Diệp Ngôn đã muốn ly hôn?
Nghe thấy câu nói ấy được phát ra từ miệng cậu con trai của mình, Cung Mẫn Giai chẳng những không tỏ ra tức giận mà còn nhoẻn miệnh cười. Chính thái độ quá đỗi điềm nhiên ấy của bà mới là thứ khiến đối phương khó lòng hiểu được và trở nên dè dặt.
"Con với cô ta đâu có đăng ký kết hôn, cũng chưa từng tổ chức hôn lễ..."
"Người con muốn nói đến là Tống Tuyết Nghi chứ không phải Mạn Đình, mẹ đã thừa biết rõ sao còn cố tình vòng vo?"
Cung Mẫn Giai còn chưa nói xong thì Diệp Ngôn đã vội cắt lời, bấy giờ mới khiến nụ cười trên môi người phụ nữ trung niên nhạt dần rồi vụt tắt hẳn, chất giọng của bà cũng trở nên lạnh lùng.
"Vậy con cũng thừa biết là mẹ sẽ không bao giờ đồng ý, thì tại sao vẫn nói ra?"
"Mẹ à, hai chuyện này căn bản hoàn toàn khác nhau."
"Được, vậy con cho mẹ lí do đi."
"Con không yêu cô ta."
Diệp Ngôn dứt khoát trả lời, với câu nói ấy của anh đã khiến bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
"Hơn hai năm chung sống con vẫn chưa hề có tình cảm với tiểu Nghi?"
"Sự thật là chưa từng có."
Người đàn ông rất dứt khoát với câu trả lời của mình, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không thể làm Cung Mẫn Giai tức giận, bà lại điềm nhiên lên tiếng:
"Vậy xem ra những gì tiểu Nghi đã nói trước đó hoàn toàn là sự thật."
Diệp Ngôn khẽ chau mày, anh đang không hiểu Cung Mẫn Giai muốn ám chỉ đến vấn đề gì.
"Mẹ muốn nói tới chuyện con và cô ấy không chung giường?"
"Con biết rồi sao còn hỏi lại?"
Thái độ lãnh đạm và chất giọng lạnh lùng của Cung Mẫn Giai mỗi lần vang lên đều có thể áp bức tâm trạng của người đàn ông, khiến không gian mỗi lúc càng ngột ngạt.
Nếu nói Diệp Ngôn mạnh mẽ, bất khuất, không coi ai ra gì và không có điểm yếu thì đó là một sai lầm. Vì chẳng ai biết rằng, điểm yếu của anh chính là Cung Mẫn Giai, người phụ nữ đã dạy dỗ và đào tạo anh từ khi mới sinh ra đến bây giờ. Những gì Cung Mẫn Giai đã trải qua anh đều biết, và đó cũng chính là thứ khiến anh áp lực suốt những năm vừa qua.
"Chuyện này đến đây là kết thúc, từ giờ về sau mẹ không muốn nghe con nhắc lại nữa. Mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi."
"Tại sao lại kết thúc khi con vẫn chưa có được câu trả lời?"
Cung Mẫn Giai đã đứng dậy định bỏ về giường ngủ, nhưng thái độ và câu nói của Diệp Ngôn khiến bà phải ngồi trở lại để tiếp tục trả lời.
"Câu trả lời của mẹ là không đồng ý. Và ngược lại, con bắt buộc phải sớm giúp tiểu Nghi mang thai."
"Nếu con vẫn cương quyết ly hôn thì sao?"
"Vậy thì đừng nhìn mặt mẹ nữa."
Diệp Ngôn cứng rắn một thì Cung Mẫn Giai cương nghị tới mười, ánh mắt của bà nhìn nam nhân đối diện tuyệt nhiên sắc lạnh.
"Con quên rằng suốt 20 năm qua mẹ con chúng ta phải chịu đựng những gì rồi à? Những lời sỉ vả, xem thường của Âu Ái Vương, còn có cả sự ghẻ lạnh, phân biệt đối xử của ba con, tất cả con đều quên hết rồi sao? Mẹ nhẫn nhịn tới ngày hôm nay chính là mong chờ cơ hội được trở mình, được làm chủ của Diệp gia, khiến mẹ con Âu Ái Vương phải nếm lại mùi vị bị người khác chà đạp là như thế nào. Vậy mà bây giờ chỉ vì một người phụ nữ thấp kém mà con muốn từ bỏ mọi thứ, dập tắt hết hi vọng của mẹ, kể cả quên đi những uất ức mà mẹ phải trải qua? Đó là điều con mong muốn sao Diệp Ngôn?"
Càng nói, Cung Mẫn Giai càng không giữ được bình tĩnh, những lời lẽ bà thốt ra là một nút thắt, thắt chặt trái tim nhỏ bé của người đàn ông.
Một bên là người anh yêu, một bên là người đã banh da xẻ thịt mang anh đến thế giới này. Còn anh bị kẹt ở giữa, chẳng biết phải làm sao mới vẹn cả đôi đường.
Bấy giờ cả hai người đều giữ im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình, và Diệp Ngôn cũng chẳng còn gì để nói sau khi nghe Cung Mẫn Giai buông lời chất vấn.
Mãi đến một lúc sau, Cung Mẫn Giai mới trầm giọng lên tiếng:
"Mẹ muốn nghỉ ngơi, con ra ngoài đi."
Kết quả cuối cùng của cuộc trò chuyện vẫn là Diệp Ngôn phải thỏa hiệp, anh không còn lời gì để nói nên đã lặng lẽ rời đi.
Bên hiếu, bên tình, dĩ nhiên luôn luôn lúc nào chữ hiếu cũng sẽ đứng đầu tiên.
----------------
Khi Diệp Ngôn quay trở về phòng ngủ đã là lúc hơn 11 giờ khuya và trong phòng, Mạn Đình vẫn còn đang thức để chờ đợi anh.
Nghe thấy phía cửa phòng có tiếng động, Mạn Đình liền ngồi dậy, nhìn Diệp Ngôn đi vào cô đã rất vui mừng, nhưng sau đó lại nhanh chóng thay đổi biểu cảm khi thấy sắc mặt anh không được tốt.
"Có chuyện gì hay sao mà trông anh không được vui vậy?"
Diệp Ngôn bước đến giường ngủ, anh không nói gì mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Mạn Đình, sau đó tựa lưng vào thành đầu giường, ánh mắt nam nhân nhìn cô từ phía sau lưng, khẽ đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái. Mỗi hơi thở của anh đi kèm là mùi rượu nồng nặc, khiến Mạn bất giác chau mày, cô xoay người lại nhìn anh, khẽ hỏi:
"Anh uống rượu sao?"
"Uống một chút cho dễ ngủ! Mà sao giờ này em vẫn còn thức, đang đợi anh à?"
"Vâng! Em chờ anh về rồi ngủ cùng, nhưng sao anh lại uống rượu vậy? Lúc nãy anh đã đi đâu, em sang thư phòng tìm anh nhưng không gặp?"
Mạn Đình lo lắng, không ngừng hỏi han, nhưng chỉ đổi lại cái cong môi miễn cưỡng cười của người đàn ông.
"Đình Đình..."
"Dạ..."
"Em nghĩ con của chúng ta là trai hay gái?"
Câu hỏi của Diệp Ngôn tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Mạn Đình chợt cảm thấy nặng nề, cô khẽ cười gượng gạo, sau đó mới lí nhí trả lời:
"Khi siêu âm bác sĩ không tiết lộ giới tính của thai nhi nên em không biết được..."
Diệp Ngôn chỉ cười nặng nề chứ không nói thêm điều gì. Lúc này anh đưa tay vòng qua eo Mạn Đình, âu yếm kéo cô ngã vào lòng.
Anh đang cảm nhận hương thơm huyền bí trên người cô, là mùi hương đã khiến anh say đắm, không ngừng nhung nhớ.
Cả hai đều im lặng, đến mãi một lúc sau thì người đàn ông ấy mới trầm giọng lên tiếng:
"Anh muốn con của chúng ta là con trai!"