Tình Nhân Nguyện Ý: Yêu Anh Là Em Sai

Chương 20




Vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong, Mạn Đình mới rời khỏi phòng ngủ để xuống bếp tìm thức ăn vì hiện tại cũng gần 9 giờ rồi, cô đói mà bé con của cô cũng đói.

Mặc dù sức khỏe hiện tại cũng chả khá hơn là bao, trán vẫn nóng và người vẫn cứ lừ đừ không năng lượng, nhưng cô cũng không muốn làm phiền tới ai, đặc biệt là không muốn Diệp Ngôn lo lắng nên không hề báo cho anh biết, vì nghĩ rằng bản thân chỉ mắc chút bệnh vặt, lát nữa uống thuốc sẽ khỏi.

Vào tới phòng bếp, Mạn Đình chẳng nhìn thấy ai đâu, trong bếp cũng không có gì để ăn. Cô không nghĩ gì nhiều liền tự tay mò mẫm đi tìm thực phẩm để chế biến bữa sáng đơn giản cho chính mình, dù sao thì bình thường cô cũng tự nấu tự ăn, giờ nếu đổi ngược lại phải làm phiền người khác chăm sóc, cung phụng thì cô cũng cảm thấy không quen.

Vì bị bệnh nên Mạn Đình chỉ nấu một món đơn giản nhất đó là cháo trắng ăn kèm trứng muối, vừa dễ ăn lại chế biến nhanh, không mất bao lâu cô đã có một tô cháo nóng hổi và một cái trứng muối đi kèm.

Mang qua bàn ăn xong, Mạn Đình tháo tạp dề xuống sau đó mới ngồi vào bà, lúc đầu cô ăn rất ngon nhưng tới vài thìa sau đó thì cảm thấy không muốn ăn nữa mà trong dạ dày hiện cũng đang rất khó chịu, cái cảm giác muốn nôn ngày càng dữ dội và kết quả là cô phải chạy sang bồn rửa tay để nôn hết thảy những thứ vừa ăn ra ngoài.

"Ọe...ọe...khụ khụ..."

Ăn có một chút nhưng cô cứ muốn nôn mãi không ngừng, đến khi nôn khô khan không còn gì để nôn nữa nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, mãi một lúc sau thì cái cảm giác buồn nôn ấy mới qua đi, cô hất nước rửa mặt, súc miệng xong, sau đó lấy khăn giấy lau nước trên mặt rồi quay lại bàn ăn. Giờ chỉ nhìn thôi thì cô cũng đã muốn nôn nên quyết định đem đổ rồi mang đi rửa sạch. Phần cháo trắng còn dư bỏ thì uổng nên cô giữ lại trong nồi, rửa sạch sẽ xong vì quá mệt nên Mạn Đình lại lên phòng nằm nghĩ.

Cô không hiểu sao rõ ràng là vừa ngủ dậy không có bao lâu mà giờ mắt lại mở không lên, sau bao lần cố gắng cuối cùng cô vẫn bị cơn buồn ngủ khuất phục, nhưng trước khi ngủ cô đã tìm thuốc hạ sốt để uống, uống xong hai viên thì mới lên giường và dần chìm vào giấc ngủ.

Trời mỗi lúc càng trưa, mặt trời lên cao dần và ánh nắng mỗi lúc càng gắt gao hơn thì dì Khanh mới trở về nhà sau ba tiếng đồng hồ đi siêu thị.

"Bình thường mua thức ăn ở siêu thị gần đây là được rồi, không hiểu sao hôm nay Phu nhân lại bảo mình qua tận bên đường B để mua, đi xa như vậy nếu không có tài xế đưa đi thì không biết đến bao giờ mới về tới nhà."

Vừa mang túi trái cây vào bếp dì Khanh vừa tự lẩm nhẩm lí nhí trong miệng, trong lúc sắp xếp trái cây mang qua bồn nước rửa thì bà vô tình nhìn thấy chiếc nồi đang bắt trên bếp nên đã đi qua mở ra xem thử.

"Chắc là thức ăn Phu nhân nấu cho Nhị phu nhân đây, không nghĩ rằng Phu nhân lại tốt như vậy, tận tay chăm sóc cho vợ nhỏ của chồng, đúng là chuyện hiếm thấy trên đời."

Lúc đầu thì khen ngợi Tống Tuyết Nghi không ngớt lời, đến khỉ mở nắp nồi ra và nhìn thấy bên trong là cháo trắng thì dì Khanh mới ngớ người ra.

"Cháo trắng sao? Nhị phu nhân đang mang thai, ăn như thế này thì làm sao đủ dinh dưỡng? Phu nhân sao lại nấu thứ này chứ?"

Một loạt câu hỏi được phát ra từ miệng dì Khanh ngay sau đó, nhưng thật ra chỉ đủ một mình bà nghe thấy.

Bấy giờ dì Khanh mới để ý đến trong nhà hình như đang chẳng có ai, không hiểu sao bà lại có dự cảm chẳng lành nên liền vội vã chạy lên lầu, đến gõ cửa phòng ngủ của Diệp Ngôn.

*Cốc cốc cốc. *

"Nhị phu nhân, người có trong đó không?"

*Cốc cốc cốc.*

Gọi đi gọi lại đã mấy lần nhưng bên trong chẳng có động tĩnh gì, sợ rằng có chuyện chẳng may nên dì Khanh liền cả gan một lần, thử mở cửa căn phòng cấm này xem có được hay không để vào bên trong tìm Mạn Đình.

*Cạch.*

Rất may cửa phòng không bị khóa trái nên dì Khanh đã có thể bước vào trong. Bà dè dặt từng bước một, vừa đi vừa gọi:

"Nhị phu nhân, người có ở đây không?"

"Nhị..."

Dì Khanh gọi đến khi nhìn thấy Mạn Đình đang nằm ngủ trên giường thì bà mới dừng lại, đứng đó nhìn Mạn Đình, bà bất giác tự hỏi:

"Trưa thế này rồi mà vẫn còn ngủ sao? Xem ra cũng không phải dạng dễ hầu hạ gì rồi."

Tự nhủ xong, dì Khanh liền quay lưng định rời đi, nhưng không hiểu sao bà cứ cảm thấy có gì đó sai sai nên lần nữa quay lại, lần này bà còn bước tới gần Mạn Đình hơn nữa. Đến khi nhìn rõ gương mặt nhợt nhạt, và vầng trán đổ đầy mồ hôi của cô thì bà mới bắt đầu hoảng.

"Nhị phu nhân, nhị phu nhân, cô bị sao thế này?"

----------------

**Công ty Đỉnh Phong...

Tại phòng họp lớn của Công ty, bấy giờ là sự hiện diện của toàn thể các cổ đông đến để tham khảo dự án mới với quy mô lớn mà công ty vừa nắm được.

Trong lúc này, khi Tổng giám đốc Mạc đang trình bày cụ thể dự án thì có một thứ âm thanh đã phá vỡ bầu không khí làm việc hiện tại.

*Reng reng reng. *

Mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trước mặt Diệp Ngôn, theo như quy tắc thì trong cuộc họp quan trọng bất cứ ai cũng không được nghe điện thoại để chuyện riêng làm ảnh hưởng.

Diệp Ngôn cũng không muốn làm trái quy tắc nên còn không nhìn xem là ai gọi đã trực tiếp tắt máy.

"Tiếp tục đi."

Nhận mệnh lệnh của anh, Tổng giám đốc Mạc lại tiếp tục phổ biến dự án qua màn hình led, nhưng còn nói chưa được mấy câu thì chuông điện thoại của Diệp Ngôn lại vang lên.

*Reng reng reng. *
Mày kiếm trên gương mặt nam nhân thoáng chốc nhíu lại, anh vốn định tắt máy lần nữa nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là Cung Mẫn Giai thì anh mới giơ tay ra hiệu tạm ngừng cuộc họp để đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

"Con đang họp, có chuyện gì mẹ nói nhanh đi."

[Mạn Đình nhập viện rồi, con tới ngay đi.]