đi.

Trần Danh Thu mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào bờ vai rộng lớn bên cạnh, Hiên Viên Kính hiểu ý ôm y vào lồng ngực ấm áp…

==================== HOÀN =====================