Sau khi ăn xong tổ yến, Tang Lê trở về phòng, đầu tiên là đi tắm, sau đó bắt đầu cuộc chiến với đống bài tập về nhà.
Thật ra hiệu quả học tập của cô rất cao, thời gian suy nghĩ cách giải bài cũng sẽ nhanh hơn nhiều so với người bình thường, hai ngày diễn ra hội thi thể thao cô cũng đã hoàn thành xong trước một phần vì thế cũng coi như khá nhẹ nhàng.
Sau khi làm được kha khá, cô bèn lên giường đi ngủ sớm để nạp năng lượng cho ngày mai.
Ngày hôm sau, mặt trời buổi sáng bị che khuất bởi một đám mây xám mỏng, bầu trời u ám.
Hiện giờ Vân Lăng đã vào mùa thu, nhiệt độ đã mát mẻ hơn nhiều.
Tang Lê bị đồng hồ báo thức đánh thức, đem theo cơn buồn ngủ trèo ra khỏi giường để rửa mặt.
Hai mươi phút sau, cô đã sửa soạn xong, Dụ Niệm Niệm trong nhóm nhỏ Phất Nhanh nói cô ấy đã chuẩn bị xong rồi, đang ăn sáng, cô ấy vô cùng hứng phấn: "[Mọi người dậy chưa, mọi người dậy chưa? Không được ngủ nướng đâu đó!]"
Lữ Nguyệt: "[Dậy rồi.]"
Trương Bác Dương: "[Ừm, tớ cũng đang ăn sáng rồi.]"
Nhiếp Văn: "[Vẫn chưa dậy, đừng làm ồn.]"
Dụ Niệm Niệm: "[He he, Nhiếp Văn, tớ đánh cậu giờ, có tin hay không hả.]"
Tang Lê cũng nói mấy câu trong nhóm rồi đi xuống lầu, trong phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Tang Lê ngồi ăn sáng, một lúc sau, Nhiếp Văn đã ở trong nhóm @người duy nhất không trả lời: "[Còn A Dã thì sao? Không phải cái người này vẫn còn đang ngủ nướng đó chứ? Lê Lê, cậu ấy sẽ không cho mọi người leo cây đó chứ?]"
Chắc là không đâu, rõ ràng tối hôm qua anh đã nói với Tống Thịnh Lan rằng hôm nay anh sẽ đi chơi với bọn họ mà...
Cô bèn đi hỏi quản gia, quản gia nói không biết: "Bác cũng không lên lầu gọi, có lẽ là vẫn còn đang ngủ."
Nhiếp Văn: [Tang Lê, cậu phải có trách nhiệm gọi cậu ấy.]
Sau khi ăn xong, Quảng Dã vẫn còn chưa xuất hiện trong nhóm, Tang Lê đi đến phòng khách, nhìn lên lầu, không có động tĩnh gì cả, cho nên đành phải lên lầu.
Cái người này không phải là tối qua thức cả đêm nên bây giờ vẫn đang ngủ đấy chứ...
Đi lên tầng bốn, Tang Lê nhìn đồ đạc xung quanh, ký ức chết tiệt về việc lần trước đi nhầm phòng lại hiện lên trong đầu cô khiến cho cô muốn chạy trốn.
Nhưng nếu anh thật sự đang ngủ, cô cũng không muốn gọi lỡ như đại thiếu gia thức dậy cáu bẳn thì sao.
Cô đi đến trước cửa phòng của Quảng Dã, bàn tay do dự đưa lên rồi lại hạ xuống, ngay khi cô chuẩn bị gõ cửa, cánh cửa ở cuối hành lang đã bị đẩy ra.
Chàng trai bước ra ngoài.
Trên cổ anh quấn một chiếc khăn tắm, quần áo dính chặt vào người, những giọt mồ hôi từ cằm chảy xuống khiến cho không khí trở nên nồng nặc mùi hormone.
Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, rồi đi về hướng cô đang đứng.
Người này dậy rồi à...
Tang Lê sững sờ, thấy anh đi đến trước mặt mình thì nói: “Hỏi cậu ở trong nhóm mà cậu lại không trả lời, tôi còn tưởng cậu vẫn đang ngủ, cho nên mới tới gọi cậu dậy.”
"Tôi không ngủ, tôi đi tập thể dục buổi sáng."
Thật ra buổi tối anh không thể nào ngủ được, buổi sáng tầm sáu giờ là đã tỉnh giấc, vì thế bèn đi tập luyện.
Tang Lê: “Bọn họ nói sẽ tụ tập ở nhà Niệm Niệm lúc tám giờ rưỡi.”
“Tôi và Nhiếp Văn tự mình chạy xe.”
Được thôi, thảo nào không vội là phải, đi xe máy chắc chắn nhanh hơn nhiều so với xe buýt.
Quảng Dã cúi xuống nhìn cô, sau hai giây, anh kiềm chế dời ánh mắt đi chỗ khác, chuẩn bị đẩy cửa vào, mới phát hiện cô vẫn chưa rời đi.
“Vẫn còn chuyện gì à?”
Cô khẽ lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn hỏi Dụ Niệm Niệm bảo ngồi xe số 24 đến cửa chung cư nhà cậu ấy, tôi muốn hỏi đi từ nhà ga cửa Nam hay cửa Bắc của biệt thự.”
"Cửa Bắc."
"Được rồi, vậy tôi sẽ đi trước."
Tang Lê xoay người đi về phía cầu thang, cuối cùng Quảng Dã thu hồi ánh mắt, đi vào phòng.
Đầu tiên Tang Lê bắt xe buýt đến cổng Bắc, hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng đến trước của khu chung cư nhà Dụ Niệm Niệm.
Dụ Niệm Niệm đã đợi sẵn ở cửa, Tang Lê đi tới, Dụ Niệm Niệm ngạc nhiên: "Ơ, Quảng Dã đâu? Cậu ấy thực sự không đến sao?"
"Không, cậu ấy và Nhiếp Văn đi xe máy."
"Hóa ra là vậy."
Lúc này, Lữ Nguyệt cũng được mẹ đưa bằng xe điện tới, mẹ Lữ cũng nhiệt tình mang cho bọn họ một ít trái cây, bảo để bọn họ ăn trên đường đi, mấy người họ vui mừng nói cảm ơn.
Sau khi mẹ Lữ rời đi, Dụ Niệm Niệm xúc động: "Đi tốt quá đi à."
Lữ Nguyệt tháo tai nghe xuống, mỉm cười: "Mẹ tớ rất thích các cậu, nói khi rảnh các cậu có thể đến quán thịt nướng nhà tớ để mời các cậu ăn thịt nướng."
"Được đó được đó..."
Từ khi không còn bị bắt nạt ở trường nữa, còn gặp được những người bạn tốt như bọn họ, mẹ Lữ cảm thấy tính cách của Lữ Nguyệt đã thay đổi 180 độ, đặc biệt là sau buổi biểu diễn của lễ khai giảng này, sự tự tin của Lữ Nguyệt đã tăng lên rất nhiều, thậm chí việc học cũng càng ngày càng để tâm hơn, vì thế mẹ Lữ rất cảm kích bọn họ.
Chẳng mấy chốc, Trương Bác Dương cũng đến, bốn người bọn họ lên đường.
Lên xe buýt, Tang Lê chạy đến ngồi cùng một hàng với Lữ Nguyệt, Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương ngồi ở phía trước, tức giận phàn nàn: "Đợi cậu cả nửa ngày trời, lề mà lề mề."
"Tớ... tớ đi mua đồ ăn vặt, nên mới đến muộn một chút."
"Mua cái gì vậy?!"
Trương Bác Dương mỉm cười lấy túi ra: "Cậu nhìn xem có... có đồ cậu thích ăn không..."
Dụ Niệm Niệm nghiêng người: "Tớ muốn ăn bánh phồng tôm, đây là cái gì."
"Cái này là bánh xốp sô cô la."
"Hehe, được đó, tất cả đều là thứ tớ thích, tha thứ cho cậu rồi..."
Giọng nói của hai người vang xuống phía sau, Tang Lê lắng nghe, nhìn bầu trời và cây cối ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên đầy thích ý.
Thời tiết tốt, tâm trạng tốt, chỉ có tình hình giao thông không tốt lắm.
Hôm nay là cuối tuần, trên dọc đường đi xe cứ đi rồi lại dừng, phải lái ra khỏi khu vực trung tâm thành phố để tránh ùn tắc.
Vốn dĩ trong kế hoạch của bọn họ chỉ mất nửa tiếng nhưng giờ lại tốn cả tiếng đồng hồ.
Sau khi xuống xe, bốn người bọn họ đã đến cổng danh lam thắng cảnh, nghe thấy có người gọi mình từ xa, quay đầu lại thì nhìn thấy Nhiếp Văn cười khúc khích nói cậu ta đã đợi cả nửa tiếng rồi: “Tôi chơi được một ván game luôn rồi, A Dã cũng ngủ được một giấc rồi, cũng may không đi xe buýt cùng các cậu, lề mà lề mề.”
Trương Bác Dương: “Chủ yếu là trên đường… đường bị kẹt xe rồi.”
Nhiếp Văn cười xấu xa ôm lấy vai Trương Bác Dương: “Không sao, trên đường bị kẹt xe đi chậm một chút không phải cậu nên vui sao?”
Tai Trương Bác Dương đỏ ửng rồi đẩy cậu ta ra.
Nói đùa xong, Tang Lê quay đầu lại thì thấy Quảng Dã đi tới.
Chàng thiếu niên mặc rất đơn giản, một chiếc áo ngắn tay cùng với quần jean, dưới mũ lưỡi trai là đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, không thể không thừa nhận cái nhan sắc này quá hút ánh nhìn.
Mọi người và Quảng Dã chào hỏi xong, nghe thấy anh lười biếng nói: “Tôi còn tưởng rằng các cậu định đội danh lam thắng cảnh đóng cửa rồi mới tới.”
Mọi người đều bật cười, sau khi tụ họp lại với nhau, Dụ Niệm Niệm hô to bảo mọi người đi vào khu danh lam thắng cảnh, mấy người họ đi về phía trước, nhưng không ngờ dòng người xếp hàng mua vé lại ngoằn ngoèo quanh co như vậy, chỉ biết trố mắt đứng nhìn: “Má ơi, có nhiều người xếp hàng như vậy sao?!”
Lữ Nguyệt: “Hôm nay là cuối tuần, chỗ nào cũng đông.”
Trương Bắc Dương sửng sốt: “Chúng ta hôm nay... hôm nay còn có thể vào được không?”
Quảng Dã bất lực liếc mắt một cái, từ trong túi lấy ra sáu cái vé, Dụ Niệm Niệm sửng sốt nhận lấy: “Wow, các cậu đã mua vé rồi sao?”
Nhiếp Văn cười: “Đây là do A Dã tối qua lên mạng đặt trước đó, đợi các cậu đến rồi mua vé thì đợi đến ngày tháng năm nào cơ chứ.”
Quảng Dã đi về phía trước, hai tay đút trong túi: “Chúng ta đi đường tắt này đi.”
Chưa đầy một phút, sáu người đã thành công tiến vào khu danh lam thắng cảnh.
Tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự rất yên tâm khi đi ra ngoài với Quảng Dã, có anh ở đây, bất cứ điều gì cũng có thể được giải quyết.
Đi bộ vào thung lũng Thụ Mật Vụ Nùng, nước suối chảy róc rách bên tai, không khí trong lành trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy được thư giãn.
Bọn họ phải đi dọc theo con đường bên con suối nhỏ để đi lên, sau khi lên tới đỉnh núi thì lại ngồi bè trúc để đi thăm thú.
Hơi nước dày đặc bốc lên từ mặt đất, mấy người giẫm lên những cành cây gãy, con đường đi bộ lên núi phải ngoằn ngoèo quanh co, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy từ thung lũng giống như thể khám phá những bí mật của khu rừng.
Nhiệt độ hôm nay không cao, hơn nữa ánh sáng mặt trời không có chiếu thẳng đến khiến cho bậc đá bị ướt sũng có chút trơn.
Những bậc đá lúc thì hướng lên trên lúc lại hướng xuống dưới, các cô gái nắm tay nhau, đột nhiên Dụ Niệm Niệm bước xuống bậc không vững, đôi giày của cô ấy trượt về phía trước, cô ấy hét lên, Lữ Nguyệt và Tang Lê vội vàng kéo lấy mới không khiến cô ấy ngã đập mông xuống đất.
Trương Bá Dương đang đi ở phía sau, vội vàng bước lên phía trước: “Niệm Niệm cậu... cậu không sao chứ?!”
Dụ Niệm Niệm sợ hãi vuốt ngực: “Suýt chút nữa đã ngã rồi.”
Nhiếp Văn không biết làm sao: “Suýt chút nữa tớ còn tưởng rằng cậu rơi xuống núi đó chứ.”
“Đừng có nói mấy lời xui quẩy được không!”
“Tớ thấy ba người các cậu đừng nắm tay nữa, để cho không bị ngã hết một loạt.”
“Chủ yếu là vì đường có hơi trơn...”
Quảng Dã quay đầu lại, nhìn thấy một quầy bán hàng rong có bán đồ ăn vặt và đồ uống, còn có dụng cụ leo núi: “Các cậu có cần gậy leo núi không?”
Dụ Niệm Niệm gật đầu như gà mổ thóc, Lữ Nguyệt cảm thấy mình leo núi không linh hoạt lắm nên cũng nói càn, vì vậy Quảng Dã đi ra mua rồi quay lại.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhận lấy, nói khi nào về sẽ gửi anh tiền, sau đó Quảng Dã dùng ánh mắt dò xét nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Tang Lê đứng một mình ở một góc của đường lên núi trước mặt còn cầm bản đồ, đang nghiên cứu bản đồ của danh lam thắng cảnh, giống như một nhà thám hiểm nhỏ.
Dưới tóc mái mỏng của cô gái là một đôi má nhỏ, mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, đôi chân thon, tóc búi lên, nhìn vào tràn đầy sức sống.
Tang Lê đang nghiên cứu thì đột nhiên một cây gậy leo núi được đưa đến trước mặt.
"Cầm lấy."
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Quảng Dã, sững sờ, sau đó vội vàng xua tay: "Tôi không sao, tôi có thể đi mà."
Quảng Dã nhíu chặt lông mày: "Đợi lúc ngã thì mới thấy vui có phải không?"
Cái con người này...
Tang Lê nhận lấy, lẩm bẩm: "Cảm ơn cậu."
Quảng Dã liếm răng hàm sau rồi tiếp tục đi về phía trước: "Không muốn để ý đến cậu."
"…"
Cô cũng không bảo anh phải để ý đến cô mà…
Có lẽ do tối hôm qua Tống Thịnh Lan đã nói với anh rằng phải chăm sóc cô, nếu không người này chắc chắn sẽ không sẵn lòng chăm sóc cô.
Mấy người tiếp tục đi bộ, dưới sự giúp đỡ của gậy leo núi, con đường núi đã dễ đi hơn rất nhiều.
Nhìn phong cảnh dọc đường, Lữ Nguyệt ngâm nga một bài hát với tâm trạng rất tốt, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê thỉnh thoảng hát theo, sáu người họ trò chuyện cười đùa suốt chặng đường, thời gian leo núi mệt mỏi cũng trở nên vui vẻ.
Một tiếng rưỡi sau, mấy người bọn họ đi tới giữa sườn núi.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt mệt đến mức phải dừng lại nghỉ ngơi, mọi người đều ăn vặt hoặc bánh mì mang theo để bổ sung sức lực.
Thể lực của Quảng Dã vô cùng tốt, leo tới bây giờ mà không hề thở hổn hển chút nào, anh không có ý định nghỉ ngơi, tiếp tục đi về phía trước, Tang Lê đi đến thác nước bên cạnh, cầm điện thoại di động muốn chụp ảnh tự sướng, bởi vì tối hôm qua cô đã nói với Từ Hiểu rằng hôm nay cô sẽ ra ngoài chơi khi nào tới sẽ chụp ảnh gửi cho cô ấy.
Nhưng Tang Lê phát hiện điện thoại của cô gần đây ngày càng có vấn đề, các nút bấm hơi không nhạy, cô mất cả nửa ngày vẫn không chụp xong.
Quảng Dã ở phía trước quay lại, thấy cô đang cau mày dùng điện thoại, vài giây sau, anh đi tới, Tang Lê ngẩng đầu lên thì thấy anh đang quay thác nước bên cạnh, cô mím môi nói khẽ: “Quảng Dã, cậu có thể giúp tôi một việc được không?”
Quảng Dã liếc nhìn cô, cô nói: “Giúp tôi chụp một tấm được không, điện thoại của tôi không chụp được.”
Sắc mặt Quảng Dã hờ hững, anh không nói có đồng ý hay không, anh chỉ chậm rãi đi đến phía đối diện cô cách cô mấy mét, Tang Lê lo lắng đứng hẳn hoi, Quảng Dã nhìn cô: “Cậu là lính đứng gác đó à?”
Tang Lê: “…”