Tang Lê nói, mỗi ngày bác ấy đều vất vả đến đón cô, bình thường cũng đối xử với cô vừa hiền từ vừa ấm áp như bậc cha chú, trong lòng cô rất biết ơn, vì thế hôm nay cô đã mua quà cho bác ấy.
Bác Trương không ngờ Tang Lê lại làm vậy với một tài xế như bác ấy, từ trong đáy lòng rất thích cô bé này, không muốn rũ bỏ tấm lòng của cô, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn cô Tang Lê, sau này đừng lãng phí tiền nữa nhé."
Tang Lê mỉm cười: “Bác thích là được rồi.”
Hàng ghế sau, Quảng Dã tựa vào lưng ghế, lặng lẽ thu vào đáy mắt toàn bộ cảnh tượng này.
Xe đúng lúc dừng trước một đèn đỏ, bác Trương lập tức mở túi mơ ra và chia cho Tang Lê, nói rằng mùi vị rất ngon, bác ấy quay đầu hỏi Quảng Dã: "Tiểu Dã, cháu muốn một quả không?"
Tang Lê hơi sửng sốt, chạm phải ánh mắt Quảng Dã, đầu chàng trai ngửa ra sau, nhắm mắt lại: “Cháu không ăn.”
Dáng vẻ cà lơ phất phơ này…
Bác Trương cười gượng hai tiếng với Tang Lê: "Tiểu Dã không thích ăn đồ chua, không sao đâu, để bác ăn."
Tang Lê thu mắt lại: "Vâng."
Xe tiếp tục lái đi, sau hồi lâu, ghế sau vang lên tiếng chuông điện thoại, sau khi dừng lại, giọng nói của Quảng Dã vang lên: “Nhiên Nhiên.”
Anh bắt máy, giọng điệu ôn hòa: "Ừm, Quốc Khánh vui vẻ... Hai ngày nay không đi được, chờ nghỉ hè sẽ lên núi gặp mọi người, dạo này em và anh em có thiếu thứ gì không..."
Tang Lê nghe thấy thế, vô thức xuyên qua gương chiếu hậu nhìn ra sau, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Quảng Dã dịu dàng đến thế, hệt như cuộc gọi lúc cô nhìn thấy anh nghe máy vào ngày nhập học.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại bị khuếch đại bên trong toa ô tô kín.
Hình như là một giọng nữ.
Một tia nghi ngờ hiện lên trong đầu, nhưng lại bị Tang Lê dập tắt.
Cô nghĩ ngợi nhiều thế làm gì, cũng không liên quan gì đến cô... …
Chiếc Rolls Royce mang sao đội trăng, cả chặn đường rất suôn sẻ, hai mươi phút sau đã lái về biệt thự.
Tang Lê xuống xe, đi theo phía sau Quảng Dã vào sân trước.
Tang Lê nhìn bóng lưng anh, nhớ ra điều gì đó: “Quảng Dã...”
Thấy chàng trai chầm chậm dừng bước, không quay đầu lại, Tang Lê vội vàng đi đến bên cạnh anh: “Tôi muốn biết sinh nhật của dì Tống là ngày mấy tháng mấy?”
Quảng Dã còn tưởng cô định tặng quà cho anh, còn đang định từ chối, hóa ra là hỏi việc này, sắc mặt anh bình thản: "23 tháng 12."
"Được…"
Vẫn còn sớm, vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Hôm nay cô muốn dùng phí sinh hoạt mà mình đã tiết kiệm trước đó để mua quà cho Tống Thịnh Lan, nhưng vẫn chưa chọn được món phù hợp, cũng cảm thấy quá bình thường, hẳn là không phù hợp với mức sống của Tống Thịnh Lan cho lắm, cô nghĩ đến lúc đó sẽ chuẩn bị quà thật nghiêm túc.
Quảng Dã tiếp tục đi về trước, hai người họ bước vào sảnh, bỗng nhiên phòng khách truyền đến một giọng nam điềm đạm: “Lan Lan, vậy ngày mai chúng ta cùng ra ngoài đi dạo nhé…”
Giọng nói này vô cùng xa lạ, Tang Lê nhìn vào trong thì phát hiện Tống Thịnh Lan và một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, hai người đang trò chuyện nói cười với nhau.
Đối phương cũng đồng thời nhìn sang, trước mắt Tống Thịnh Lan bừng sáng: "Ồ, hai đứa đã về rồi à! Tiểu Dã, ba con vừa mới về nhà, mau tới đây đi."
Quảng Dã ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Quảng Minh Huy, ánh mắt khẽ khựng lại.
Quảng Minh Huy nhìn sang anh, trên mặt hiện lên nụ cười yêu thương: “A Dã về rồi à...”
Nhìn nhau vài giây, mặt Quảng Dã không gợn sóng dời tầm mắt, thay xong giày rồi đi vào trong.
Tang Lê cũng đi vào phòng khách, thấy Quảng Dã hoàn toàn không mở miệng chào hỏi, cho đến khi ánh mắt của Quảng Minh Huy rơi về hướng cô, cô vội vàng gật đầu chào hỏi: "Cháu chào chú Quảng..."
Lúc này Tang Lê mới nhìn Quảng Minh Huy một cách nghiêm túc, người đàn ông mặc bộ âu phục màu nâu xám nhạt cao cấp được thiết kế riêng, dáng người cao lớn, dù người đã đến tuổi trung niên, trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn, nhưng ngũ quan vẫn rất tuấn tú, có thể nhìn ra lúc trẻ chắc hẳn rất khôi ngô phong độ.
Trên người Quảng Minh Huy toát ra khí chất điềm tĩnh của người lãnh đạo, nhưng khi nhìn thấy Tang Lê lại không hề kiêu ngạo, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Chào cháu, cháu tên Tang Lê phải không?"
"Vâng."
"Dì Tống thường nhắc cháu với chú, đúng là cháu rất xinh đẹp và dễ thương."
Quảng Minh Huy gọi Tang Lê: "Nào, ngồi xuống ăn chút trái cây đi."
Tống Thịnh Lan cũng gọi Quảng Dã: "Tiểu Dã, con cũng ngồi một lát đi, khó lắm ba con mới về một chuyến, hai người nên nói chuyện nhiều hơn."
Quảng Dã chạm phải ánh mắt trông chờ của Quảng Minh Huy, đầu lưỡi chạm vào hàm, lười biếng ngồi lên sô pha, Tang Lê cũng ngồi xuống, Quảng Minh Huy đưa cho Tang Lê một túi quà màu hồng, nói đây là quà cho cô, Tang Lê không tiện nhận, nhưng dưới sự yêu cầu khăng khăng cửa Quảng Minh Huy, cô cũng đành nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Tống Thịnh Lan cười với Quảng Dã ở bên cạnh: “Ba con cũng mua quà cho con, đợi một thời gian nữa sẽ gửi lên núi, lần tới con lên núi thì có thể nhìn thấy.”
Quảng Minh Huy mỉm cười với Quảng Dã: “Ừm, Tiểu Dã, hẳn là con sẽ thích.”
Đồ chơi xếp hình và mô hình xe hơi nhỏ từ lúc bé, đến bây giờ thì xe đua, du thuyền và đủ các thứ khác nhau sau khi lớn lên, mỗi lần Quảng Minh Huy đi công tác về đều mua quà cho anh.
Quảng Dã xủy một tiếng: "Con lớn rồi, không cần dỗ dành con như con nít."
"Ba... Ba nghĩ con thích nên muốn mua cho con."
Quảng Minh Huy áy náy nhếch môi: "Là lỗi của ba, gần đây tập đoàn quả thực rất bận, năm nay ba hoàn toàn không ở trong nước, không ở cùng con nhiều cho lắm."
"Không sao, chờ khoảng thời gian bận rộn này qua đi là được rồi."
Tống Thịnh Lan bảo họ ăn trái cây: "Lê Lê, cháu cũng ăn đi."
Tang Lê gật đầu, sau đó Quảng Minh Huy nhìn sang Tang Lê, đổi chủ đề: "Lê Lê, cháu học cùng lớp với A Dã phải không?"
"Vâng."
"Thế thì tốt, hai đứa trùng hợp bằng tuổi nhau, có thể học chung lớp mười hai, việc học của Tiểu Dã khiến chú lo lắng nhất, nhưng nghe dì Tống nói thành tích của cháu rất tốt đúng chứ?"
Tang Lê khiêm tốn trả lời, Quảng Minh Huy nhớ ra điều gì đó, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện của cháu... dì Tống đã nói với chú rồi, cháu cứ coi nơi này như nhà của mình, yên tâm mà ở, không cần lo lắng, chú cũng nghe nói chuyện của cháu ở trường trong thời gian qua, sau này dù thế nào cũng đừng giấu gia đình, có việc cần giúp thì có thể nói cho chú và dì Tống, có biết không?"
Tang Lê ngoan ngoãn đồng ý, rồi nghe Quảng Dã ở bên cạnh uể oải nói: "Nói với ông, chờ ông về đến nhà thì hoàng hoa cũng lạnh rồi."
"..."
Bầu không khí lại trở nên khó xử không sao nói rõ.
Sao người này lại nói chuyện châm chọc mỉa mai với ba mình như vậy chứ...
Tang Lê cũng hơi xấu hổ không hiểu làm sao, nhưng dường như Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan đã quen với tính tình của Quảng Dã từ lâu, hoàn toàn không nổi giận.
Trò chuyện một lúc, Tang Lê nghĩ rằng nên để gia đình ba người họ có thời gian bên nhau nhiều hơn: "Chú dì, mọi người cứ trò chuyện tiếp, cháu về phòng trước ạ."
"Được, đi đi."
Tang Lê lên lầu trở về phòng, thay quần áo sạch rồi vào phòng tắm.
Tắm xong ra ngoài, cô sắp xếp xong đồ đạc đã mua hôm nay trước, sau đó mở món quà Quảng Minh Huy tặng cho cô.
Là một chiếc máy ảnh.
Tang Lê không ngờ lại đắt như vậy, cầm đi kiểm tra nhãn hiệu và mẫu mã trên mạng, cô phát hiện giá tiền lại lên đến sáu con số.
Đắt thế?!
Tang Lê bị dọa sợ, do dự một hồi rồi cầm máy ảnh ra khỏi phòng.
Cô tuyệt đối không thể nhận món quà này...
Mặc dù chút tiền này không là gì đối với nhà họ Quảng, nhưng họ đã quá tốt với cô rồi, nếu cô nhận thì trong lòng lại mang áp lực quá lớn.
Đi đến lối cầu thang, cô nghe thấy giọng nói cửa Quảng Minh Huy truyền đến từ dưới lầu, hẳn là họ vẫn đang trò chuyện dưới lầu, cô bước xuống được vài bậc thang, đột nhiên Quảng Dã bùng nổ cơn thịnh nộ nặng trĩu tại tầng dưới: "Tôi đã nói rồi, tôi không đi khám, ông còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Ông nghe không hiểu sao?"
Cô giật mình nhìn xuống, trong phòng khách dưới lầu, Quảng Minh Huy nhìn Quảng Dã đang nhìn mình chằm chằm như nhìn kẻ thù, đáy mắt run rẩy, cổ họng khàn đi: "Tiểu Dã, ba chỉ muốn chữa khỏi tai cho con thôi..."
"Chữa cái gì mà chữa? Đến bây giờ có cần thiết để chữa không?!"
Tống Thịnh Lan bước lên ôm lấy Quảng Dã đang tức giận, tim như bị dao cứa, hốc mắt đỏ hoe, bà khuyên nhủ: “Tiểu Dã, con đừng kích động, ba con cũng vì tốt cho con thôi, vì chuyện lúc nhỏ lần đó... Trong lòng ba con luôn rất áy náy..."
"Áy náy thì có ích gì? Sao ông ta không làm sớm hơn đi?"
Quảng Dã nhìn Quảng Minh Huy, đáy mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng, đôi môi mỏng thốt ra vài chữ: "Suốt mấy năm qua thấy tôi vẫn chưa đủ sao? Chẳng phải kết quả vẫn vậy ư? Ông đang mơ mộng cái gì mà có thể chữa khỏi?"
Quảng Minh Huy: "Tiểu Dã..."
“Rốt cuộc ông ta thật sự vì con, hay vì loại bỏ sự áy náy trong thâm tâm mình thì bản thân ông ta tự hiểu rõ.”
Tống Thịnh Lan: "Tiểu Dã, sao con có thể nói như vậy chứ..."
Trên cầu thang, Tang Lê dừng bước.
Tiếng tranh cãi của ba người họ vẫn đang tiếp diễn, Tang Lê thấy tình thế không ổn, cũng không dám làm phiền, xoay người nhẹ nhàng đi lên lầu.
Về đến phòng, hai tai yên tĩnh trở lại.
Khi đã đóng cửa bước vào, Tang Lê đặt máy ảnh lên bàn, kìm không được quay đầu nhìn về phía cửa.
Mặc dù cô không muốn nghe ngóng chuyện riêng tư của gia đình người khác, nhưng những lời nói nghe thấy khi nãy không thể kiểm soát được, liên tục quanh quẩn trong đầu cô.
Tai của Quảng Dã có vấn đề gì sao...
Tang Lê biết tình cách của Quảng Dã rất tệ, nhưng cô nhận thấy thái độ mà anh đối với Quảng Minh Huy lại đặc biệt không tốt, dường như trong lòng anh có rất nhiều bất mãn với Quảng Minh Huy...
Tang Lê hoàn toàn không biết, mơ hồ không rõ, cuối cùng ngồi trước bàn thở dài.
Bỏ đi, tốt nhất cô đừng nên nghĩ lung tung chuyện riêng tư của gia đình người khác.
Máy ảnh đành để ngày mai hãy trả, tâm trạng cô bình tĩnh trở lại, lấy bài tập ra.
Cô yên lặng học.
Một tiếng sau, cô viết xong một bài dài, đặt bút xuống, vươn vai, đứng dậy thả lỏng thư giãn.
Cô rót một ly nước, mở cửa, bước ra ban công.
Vân Lăng vào tháng mười, nhiệt độ ban đêm dần dần giảm xuống, ve sầu trên cây kêu lên khe khẽ, dấy lên sóng âm rè rè, xung quanh là một vùng yên tĩnh.
Cô uống nước, chống khuỷu tay lên lan can, ngửa đầu nhìn trời.
Mặt trăng treo lơ lửng như hạt sen trắng muốt, bốn bề tỏa ra một làn sương mù mịt mờ, hệt như phủ lên ánh sáng chói lóa cho những đám mây đen xung quanh.
Một cơn gió lạnh hơi mát phả vào mặt, cô cụp mắt xuống hồi lâu, đột nhiên chú ý thấy có người trên đỉnh đài trắng sau vườn hoa dưới lầu...
Quảng Dã đang ngồi ẩn khuất dưới ánh sáng chiếu rọi.
Chàng trai tựa lưng vào ghế đá, hút thuốc.
Trong lúc hít thở, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của anh được ánh lửa của đầu thuốc chiếu rọi lập lòe, khói trắng tỏ khắp trong không khí.
Chàng trai kéo một hơi thuốc, lấy xuống, kẹp giữa ngón tay, con ngươi đen láy rũ xuống, hệt như ngọn núi băng nghìn năm không có người đặt chân đến.
Côn trùng bay quanh quẩn dưới đèn, Quảng Dã ngồi một mình, lại mang theo vài phần cô đơn hiu quạnh chưa từng thấy.
Tang Lê nhìn anh, hơi ngơ ngác.