Tinh Giới

Chương 112: Ngày không kim tệ




Lâm Thiên chán ghét nhíu mày, cười lạnh nói:

– Loại người như ngươi sống thật là lãng phí lương thực!

Lâm Thiên nói xong giơ tay định giết tên mập.

– Đừng giết ta! Ta cho ngươi tiền, cho ngươi tiền!

Khăn Ni mập thò tay vào ngực nhưng không lấy tiền ra mà là một quyển trục ma pháp nhỏ.

Quyển trục bị xé rách, một bình chướng ma pháp thủy ngũ giai bảo vệ tên mập lại.

Có bình chướng nước bảo vệ, tên mập lại có sức mạnh, bò dậy xoay người bỏ chạy.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Muốn chạy thoát cũng không dễ vậy.

Hơn mười phong nhẫn nhanh chóng đuổi theo tên mập. Không có Ma Pháp Sư liên tục rót ma lực vào, khi quyển trục phát ra ma pháp đem lại hiệu quả kém hơn Ma Pháp Sư tự mình thi triển. Phong nhẫn chỉ là ma pháp tam giai, nhưng đến phong nhẫn thứ tám thì đã bắn thủng bình chướng nước ngũ giai, phá hủy bình chướng rồi thì thân mỡ của Khăn Ni tuyệt đối không đỡ nổi phong nhẫn.

Có thiếu nữ ở đây nên Lâm Thiên không muốn gây ra máu me nhiều. Hai phong nhẫn cuối cùng xẹt qua cổ họng tên mập, một phong nhẫn bắn thủng tim. Hai vết thương trí mạng, tên mập mới chạy ra hai thước đã gục té xuống đất.

Lâm Thiên nói với mấy người chưa chạy trốn:

– Tìm chỗ chôn bọn họ đi.

Những người này chỉ là người thường yên phận, Lâm Thiên sẽ không làm khó bọn họ.

Trong xã hội này giết người cũng là phạm tội, nhưng chỉ là giới hạn trong người thường giết chết quý tộc. Ma Pháp Sư như Lâm Thiên có giết mấy người bình thường thì không ai dám quản lý. Có lẽ vì thấy nhiều cảnh giết người rồi nên Nhã Sa hơi đồng tình một chút nhưng trên mặt không có nhiều cảm xúc sợ hãi.

Nhã Sa khom người hành lễ:

– Lâm Thiên đại nhân, đa tạ người.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Ngồi xe ngựa một ngày chắc Nhã Sa đã mệt, hãy cùng gia gia của nàng ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.

Người phụ trách thức ăn trong thương đội chưa chạy trốn nên rất nhanh nhóm Lâm Thiên được ăn món nóng hổi. Nói thật ra mùi vị thức ăn đó không ngon lắm nhưng Lâm Thiên ăn thấy mới mẻ nên không soi mói hương vị.

Một đêm bình yên.

Sáng sớm ngày thứ hai, ăn sáng xong Lâm Thiên giải tán những người đó, chỉ để lại một người lái xe ngựa và chiếc xe ngựa đi họ đi thành Lôi Vân. Vì đến gần thành Lôi Vân nên không có đạo tặc linh tinh, một chiếc xe ngựa đơn độc nhanh hơn đi chung với thương đội rất nhiều, tới giữa trưa thì thành Lôi Vân đã ngay trước mắt.

Thành Lôi Vân là quốc đô của đế quốc Lôi Vân có thể xưng là đế quốc thì tất nhiên đế quốc Lôi Vân không nhỏ, vì vậy thành Lôi Vân cũng vô cùng phồn hoa. Nơi này có gần ba trăm vạn nhân khầu thường trú, cộng thêm nhân khẩu lưu động, số người thành Lôi Vân không dưới năm trăm vạn người.

Nhã Sa và lão nhân có lẽ chưa từng thấy qua đô thị to như vậy, chép miệng kinh thán suốt. Lâm Thiên không có cảm xúc gì quá lớn, mỗi người bỏ ra một ngân tệ vào thành, tương đương với mười khối tiền, không quá mắc nhưng cũng không rẻ. May mắn đêm qua Lâm Thiên lấy một túi kim tệ từ người tên mập, nếu không phí vào thành sẽ do Nhã Sa và lão nhân bỏ ra, vậy thì mất mặt chết.

Xe ngựa vào thành chạy trên đường cái.

Lâm Thiên hỏi:

– Nhã Sa, học viện ma pháp Hán Tư là loại học viện gì? Thu phí như thế nào?

Nhã Sa trả lời:

– Học viện ma pháp Hán Tư là một học viện ma pháp gồm cấp hai, cấp ba, chế độ học là tám năm. Thu phí mỗi năm gồm hai trăm kim tệ.

Hai trăm kim tệ tương đương với hai vạn khối tiền, đối với Nhã Sa và gia gia của nàng là số tiền khó chi trả.

Gia gia của Nhã Sa lên tiếng:

– Chỉ trách ta vô dụng, những năm gần đây khiến tiểu Sa chịu nhiều khổ. Lâm Thiên đại nhân là người tốt, van cầu đại nhân hãy thu tiểu Sa đi! Sợ là lão hán không sống được bao lâu, khi đó tiểu Sa không còn chỗ nương tựa thì biết làm sao đây?

Lão nhân quỳ trước Lâm Thiên ngay trong xe ngựa.

Lâm Thiên không ngờ lão nhân sẽ làm như vậy, hắn không kịp ngăn lại.

Lâm Thiên vội vâng lão nhân dậy:

– Lão gia tử, cần gì như vậy? Mau đứng dậy đi!

– Lâm Thiên đại nhân, chỉ cần có thể cho gia gia hưởng phúc thêm mấy năm, Nhã Sa làm nô tỳ đều được. Thân thể của Nhã Sa còn... Còn trong trắng!

Mắt Nhã Sa rơi lệ, nói đến cuối mặt nàng đỏ hồng.

Nói thật ra Nhã Sa rất hấp dẫn, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, mắt to ướt nước, tuy chỉ mười lăm, sáu tuổi nhưng ngực đã cao vút, vóc dáng nóng bỏng, hèn gì Khăn Ni mập mơ ước nàng. Bảo trong lòng Lâm Thiên không mơ chiếm hữu thân thể thiếu nữ đáng yêu này thì là xạo, trong lòng hắn ngẫu nhiên lóe lên tà niệm nhưng chỉ tưởng tượng vậy thôi, hắn không làm được chuyện cầm thú đó.

Lâm Thiên nói:

– Nhã Sa, lão gia tử, ta không thể đồng ý yêu cầu của các người nhưng ta sẽ cho đủ kim tệ, đến lúc đó cuộc sống của các người sẽ rất tốt.

Lâm Thiên thầm tính toán làm sao xử lý báu vật đã nhặt được, lỗ mãng lấy ra thì không được, bị người ta nhìn ra manh mối rất dễ biết ngay là hắn lấy đi trứng rồng.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Trứng rồng, thật là phỏng tay. Mẫu thân của ngươi chết rồi hay vứt bỏ ngươi đây?

– Chủ nhân, thật ra nếu qua vài ngày mà rồng cái không tới tìm thì chủ nhân hãy dùng trứng rồng và trứng Lôi Vân, ngoại giao dịch quan hệ chút ma hạch tốt cho chủ nhân và rồng con còn chưa ra đời.

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Ý là sao?

– Chắc chủ nhân sẽ không thu hỏa long làm vật nuôi đúng không? Như thế rất hạ giá. Nếu chủ nhân tùy tiện bỏ nó ở dã ngoại, Tiểu Linh bảo đảm không tới nửa ngày nó sẽ vào bụng ma thú khác. Người bình thường nếu có một rồng con làm vật nuôi thì không phải may mắn mà là tai nạn, chủ nhân nên hiểu đạo lý hoài bích có tội. Vì vậy nếu rồng con không còn cha mẹ thì tốt nhất là cho nó trở thành vật nuôi của người có quyền thế, vậy thì trứng rồng sẽ lớn lên rất nhanh.

Lâm Thiên không biết nên nói cái gì:

– Tiểu Linh nói cứ như là ta không bán trứng rồng đi là có tội.

Lâm Thiên thật sự câm nín, vì hắn chỉ thầm nghĩ trong đầu chứ không mở miệng nói. Lâm Thiên nghĩ đến túi tiền lấy của tên mập dường như bên trong có hơn hai mươi khối kim tệ, bây nhiêu đủ dùng cho việc ăn ở hai, ba ngày nhưng để giao học phí cho Nhã Sa thì kém xa.

Xe ngựa ngừng lại trước một lữ điếm gần học viện ma pháp Hán Tư. Lâm Thiên đuổi người lái xe ngựa đi, trừ ba khối kim tệ. Phòng đơn, một đêm một khối kim tệ. Nếu Lâm Thiên ôm kim tệ kếch sù thì không thấy mắc gì, tiếc rằng giao tiền phòng xong trên người hắn chỉ còn mười khối kim tệ.

Khi Lâm Thiên kêu mấy món ăn, một bình rượu lại mất hai kim tệ thì thầm nghĩ:

– Xem ra phải kiếm ít tiền đây.

Lâm Thiên thấy Nhã Sa và gia gia của nàng không ngồi xuống, hắn đánh tiếng mời:

– Nhã Sa, lão gia tử ngồi xuống đi!

Gia gia của Nhã Sa nói nhỏ như sợ quấy rầy người khác ăn:

– Lâm Thiên đại nhân, gã đứng được rồi, hãy để tiểu Sa hầu hạ đại nhân ăn.

Lâm Thiên nói:

– Nhã Sa, kéo gia gia của nàng cùng ngồi xuống đi, các người đứng thế này ta ăn không ngon. Lão gia tử, ngồi xuống đi. Ta kêu rượu giùm lão gia tử chứ bình thường ta không thích uống rượu.

Nhã Sa nhìn Lâm Thiên, không biết trong lòng nghĩ gì mà mặt ửng hồng kéo cánh tay gia gia:

– Gia gia, ngồi xuống đi!

Gia gia của Nhã Sa rụt rè ngồi xuống:

– Lâm Thiên đại nhân, vậy lão hán xin thất lễ.

Lâm Thiên rót rượu cho gia gia của Nhã Sa, cười nói:

– Lão gia tử đừng đa lễ, cứ thoải mái đi, ta cũng không phải đại nhân vật gì.

Một người mặc hoa phục bàn bên cạnh nhóm Lâm Thiên kiêu căng nói:

– Ha, cũng biết tự hiểu mình quá. Ba tên nhà quê, tiểu tử, cô nương này là gì của ngươi? Bộ dạng thật là tươi ngon. Một trăm kim tệ, thiếu gia ta chơi một đêm chịu không?

Hai người khác ngồi cùng bàn cười phá lên.

Một người dâm tục nói:

– Tạp Môn, cô nàng tươi ngon như thế mà ngươi định chơi một mình sao? Hay ba chúng ta cùng nhau... Hi hi. Vị huynh đệ kia, một đêm kim tệ, đây không phải số nhỏ.

Nhã Sa chưa từng gặp tình huống này, sợ hãi mặt tái nhợt, mắt trong veo ngấn lệ. Gia gia của nàng tức giận trừng ba người.

Ba người quen thói ngông nghênh, đâu thèm để một lão nhân giận trừng vào mắt?

– Lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo!

Lâm Thiên động ý niệm, ba con chim lửa rực cháy xuất hiện, chim lửa đập cánh tấn công ba người kia.

Tạp Môn biến sắc mặt nói:

– Thuấn phát ma pháp tam giai?

Tạp Môn thế mới biết mình mắt mù, người trước mắt đâu phải tiểu tử bình thường, ra là giả heo ăn cọp, hèn gì một già một trẻ cung kính với hắn như thế.

– Xin lỗi xin lỗi, thì ra các hạ cũng là Ma Pháp Sư. Nếu là thị nữ của các hạ vậy chúng ta không dám nhúng chàm!

Mặc dù kiêu căng nhưng nhóm Tạp Môn có thể sống đến bây giờ cũng vì bọn họ khôn lanh không bao giờ chọc vào thế lực lớn hơn mình, nếu lỡ đụng chạm liền nhanh chóng xin lỗi tặng quà. Một người có thể thuấn phát ma pháp tam giai ở trong lòng Tạp Môn ít nhất là Ma Pháp Sĩ cao cấp hay Ma Đạo Sư. Không, mới rồi Lâm Thiên thuấn phát ba Hỏa Điểu Thuật, Tạp Môn cho rằng tu vi của hắn là Ma Đạo Sư. Ma Pháp Sư trung giai nho nhỏ như Tạp Môn không trêu vào nổi.

Vở hài kịch nhanh chóng hạ màn. Một số ánh mắt khinh thường trong đại sảnh biến thành kính sợ, tầm mắt của họ sắc bén, biết thuấn phát Hỏa Điểu Thuật không dễ dàng, huống chi thuấn phát ba cái cùng lúc.

Nhã Sa nhỏ giọng hỏi:

– Lâm Thiên đại nhân, ta có thể đi theo bên người học ma pháp không?

Lâm Thiên lắc đầu nói:

– Nhã Sa hãy vào học viện học tập đàng hoàng đi, nàng không thích hợp ở bên cạnh ta.

Mắt Nhã Sa lóe tia buồn bã, nhẹ gật đầu nói:

– Vâng.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, khi nào thì ta mới có thể cường hóa?

Tiểu Linh trả lời:

– Đêm nay liền được thưa chủ nhân. Chủ nhân muốn cường hóa rồi tìm cách giải quyết hết những báu vật có được từ hang rồng sao?

Lâm Thiên nói:

– Ừm, chứ không thì làm sao! Mười khối kim tệ trong túi ước chừng chỉ đủ tiền cơm hai ngày.

Trước khi thực lực chưa cường hóa Lâm Thiên không muốn xử lý những báu vật có được từ hang rồng, lỡ như gây ra tai họa gì thì khó khăn. Nâng cao thực lực rồi Lâm Thiên sẽ đến sơ kỳ thiên giai tức sơ kỳ Ma Đạo Sư. Sơ kỳ Ma Đạo Sư có thể miễn cưỡng sử dụng ma pháp thất giai, đối với Lâm Thiên là có thể liên tục vận dụng ma pháp lục giai.

Một Ma Pháp Sư liên tục sử dụng ma pháp lục giai là tồn tại khá khủng bố, hãy tưởng tượng các con rồng lửa dài bảy, tám thước bay đầy trời đáng kinh ngạc biết bao.

Ăn cơm xong Lâm Thiên đề nghị ra ngoài di dạo, ngắm phong cảnh thành Lôi Vân. Nhưng gia gia của Nhã Sa từ chối, chỉ để Lâm Thiên dẫn Nhã Sa đi dạo. Nhã Sa chưa từng đến tòa thành lớn thế này, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Lâm Thiên tuy mặt ngoài không lộ vẻ gì nhưng trong bụng thầm la đã ghiền.

Khi Lâm Thiên, Nhã Sa đi ngang qua một tiệm trang sức lớn, lão bản trong tiệm buông xuống công việc đang làm, cười tủm tỉm tới gần.

– Vị công tử, tiểu thư này thích cái gì?

Hành động của lão bản khiến mấy phục vụ viên trong tiệm ngạc nhiên. Bọn họ biết lão bản của mình nổi tiếng ánh mắt độc, chẳng lẽ hai người này có điểm gì đặc biệt sao? Các nhân viên quan sát kỹ Lâm Thiên và Nhã Sa, thầm lắc đầu. Ăn mặc bình thường, không phải quý tộc, dù có tiền cũng chẳng được bao nhiêu.

Lâm Thiên nhìn những trang sức này, yết giá rất cao nhưng không đẹp lắm, không phải lỗi hoa tay mà là chọn dùng bảo thạch làm trang sức không quá đặc sắc.

Lâm Thiên lòng máy động hỏi:

– Lão bản, những trang sức này không thể chọn dùng bảo thạch càng đẹp chút sao?

Lão bản nói:

– Vị công tử này có điều không biết, những bảo thạch quý giá này không dễ có được, sau khi chế thành trang sức đã bị một vài quý phụ nhân trực tiếp đặt hết.

Lâm Thiên cười hỏi:

– Lão bản, không biết có chỗ nào yên lặng nói chuyện không?

Lão bản mỉm cười nói:

– Có có, mời công tử đi theo ta.

Lâm Thiên dặn Nhã Sa chờ chút, hắn cùng lão bản đi vào phòng.

Lão bản tự mình pha trà cho Lâm Thiên, cười nói:

– Ta rất thích loại thức uống này, không biết công tử thì sao?

Lâm Thiên không ngờ thế giới này cũng có lá trà, hắn nhẹ gật đầu:

– Ta cũng rất thích, uống vào ninh thần tĩnh khí! Lão bản, ta có ít đồ có lẽ lão bản sẽ muốn xem.