Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 7: 7: Cô Giỏi Lắm




Vội vàng đứng dậy muốn bỏ đi, Mộc Uyển lại không may mà vấp chân vào nhau. Cứ như thế, cơ thể cô ngã nhào về phía trước, quá bất ngờ nên cô chỉ biết nhắm mắt mà cầu nguyện.

Cứ tưởng sẽ ngã sấp mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhưng không, hoàn toàn ngược lại, cô ngã vào một thứ gì đó vừa mềm vừa cứng lại vừa có chút ấm áp. Chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt anh. Gương mặt hai người rất gần nhau, còn có... cô lại đang ngồi trên đùi anh với tư thế vô cùng mờ ám.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nghe rõ tiếng tim đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên, cô tiếp xúc với người khác giới ở cái tư thế ái muội và khoảng cách gần như vậy. Bất giác, hai má cô đỏ hết cả lên.

Mộ Tử Khanh nhìn cô, nhìn được cả sự lúng túng và ngại ngùng trong đôi mắt lấp lánh đó, anh lại thấy có chút vui vẻ trong lòng. Đột nhiên anh lại muốn trêu chọc cô một chút.

Bàn tay to lớn ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn kia, kéo cơ thể cô ép sát vào người mình. Trên môi nở một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn cô đầy dụ hoặc.

"Cô... Đang muốn câu dẫn tôi sao?"

"Hả???"

Mộc Uyển ngớ người nhìn anh. Câu dẫn? Cô câu dẫn anh khi nào chứ? Rõ ràng là cô vấp ngã nên mới... Nên mới thành ra như này thôi...

Thấy cô không lên tiếng, anh dùng lực siết chặt eo cô thêm một chút. Mộc Uyển lúc này mới phát giác ra là mình đang bị người ta chiếm tiện nghi.

"Buông ra!"

"Hửm!!!"

"Anh buông tôi ra."

"Không buông!"

"Đồ biến thái."

Biến thái.

Hai chữ đó khiến gương mặt điển trai kia tối sầm lại. Vốn chỉ định trêu chọc cô một chút, vậy mà lại dám mắng anh biến thái. Được lắm! Cô gái này thật sự là không biết sợ mà.

"Biến thái! Cô biết biến thái là như thế nào không?"

"Tôi..."

"Không biết? Không sao để tôi cho cô biết, biến thái là như thế nào."

Nói rồi, anh kéo cô ra khỏi người mình. Mộc Uyển vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì người kia đã xoay người đi về phía cửa, sau đó cánh cửa cứ như thế mà bị anh đóng lại. Lúc này, cô trợn mắt nhìn anh, gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự sợ hãi.

"A... Anh... Anh muốn làm gì?"

"Chẳng phải cô nói tôi biến thái sao? Để tôi cho cô nếm thử, biến thái là như thế nào."

"A... A... Anh... Anh đừng có qua đây, nếu không... Tôi la lên đó!"

"La đi! Đây là phòng cách âm. Dù la đến khan tiếng thì cũng không ai nghe đâu."

Mộc Uyển thật sự sợ rồi. Cô siết chặt hai tay, từng bước, từng bước lùi về sau cho đến khi lưng chạm vào tường thì cô không thể bước được nữa. Cô nhìn anh, bản thân lại đang không ngừng run rẩy.

Mộ Tử Khanh ánh mắt u ám đi về phía cô. Cơ thể to lớn của anh áp sát người cô, bàn tay to lớn ôm lấy eo cô kéo về phía mình. Mộc Uyển chưa kịp phản ứng thì gáy cô đã bị giữ chặt. Trong sự ngỡ ngàng của cô, Mộ Tử Khanh cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi cô một nụ hôn.

Mộc Uyển trừng mắt nhìn anh, hai bàn tay nhỏ nhắn lại không ngừng cố gắng đẩy anh ra. Sức cô yếu đuối, nào có thấm vào đâu được. Nhưng hành động đó, lại vô tình đánh thức một cảm giác trong người Mộ Tử Khanh. Cảm giác đó, cái cảm giác mà anh cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ xuất hiện. Đó là cảm giác ham muốn chiếm hữu.

Cánh tay rắn chắc siết lấy eo cô chặt thêm một chút. Anh điên cuồng mà gậm nhấm đôi môi đỏ mọng kia. Mộc Uyển bất lực, chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, bởi vì dù cô có cố gắng đến mấy thì sức của cô cũng không thể bì được với sức của anh.

Lần đầu tiên Mộ Tử Khanh mất khống chế. Anh ép chặt cô vào tường, bàn tay tham lam nhẹ nhàng vuốt ve sóng lưng cô rồi từ từ di chuyển ra phía trước, vuốt nhẹ chiếc đùi thon thả kia. Hơi thở anh dần trở nên nặng nề hơn mà cô cũng sắp không thở được nữa rồi. Lúc này anh mới buông tha cho đôi môi đáng thương ấy, bờ môi mỏng lại tham lam cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô. Bàn tay anh cũng không chịu yên phận, bắt đầu tiến lên, lần mò vào trong làn váy mỏng manh kia.

Chợt nhớ ra có chuyện không đúng, mọi hành động của anh đều đột ngột dừng lại. Ngước mắt lên nhìn người trong lòng, cô nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt cứ chảy ra rồi nhẹ nhàng lăn trên hai gò má cô. Trái tim Mộ Tử Khanh bấn loạn, vừa rồi... Anh đang làm cái gì vậy chứ?

Trầm lặng một lúc, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Cánh tay đang ôm eo nhỏ cũng buông ra. Vậy nhưng cô gái trước mặt lại vẫn không có chút phản ứng nào. Gương mặt vô cảm, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi cong vút vẫn còn đọng lại chút nước, cô im lặng, đứng yên không nhút nhít.

Mộ Tử Khanh nhíu mày, anh bất lực nhìn cô. Anh không cố ý, chỉ là định hù doạ cô một chút. Kết quả là không hiểu sao bản thân lại mất kiểm soát mà làm ra những chuyện này. Thật là...

"Không tiếp tục sao?"

Giọng nói dửng dưng nhưng lại mang theo sự giễu cợt. Mộc Uyển mở mắt ra nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ấy giờ lại lạnh lùng như bông tuyết ngàn năm. Nhìn dáng vẻ này của cô, bất giác anh lại thấy lòng mình khó chịu.

"Tiếp tục đi! Anh muốn làm gì tôi? Làm đi!"

"Cô đang thách thức tôi sao?"

"Ha... Thách thức... Ừm! Cũng được lắm. Vậy thì anh làm đi, tại sao không làm đi?"

Cô hét lên, nước mắt lại chảy ra nhưng biểu cảm lại lạnh lùng đến đáng sợ. Vừa hét lên, cô vừa tự tay xé rách chiếc áo sơ mi đang mặc trên người khiến cảnh xuân nóng bỏng lộ rõ mồn một trước mặt anh.

Mộ Tử Khanh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bối rối nhìn sang chỗ khác. Cô gái này là giận quá nên điên rồi đúng không?

Cởi áo khoác của mình ra, anh khoác lên người cô. Mộc Uyển bật cười, hất cả chiếc áo và tay anh ra.

"Giả vờ tốt bụng gì chứ? Chẳng phải lúc nãy anh làm tốt lắm sao?"

Thở dài một hơi, anh kiên nhẫn khoác áo lên cho cô lần nữa. Không để cô có cơ hội chống đối, lần này anh khoác áo cho cô, kéo luôn cả cơ thể cô ôm vào lòng mình. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ...

Mộc Uyển nép đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh mà trong lòng lại cứ ấm ức. Cô khóc, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Ức hiếp cô xong rồi lại ôm cô, một câu xin lỗi cũng không có. Vậy mà muốn dỗ cô sao? Đừng hòng...

Mộ Tử Khanh không chút chần chừ mà đẩy cô ra. Anh nhìn cô gái trước mặt, thật sự là muốn bóp chết cô cho rồi. Cô... vậy mà lại dám cắn anh, còn là cắn ngực anh nữa chứ.

"Chết tiệt! Cô muốn chết hả?"
"Ừm! Tôi muốn chết đó, anh dám giết tôi không?"

Mộc Uyển hất cằm lên, nghênh mặt với anh. Trong khoé mắt vẫn còn đọng nước vậy nhưng môi lại mỉm cười. Mộ Tử Khanh bắt gặp bộ dạng này của cô thì lại ôm một bụng tức mà không trút ra được.

"Giỏi! Cô giỏi lắm."