Tình Định Duyên Khởi

Tình Định Duyên Khởi - Chương 33: Bữa ăn gia đình




"Tiểu Tịnh! Chúng ta phải về rồi! Muội ở đây nhớ phải giữ gìn sức khỏe cho tốt đừng để bị ốm đó, biết chưa?" Hoàng Thanh Thanh nắm lấy hai tay Triệu Hinh Tịnh tiếc nuối nói.



"Ta biết rồi! Tỷ cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để cứ suốt ngày bị bá bá mắng nữa đấy."



Hoàng Thanh Thanh trả lời:"sư phụ mắng ta vậy thôi chứ thật ra ông ấy cũng thương ta lắm, muội yên tâm đi!"



Triệu Trác Lãng cũng bước tới gần họ, nhìn Triệu Hinh Tịnh nói:"muội nhớ giữ gìn sức khỏe!"



"Huynh cũng vậy!"



Triệu Trác Lãng nhìn Hoàng Thanh Thanh nói:"chúng ta đi thôi!"



Hoàng Thanh Thanh luyến tiếc bỏ tay Triệu Hinh Tịnh ra, nói:"chúng ta đi đây! Muội ở lại bảo trọng!"



Triệu Hinh Tịnh cũng không nỡ để họ đi, nói:"được! Hai người về cẩn thận!"



Lãnh Mạch Thần thức dậy không thấy Triệu Hinh Tịnh đâu liền chạy đi khắp Trúc Lâm Thiên tìm kiếm.



"Hinh Tịnh tỷ tỷ! Tỷ đang ở đâu!"





"Ta ở đây!" Triệu Hinh Tịnh vừa về đã thấy hắn đang tìm mình.



Lãnh Mạch Thần chạy tới gần nàng, thở hổn hển hỏi:"Hinh Tịnh tỷ tỷ! Tỷ đi đâu thế?"



Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt cân nhắc, hắn như nhớ ra gì đó liền nói lại:"Hinh Tịnh! Sáng sớm nàng đi đâu vậy? Ta tìm khắp Trúc Lâm Thiên nhưng đều không thấy nàng đâu."



Triệu Hinh Tịnh trả lời:"ta đi tiễn đồng môn của mình về Hắc Địa Cung, chàng tìm ta có việc gì không?"



Lãnh Mạch Thần hơi bối rối, đáp:"à không, không có gì! Thức dậy không thấy nàng nên ta mới đi tìm thôi."



Thấy nàng không trả lời, hắn nói tiếp:"ta đưa nàng tới gặp cha mẹ!"



"Được!"



Lãnh Mạch Thần đưa nàng tới phòng ăn, ở đó có đủ mặt người thân của hắn đang ngồi đợi.



Vừa thấy con dâu của mình đến Phan phu nhân lập tức đứng dậy đi tới kéo tay nàng lại ngồi chung bàn với mình.



Triệu Hinh Tịnh cực kì e ngại, ngồi ngay ngắn trên ghế không biết nói gì,



Lãnh Mạch Thần cũng lại gần ngồi kế bên nàng.



Phan phu nhân nắm tay nàng vỗ vỗ nói:"con à! Con ở đây không cần phải ngại đâu, hãy cứ tự nhiên như là nhà của mình đi."



Lãnh Hữu Lập ngồi đối diện cũng chen vào nói:"phải đấy! Con cứ việc tự nhiên như đây là nhà của mình, dù gì chúng ta cũng đã trở thành người một nhà rồi, con không cần phải khách sáo."




Triệu Hinh Tịnh ngại ngùng trả lời:"vâng! Đa tạ hai vị trưởng bối đã chấp nhận Hinh Tịnh!"



Phan phu nhân nhìn nàng cười dịu dàng, nói:"sau này con phải gọi chúng ta là cha mẹ mới phải."



Lãnh Hữu Lập cười nói:"đúng đấy!"



"Vâng! Cha mẹ!" Triệu Hinh Tịnh gọi xong liền cúi mặt xấu hổ.



Lãnh Hữu Lập cười khoái chí, trả lời:"tốt tốt!"



Lãnh Kình Thiên nhìn nàng nói:"tam muội! Ta tên Lãnh Kình Thiên, sau này muội phải gọi ta một tiếng đại ca rồi."



"Đại ca!"



Lãnh Kình Thiên nói tiếp:"tốt lắm! Ở đây nếu có tên nào dám ức hiếp muội thì muội cứ việc nói với đại ca, đại ca sẽ xử lý hắn cho muội."





"Đa tạ đại ca!"



Lãnh Kình Vũ cũng chen vào nói:"tam muội! Ta là nhị ca Lãnh Kình Vũ, ta giỏi hơn huynh ấy, nếu sau này có ai dám ức hiếp muội thì muội cứ việc nói với ta là được rồi."



"Đa tạ nhị ca!"




Lãnh Kình Thiên nhìn Lãnh Kình Vũ nói:"đệ có cần phải như thế không?"



Lãnh Kình Vũ đáp:"cần chứ sao không?"



Lãnh Hữu Lập lên tiếng, nói:"được rồi! Hai đứa đừng cãi nhau nữa!"



Tử Chân nhìn Triệu Hinh Tịnh nói:"tam sư tỷ! Còn đệ tên là Tử Chân, sau này tỷ cứ gọi đệ là Tử Chân là được rồi!"



"Được! Tử Chân!"



Lãnh Hữu Lập nói:"giới thiệu xong hết rồi thì mau ăn đi, thức ăn sắp nguội hết rồi đấy."



Lãnh Mạch Thần gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng, mỉm cười nói:"nàng ăn đi! Đừng ngại!"



Những người khác nhìn thấy được màn này liền nhìn hắn đứng hình.



Phan phu nhân cười nói:"thì ra hai đứa tiến triển nhanh như thế rồi, vậy mà nãy giờ mẹ còn đang nghĩ cách làm cho hai đứa thân thiết với nhau hơn."



Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh nghe xong liền xấu hổ, không dám nói nữa.



Lãnh Hữu Lập nói:"nàng nhìn xem! Nàng đang làm tụi nhỏ xấu hổ đấy."




"Chàng nói phải! Là ta quá vội vã rồi!" Phan phu nhân cười gật gật đầu trả lời.



Lãnh Hữu Lập nhìn Triệu Hinh Tịnh nói:"con ăn đi! Thức ăn sắp nguội tới nơi rồi kìa!"



"Vâng cha!" Triệu Hinh Tịnh bắt đầu cầm chén lên ăn.



Phan phu nhân liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng, nói:"ăn nhiều vào! Trông con rất gầy đấy!"



"Vâng! Đa tạ mẹ!"



Ngay lúc này Triệu Hinh Tịnh cảm thấy rất hạnh phúc, từ rất lâu rồi nàng chưa từng ngồi ăn cơm vui vẻ bên gia đình. Mọi người ở đây đều đối xử rất tốt với nàng khiến nàng bỗng nhớ tới cảnh tượng năm xưa lúc cha mẹ nàng vẫn còn sống, quãng thời gian đó rất yên bình, lúc đó nàng được cha mẹ yêu chiều hết mực, chiều chiều còn được cha mẹ đưa đi thả diều rất vui vẻ, nàng còn làm nũng với cha mẹ. Bây giờ cha mẹ nàng đã không còn nữa, nàng có tâm sự cũng không biết phải chia sẻ cùng ai, mỗi khi mệt mỏi bệnh tật cũng không có ai chăm sóc lo lắng cho nàng, nàng rất muốn được ôm lấy cha mẹ của mình khóc một trận thật lớn, muốn được làm nũng với cha mẹ thêm một lần, nhưng tất cả đều không thể nữa...






"A Tịnh! Con đang làm gì đó?" Triệu Mãn Dực nhìn thấy con gái đang cầm kiếm Nhất Vi của mình tập múa liền đi tới hỏi.



"Cha! Con muốn học pháp lực để sau này có thể giỏi được như cha! Như vậy con cũng có thể bảo vệ được cho mẹ nữa!" Triệu Hinh Tịnh đáp.



"Con gái của cha quả thật rất hiếu thảo, cha rất tự hào về con! Nếu con muốn học pháp lực thì sau này cha sẽ từ từ dạy cho con." Triệu Mãn Sơn vuốt vuốt đầu con gái nói.



"Đa tạ cha!"



Triệu Mãn Dực đùa nói:"còn khách sáo với cha nữa chứ."



Triệu Hinh Tịnh vui vẻ cười nhìn cha mình.



"Hai cha con đang nói gì mà cười vui quá vậy? Có thể nào cho ta tham gia với được không?" Hinh phu nhân từ trong nhà bước ra, trên tay còn cầm hai dĩa đồ ăn đặt lên bàn vui vẻ hỏi.



Triệu Mãn Dực nhìn con gái ra hiệu, nói:"đây là chuyện riêng của ta và con, không nói cho nàng biết."



Triệu Hinh Tịnh hiểu ý cha liền gật đầu đồng tình.



Hinh phu nhân làm bộ uất ức, nói:"hai cha con chàng có chuyện vui mà không nói cho ta nghe, sau này ta không thèm nấu cơm cho hai người ăn nữa."



"Đừng mà đừng mà! Nàng không nấu thì hai cha con ta chết đói mất." Triệu Mãn Dực vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén cho phu nhân.



Hinh phu nhân nở nụ cười, gắp thức ăn bỏ vào chén cho con gái, nói:"thật là, ai bảo ta yêu thương hai cha con chàng nhiều quá đi chứ? Bây giờ phải chịu thiệt thòi rồi."



Triệu Mãn Dực nhìn phu nhân trả lời:"nàng đừng giận mà! Chuyện này sau này ta sẽ nói cho nàng nghe, ta và A Tịnh đã hứa sẽ giữ bí mật cho nhau rồi."



Triệu Hinh Tịnh nhìn mẹ làm nũng, nói:"cha nói đúng đấy mẹ! Mẹ đừng giận cha và A Tịnh nữa nha."



Hinh phu nhân xoa xoa đầu con gái, yêu chiều nói:"được được! Mẹ không giận cha và A Tịnh nữa được chưa? Mau ăn cơm đi kẻo nguội mất!"



Triệu Hinh Tịnh nở nụ cười, trả lời:"vâng mẹ!" rồi cúi đầu cặm cụi ăn cơm.