Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 130: Chử Đạo Tổ




Linh Đan cầm lấy tấm thẻ bản ghi đưa lên mi tâm truyền dữ liệu, sau khi bản ghi tan rã phiêu tán trong không khí, nàng cười khanh khách:

- Tất cả đều sai rồi, sai cả rồi! Sai nguyên liệu nên công hiệu đã kém đi rất nhiều! Tỷ như Thanh Tâm Đan kia cần phải thay thế…

Đàm Phi giật mình tỉnh ngộ, những đan phương này đều bắt nguồn từ thượng cổ, khi đó tài nguyên rất dồi dào, lại đa dạng chủng loại. Rồi sau này tài nguyên khan hiếm, một vài chủng loại đã tuyệt tích, vậy nên hậu nhân mới cải biến lại đan phương, thay thế bằng những loại linh thảo còn hiện hữu trên Vân Lam Giới, vì vậy mà đan dược càng về sau sẽ càng kém hơn thời kỳ đầu tiền sử.

Đàm chớp đúng thời điểm Linh Đan thao thao bất tuyệt về những thứ nguyên liệu còn khuyết thiếu, gã làm bộ cực kỳ nhập tâm và lĩnh ngộ, xong buông một câu đầy phấn khích:

- Hóa ra Linh Đan nàng lại là một cái đan sư! Vậy trăm sự đều nhờ cả vào ngươi đi.

Biểu hiện của Linh Đan cũng thuộc dạng đa nhân cách, khi tựa như bà cụ non, lúc thì chẳng khác gì đứa trẻ lên sáu. Nàng nghe qua những lời của Đàm thì cười chúm chím, đôi mắt lại tỏ ra giảo hoạt ngô nghê của đứa con nít:

- Đại thúc giỡn hoài, ngươi có thể tự thân làm việc đó!

Đàm Phi cười chất phác:

- Ta đang bị việc tu hành cuốn lấy, chưa thể toàn tâm toàn ý mà nghiên cứu về đan đạo. Ngươi rong chơi lêu lổng ngày qua ngày, chi bằng giúp ta chế luyện chút ít đan dược. Sau này có cơ hội trở về Vân Lam Giới kia, ta sẽ dẫn ngươi đi thăm thú một số động thiên phúc địa đẹp đẽ ở đó. Thế nào!?

Đôi mắt to tròn của Linh Đan sáng lên, nàng ta nhanh nhảu:

- Thật vậy?

- Đó là đương nhiên, trông ta có giống hạng người lật lọng không? - Đàm giơ ngón cái chĩa chĩa vào trước ngực như thể khẳng định tư cách.

Linh Đan cười híp mắt:

- Vậy thì được, đại thúc chớ có nuốt lời đó nha! Còn một việc nữa, đưa cho ta ‘hỏa chủng’ trên người đại thúc đi.

Phiến không gian này không có địa hỏa, muốn luyện đan đương nhiên phải sử dụng đến Ngọc Hân Linh Hỏa rồi. Đàm Phi vội há miệng thả ra đoàn hỏa diễm đỏ thắm, sau đó dùng thần niệm di chuyển đoàn linh hỏa huyền phù đến bên Linh Đan. Tiểu hài nữ đón nhận lấy khối hỏa diễm đang cháy lập lòe, nàng đánh giá một hồi rồi lên tiếng:

- Linh hỏa chưa đủ hỏa hầu, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận được. Vậy đại thúc cứ tu luyện tùy ý, ta đi luyện đan cái đã.

Như chợt nhớ ra điều gì, Linh Đan lại đưa ánh mắt gian giảo về phía Đàm Phi:

- Quả trứng kia là của loài nào? Bao lâu nữa thì nở?

Đàm Phi đã đoán ra ý đồ bất thiện của Linh Đan, gã làm ra vẻ nghiêm nghị:

- Trứng này không biết của loài nào, là đồ vật của một vị bằng hữu nhờ ta giữ hộ… tiểu nha đầu ngươi có ý đồ gì?

Linh Đan híp mắt nhăn nhở:

- Ồ… ra là vậy! Chỉ là… chỉ là ta muốn mượn đại thúc chơi mấy ngày mà thôi, hihi…!

- Được rồi, nếu trứng nở thì ta đây cũng không có so đo hà tiện với tiểu quỷ ngươi, tạm thời để ngươi chưởng quản trứng này.

Đàm Phi rời đi trước sự hí hửng của Linh Đan. Gã chắc chắn một điều, nữ hài tử bí ẩn kia sẽ có cách làm cho trứng nở, không phải vô duyên vô cớ mà cô bé nằng nặc đòi bằng được quả trứng. Có điều gã cũng không dễ mà buông bỏ cho nàng ta, đây có lẽ là chiêu bài dụ khị Linh Đan để gã chiếm ‘tiện nghi’ từ cô bé.

Để mặc cho Linh Đan chơi đùa cùng đàn Lạc Hồ Điệp, Đàm Phi tiếp tục trở lại công việc tu luyện khô khan, mục tiêu đương nhiên là đột phá cảnh giới Đại Linh Sư. Gã biết, để kết thành Kim Đan sẽ rất khó, không hoàn toàn dễ dàng như kết đan yêu thú. Quan trọng là Hãn Âm Tịnh Thủy đã hết, liệu gã có thể vượt qua được tâm ma khi phá cảnh? Bởi gã hiểu rằng tâm ma cũng như chấp niệm trong gã quá lớn, biết đâu công cuộc phá cảnh tiến giai lại chính là bẫy rập khiến gã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Vài ngày sau, Linh Đan đem đến cho gã vài bình Thanh Tâm Đan, Tề Thái Đan dạng dược hoàn, còn có cả Thanh Tủy Đan cực phẩm một lọ hơn chục khỏa. Hai loại đầu có giá trị rất phù hợp với bối cảnh tu luyện của gã lúc này, một loại tăng tiến củng cố tu vi Thượng Linh Sư, một loại bồi dưỡng thần niệm lực. Riêng Thanh Tủy Đan hỗ trợ phá cảnh tuy không còn giá trị, nhưng để làm quà cho đám Tiểu Linh Sư cũng là một thứ xa xỉ.

Linh Đan rời đi, nàng ta nhí nhảnh nhịp chân sáo chạy trên mặt nước thật vô cùng sinh động, cất tiếng hát một bài đồng dao lạ lẫm. Đàm khẽ nhíu mày, ca từ trong bài đồng dao khá quen thuộc, có vẻ như gã đã được nghe ở đâu đó. Bất giác gã chấn kinh, ngôn ngữ phát ra từ miệng Linh Đan tuy thập phần ngô nghê nhưng lại ẩn chứa ý cảnh thâm sâu khôn lường, Đàm chợt lẩm bẩm:

- Đây chẳng phải Thông Thiên Thuyết Ước đó đó sao!?

Gã vội chạy theo bóng dáng Linh Đan đang phi hành trở về Quỳnh Viên Sơn, tiếng ca của tiểu hài nữ văng vẳng bên tai như thôi thúc, giục giã.

Lưng chừng núi. Linh Đan ngồi xếp bằng chễm chệ trên bệ đá sát vách núi tại khoảng sân lát đá tinh cương trắng. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm những lời hát êm ái nhưng ca từ trúc trắc khó hiểu vạn phần. Bảy chiếc bệ đá hình hoa sen huyền phù trôi nổi kết thành hình bán nguyệt trước mặt tiểu hài nữ.

Đàm Phi thấy cảnh này không khỏi dựng tóc gáy, bảy tòa sen đều phát sáng, thứ ánh sáng dịu nhẹ đầy thanh khiết. Trên sáu tòa sen đã có sáu thân ảnh mờ ảo không nhìn rõ, chỉ có thể nhận ra bốn nam hai nữ đang đả tọa nhập định. Tòa thứ bảy nằm ngoài cùng bên trái hiện bỏ trống, Đàm hiểu rằng chỗ đó đương nhiên là của gã, gã vội vàng khinh thân lên đó xếp bằng chăm chú nghe không sót lời nào. Thần niệm thả trôi cuốn theo những câu hát nửa như đồng dao, nửa như tụng kinh. Tâm cảnh gã tựa chiếc lá bị cuốn trôi theo dòng nước, bị cuốn vào những thứ triết lý cao siêu mơ hồ.

“Cung hoạ ngự chế động chương

Đình vũ thai cầm vân yểm quan,

Lộ hoa yến bãi giác thanh khoan.

Bích đào hoa hạ hồn vô sự,

Thời thiến đông phong tảo thạch đàn. “

(Dịch)

Hạc múa ngoài sân, mây cửa lồng,

Sương hoa uống cạn, thảnh thơi lòng.

Dưới hoa đào dạo, hồn thanh thản,

Quét thạch đàn, ta mượn gió đông. (1) — QUẢNG CÁO —



Thời gian như ngưng đọng, tiếng kinh tụng không còn là âm thanh lảnh lót của nữ hài Linh Đan nữa, nó đã chuyển sang trầm ấm như thể của nam nhân. Đôi mắt Đàm Phi từ từ mở ra, vạn đạo tinh quang lập lòe thập phần kỳ dị. Gã đảo mắt nhìn bốn chung quanh, sáu thân ảnh kia không còn nữa, những tòa sen cũng ngừng phát sáng trở về vị trí dưới mặt đất. Linh Đan ngủ gục nơi bệ đá trước mặt. Phiến đá nhẵn như gương nơi vách núi phía sau ẩn hiện bóng người mờ ảo. Đàm khởi vận Tinh Thần Mục, chiếu xạ hai luồng lục quang phá đi chướng bích.

Nơi vách núi hiện ra thân ảnh một lão nhân từ mi thiện mục, đầu đội nón lá, tay cầm gậy trúc. Cách ăn vận của lão nhân hết sức đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh cao vô bỉ. Lão đứng đó nhìn Đàm Phi nở nụ cười hiền từ. Đàm Phi còn chưa biết phải làm gì cho hợp cách, bất chợt Linh Đan tỉnh dậy rồi quỳ mọp xuống đất lí nhí:

- Chủ nhân!

Việc này cũng không nằm ngoài dự đoán của Đàm Phi, xuất hiện tại vị trí chủ tọa như thế kia hẳn phải là chủ nhân nơi đây rồi. Xâu chuỗi một loạt thông tin, gã có thể đoán định đây chính là Chử Đạo Thiên, sinh vật cấp chín cảnh giới Huyền Tiên. Thế nhưng, điều khiến gã hoảng hốt lại đến từ Linh Đan. Tiểu hài nữ chợt quay sang gã hô lớn:

- Đại thúc chính là môn hạ thứ bảy của Chử Đạo Tổ, mau hành lễ bái sư đi thôi!

Đôi tai Đàm Phi lùng bùng âm thanh vang vọng, khí huyết toàn thân nhộn nhạo trào dâng. Dường như đây là một giấc mơ, gã không tin nó là sự thật. Định thần thuật được khởi vận để đè nén cảm xúc, thần niệm hoạt động hết công suất, những hình ảnh lần lượt hiện về; Quỷ Xương Cuồng Thúy Nương không giết gã hẳn là đã biết về bí ẩn nào đó, hơn nữa còn giao cho gã Thông Thiên Lệnh, đại biểu cho chức vị phó giáo chủ Thông Thiên. Lại là việc gã có được Thông Thiên Quyển ngay từ khi mới tiếp xúc với tu tiên giả, ở đây chính là hai người Điền Khởi Nguyên và Phương Anh. Rồi rất nhiều những diễn biến xung quanh con đường tu hành của gã, nó tựa như trăm sông đổ về biển lớn. Để rồi điểm đến cuối cùng chính là nơi này, để rồi gã được tiếp xúc với một tồn tại khủng bố nằm ngoài sự hiểu biết của nhân loại Vân Lam, Chử Đạo Thiên.

Việc này còn có một ý nghĩa cực kỳ lớn lao, nếu gã dập đầu ba cái trước hư ảnh lão nhân kia, có nghĩa là gã đã bước lên một tầm cao mà chưa bao giờ ngã dám nghĩ tới. đó là đệ tử thứ bảy của Chử Đạo Tổ, đại biểu cho tư cách đồng bối ngang hàng với những huyền thoại cận đại như Thông Thiên Chân Nhân, Trương Đạo Phong, Tôn Thủy Nguyên, Quỷ Xương Cuồng…

Còn đang căng cứng miên man nghĩ về rất nhiều cố sự, giọng nói trong trẻo của Linh Đan cắt ngang luông suy nghĩ:

- Ơ hay… Đại thúc không nghe ta nói?

Đàm trở về thực tại, mặc dù sự việc thí sư mới diễn ra, hình ảnh Điền Khởi Nguyên bị gã ‘hành quyết’ vẫn còn quanh quẩn trong đầu gã, khiến gã rất mẫn cảm với hai từ ‘sư tôn’. Thế nhưng, cơ hội được một vị đại năng siêu nhiên thu làm môn hạ lại là một cái vận khí vô cùng lớn, gã chẳng ngu gì mà đi từ chối. Vậy là Đàm Phi vội vàng rời khỏi đài sen, chạy lại quỳ trước hư ảnh Chử Đạo Thiên mà dập đầu ba cái cực kỳ cung kính:

- Đệ tử Đàm Phi tham kiến sư tôn!


- Hết Chương 130 -

(1) Tác giả mạn phép sử dụng bài thơ “Cung Hoa Ngự Chế Động Chương” của Vạn Thế Sư Biểu Chu Văn An.