Bác gái nhìn Quảng Dã, dù sao thì bà ấy cũng đã từng trải qua tuổi này rồi, cười khúc khích: “Chàng trai trẻ, nếu cháu muốn mua thứ đó thì phải lên thị trấn, chỗ này của bác không có bán thứ cho người trẻ tuổi đó đâu.”
Bên ngoài, Tang Lê đợi một lâu mới thấy Quảng Dã đi ra: “Anh mua cái gì mà lâu vậy?”
“Không mua được.”
"Hȧ?"
Tang Lê gặng hỏi, rốt cuộc mới biết mục đích anh vào quầy tạp hóa, trên mặt cô nhuốm một lớp hồng hồng.
Người này vừa rồi còn nói “Không sao”, thế mà lại định đi mua nó à?
Trong thôn mọi người đều biết nhau, Tang Lê nghe Quảng Dã thuật lại lời trêu chọc của bác gái, cô muốn chui xuống lòng đất, xấu hổ mắng anh: “Quảng Dã, em không thèm để ý anh nữa…”
Lá gan của người này cũng lớn quá rồi…
Cũng may Tang Lê biết bác gái bán tạp hóa ở đây là người tốt, bình thường cũng rất yêu thương cô, sẽ không nói ra nói vào, Tang Lê trừng Quảng Dã, hừ nhẹ một tiếng: “Dù sao trong thôn không có bán, đêm nay anh cứ ngủ khỏe đi”
“Em mặc kệ anh thật sao?” Anh cúi đầu hỏi.
Người này thật sự là ăn không biết no mà, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm lại, bĩu môi: “Nếu không anh cứ nhịn thử xem được bao nhiêu ngày? Coi như đây là thử thách bản thân đi, dù sao ở trên núi cũng đã khuya rồi, anh cũng không có cách nào khác mà.”
Về đến cửa nhà, anh túm cô lên xe, Tang Lê không hiểu gì, chỉ thấy anh khởi động xe, lái về phía cổng thôn, cô thắc mắc: “Đi đâu vậy?”
“Thị trấn.”
Cô hiểu ra: “Anh muốn đi mua thật sao?”
“Không thì sao?”
Không ngờ anh lại bất chấp như vậy.
Chỉ là mua thứ đó thôi mà không ngại lái xe bốn mươi phút vào đêm khuya xuống núi, trong đầu Tang Lê hiện lên bốn chữ - t*ng trùng lên não.
Cuối cùng, cô ngồi trên xe, nhìn thấy Quảng Dã xách một cái túi to đi ra khỏi tiệm thuốc, cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
Xong rồi, cô cảm nhận được nguy hiểm...
Nếu thời đại học cô và Quảng Dã không chia xa, dựa vào sự ham muốn hiện tại của anh, đoán chừng lúc ấy cô phải thường xuyên thức khuya rồi, lúc đi học chắc chân cũng mềm nhũn luôn.
Về đến nhà, Liên Vũ Châu thắc mắc sao họ lại ra ngoài lâu như vậy, Tang Lê chột dạ không dám trả lời, Quảng Dã mặt không cảm xúc tìm cớ, cũng may là Liên Vũ Châu không nghĩ nhiều.
Hai người đều tự đi rửa mặt, Tang Lê tắm rửa xong nói muốn ở cạnh Liên Vũ Châu, cảm nhận được ánh mắt của Quảng Dã, cô bình tĩnh ôm lấy cánh tay Liên Vũ Châu: “Bà ngoại, cháu đưa bà về phòng, đã lâu rồi chúng ta không trò chuyện với nhau.”
“Được...
Quảng Dã: “... ”
Tang Lê thật sự muốn ở bên cạnh bà ngoại của mình, cô mát xa cho Liên Vũ Châu, hai người trò chuyện đến hơn mười giờ, di động Tang Lê nhận được một tin nhắn, đến từ
Quảng Dã: [Vẫn chưa nói chuyện xong sao?]
Cô có thể cảm nhận được sự sốt ruột của anh.
Mua được thứ đó rồi, cô không ở cạnh thì làm sao bây giờ.
Cô không nhịn được khẽ cười, gõ mấy chữ: [Còn chưa xong đâu, nếu anh thấy mệt thì đi ngủ trước đi, em không làm gì ảnh hưởng đến anh mà.]
Tang Lê lại nói chuyện với Liên Vũ Châu một lúc nữa, sau đó là do Liên Vũ Châu cảm thấy buồn ngủ nên nói muốn nghỉ ngơi, cũng kêu Tang Lê trở về phòng đi ngủ, Tang Lê đồng ý.
Đi ra khỏi phòng, gió lạnh đêm đông trên núi thổi qua, Tang Lê quấn chặt áo khoác lại, đi đến căn phòng phía đông, cô đi vào, vừa chuẩn bị bật đèn thì một đôi tay đã kéo cô sang một bên, ngay sau đó cả người cô bị ép vào bức tường.
Cô bị dọa sợ, dựa vào ánh trăng ngẩng đầu nhìn lại: “Quảng Dã.”
Quảng Dã rũ mi nhìn cô, con người đen như mực lại ẩn chứa một ngọn lửa hừng hực, anh tức giận cong môi: “Cố ý đúng không? Muốn tra tấn anh sao?”
"Ồ."
Hai gò má Tang Lê nóng như lửa, cảm giác đúng là đang tra tấn anh, cô cố gắng kiềm khóe môi đang cong lên: “Ai bảo anh nhất quyết xuống núi mua làm gì, nếu tối nay em muốn ngủ ở phòng bà thì sao? Để xem anh phải làm sao bây giờ.”
Cô nói xong đã cảm giác thân mình bị khiêng lên, Quảng Dã khóa cửa lại, đi vào trong phòng, đặt cô lên chăn, cô hô nhỏ một tiếng, muốn chạy trốn nhưng mắt cá chân lại bị anh nắm chặt, thân người đàn ông áp đến.
“Quảng Dã..”
Đôi tay nổi đầy gân xanh của anh ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, anh rũ mắt nhìn cô: “Em nói nên làm cái gì bây giờ?”
Tim cô đập loạn nhịp: “Em sai rồi.”
“Giờ mới biết sai sao?”
Cô nhanh chóng hoảng sợ, vội vàng cầu xin tha thứ, Quảng Dã cúi người cắn vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Muộn rồi, nhớ kỹ nhé.”
Cô khẽ hô lên một tiếng, tim đập nhanh như trống đánh, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, hơi thở đầy hormone nam tính bao phủ toàn thân khiến cô choáng ngợp, trong thế giới của cô chỉ còn lại anh mà thôi.
Màn đêm sâu lắng, đêm tối dần tan.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, sương trắng ẩm ướt và rét lạnh giăng trong khe núi, chân trời phía đông chuyển dần sang màu đỏ rực, mặt trời lên cao, khiến sương mù tiêu tan.
Núi non trùng điệp, dưới ánh nắng trong trẻo, uốn lượn đến tận phía chân trời.
Tang Lê lại ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.
Lúc tỉnh lại, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chói chang khiến cô bị lóa mắt, cô trở người, cảm thấy toàn thân lười biếng không muốn nhúc nhích chút nào, xương cốt cả người như bị tháo tung ra rồi lắp vào vậy.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô nằm thêm một lát, sau đó mới thay quần áo đi ra khỏi phòng, vừa ra đã nhìn thấy Quảng Dã và Liên Vũ Châu đang nhặt rau trong sân dưới ánh mặt trời ngày đông rạng rỡ.
Hai người họ đang nói cười, Liên Vũ Châu quay đầu nhìn thấy Tang Lê còn ngái ngủ, không nhịn được nở nụ cười: “Cuối cùng thì con heo nhỏ cũng tỉnh rồi à?”
“Sao mọi người lại dậy sớm như vậy.”
“Còn sớm gì nữa chứ? Sắp tới giờ ăn trưa rồi, Tiểu Dã người ta sáu giờ sáng đã dậy ra đồng giúp bà rồi”
Tang Lê chột dạ quay đầu nhìn về phía Quảng Dã, cô bị anh ép buộc đến gần rạng sáng, anh là đầu sỏ gây ra mọi chuyện thế mà tinh thần lại vô cùng xán lạn, thật không công bằng.
Quảng Dã nhìn cô, khẽ cười nói: “Có thể hôm qua Điềm Điềm làm việc nhiều nên thấy mệt mỏi đó bà.
Liên Vũ Châu không biết rõ tình hình: “Hôm qua con bé cũng không làm gì nhiều mà.”
Công việc đặc biệt này tất nhiên chỉ có hai người bọn họ biết.
Tang Lê cảm thấy người này thật sự quá xấu xa, mặt đỏ tai hồng, sợ Liên Vũ Châu nghi ngờ, khẽ nói phải đi đánh răng rửa mặt, vội vàng lẻn vào nhà chính.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Quảng Dã đang dựa người vào cửa chính, người đàn ông rũ mi nhìn cô: “Có mệt không?”
Cô bị anh lén ôm vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thỏa mãn của anh, hai gò má đỏ ửng: “Quảng Dã, anh không phải là người mà, anh không thấy mệt sao?”
Anh khẽ cười: “Bình thường.”
Bỏ đi, anh vốn không phải là người mà, anh là cầm thú.
Tối hôm qua họ vụng trộm ở chỗ mới, dường như Quảng Dã cảm thấy kích thích hơn so với trước kia, anh đưa tay bảo vệ đỉnh đầu cô, không để cô bị đụng trúng, ván giường rung lên kẽo kẹt, cho thấy tình hình giữa họ lớn đến thế nào.
Tang Lê sợ bị Liên Vũ Châu nghe được, không thể giống như trong căn hộ của họ được.
Cô không dám buông thả, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt cũng tuôn ra, lại bị anh ép đến mức không thể không kêu ra tiếng, cô ôm chặt bả vai anh, để chỉ mình anh nghe được tiếng của cô, anh cũng bị cô làm cho phát điên, động tác càng mãnh liệt hơn.
Quảng Dã cười nắm chặt tay cô: “Được rồi, đi ăn sáng nào.”
Liên Vũ Châu đang nấu cơm ở phòng bếp, cô ngồi vào bàn ăn, Quảng Dã đặt bữa sáng trước mặt cô: “Sữa đậu nành, bánh quẩy và tiểu long bao em thích ăn nhất đây.”
Tang Lê không kiềm được nở nụ cười, cầm đũa lên ăn, lại quay đầu nhìn Quảng Dã đang ngồi bên cạnh mình, hôm nay anh mặc một thân quần áo thể thao màu đen, đầu tóc ngắn đen nhánh vừa mạnh mẽ vừa gọn gàng, lông mày và sóng mũi vô cùng sắc nét, anh lười nhác ngồi đó, chân dài duỗi ra, trong phút chốc cô cảm thấy như bản thân đã quay về thời cấp ba, cảm giác anh vẫn là còn thiếu niên.
“Quảng Dã.”
“Ừ.”
“Anh đừng tưởng anh là trung tâm của thế giới, bình thường em không có thời gian để quan tâm anh, em cũng không thèm liếc nhìn anh.”
Quảng Dã:???
Cô lém lỉnh cong đôi mắt hạnh, vài giây sau Quảng Dã mới hiểu ra, khẽ cong khóe môi: “Nhớ lại chuyện cũ à?”
“Anh còn nhớ rõ nhỉ.”
Lần đó anh hiểu lầm cô mách lẻo nên cô đã mắng anh như thế.
“Không có thời gian quan tâm đến anh, cũng không thèm liếc nhìn anh.”
Quảng Dã nâng mắt nhìn cô: “Bạn học Tang vả mặt à?”
“Em cũng không vả mặt nhiều bằng anh.”
Tang Lê húp sữa đậu nành, than thở: “Quảng Dã, anh có nghĩ đến thật ra có một thế giới song song, trong thế giới song song đó em không hề thích anh, bởi vì lúc trước anh đối xử với em rất hung dữ, cho nên em cố tình trả thù anh, tiếp cận anh, dùng chiêu vờ thả để bắt khiến một đại thiếu gia trên cao như anh rơi vào tay giặc rung động với em, nhưng anh yêu mà không có được, để anh nếm trải sự đau khổ của tình yêu.”
Quảng Dã khẽ nhướng đuôi lông mày: “Đúng, sau đó anh phát hiện âm mưu của em, em lại thật sự thích anh, anh trả thù bằng cách chia tay em, thế nhưng về sau anh phát hiện vẫn không quên được em, chúng ta bắt đầu dây dưa với nhau, có đủ ngược chưa?”
Đúng là một chuyện tình ngược luyến tàn tâm, tương ái tương sát mà.
Cô gật đầu: “Đầu óc nhanh nhạy đấy, khi trở về em sẽ viết chuyện này thành tiểu thuyết.”
Quảng Dã khẽ cười xoa đầu cô: “Ăn bữa sáng của em đi”
Liên Vũ Châu đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt mang theo nụ cười, Tang Lê thắc mắc: “Bà ngoại, bà cười gì thế?”
“Không có gì, bà cảm thấy các cháu sáng tác truyện rất hay.”
Ba người đều bật cười, ăn bữa sáng xong, Tang Lê cầm chén đũa đi ra sân sau, Liên Vũ Châu mỉm cười nhìn Quảng Dã cảm thán: “Tiểu Dã, có cháu ở bên cạnh Điềm Điềm khiến con bé trở nên khác trước kia, nhìn con bé vui vẻ cứ như đứa trẻ vậy”