Lại nói trong lúc cậu treo bán hàng cũng chỉ bán được mấy món nho nhỏ không đáng bao nhiêu đồng, còn cuốn bí kíp Cao Huyết Tế lại chưa bán được. Nhưng có người nhắn lên tường cửa hàng của cậu ý muốn trao đổi một chút về nó. Có vẻ đối phương không muốn tốn bốn ngàn vàng để mua nó mà muốn dùng kim nguyên bảo, muốn tìm cậu giao dịch trực tiếp.
Thật ra vậy cũng tốt. Nếu đối phương dùng bốn ngàn vàng trực tiếp mua trên cửa hàng của cậu thì cậu sẽ bị trừ một đống phí. Giao dịch trực tiếp không mất phí, tuy rằng đối phương cũng chỉ vì muốn tiết kiệm đám phí dụng đó mới liên hệ với cậu thôi.
Tóm lại lúc đối phương nhắn thì cậu không có ở đó, sau khi nhìn thấy cậu có pm với người ta thì đối phương đã offline. Cậu đành để chuyện này qua một bên, tạm thời không tính chuyện treo bán nữa.
Lúc đi ra Nhạc Dương mang tâm tình như thế này, tranh thủ khoảng thời gian còn lại trước khi trời tối làm nhiệm vụ chính tuyến, xem như cho mình không gian giảm xốc. Sau khi nói chuyện với Hà Du xong cứ lâu lâu cậu lại mở giao diện hảo hữu ra, nhìn cái tên đang sáng kia liền cứ muốn bấm vào. Cậu biết mình như vậy là không được, không khéo lại khiến người ta nhìn ra cảm xúc của mình. Tuy rằng đến bây giờ cậu vẫn chưa dám nghĩ đến thái độ của Gặp Thần Giết Thần trước đó nhưng cũng không muốn thật sự cùng đối phương yêu đương qua mạng.
Hà Du nói đúng, cậu chỉ muốn đơn phương, muốn buông thả tình cảm này mà không phải ngậm ngùi từ bỏ thôi, không muốn trốn tránh, cùng không muốn một mối quan hệ chính thức.
Cho nên bất kể Gặp Thần Giết Thần có ý gì với cậu, cậu cũng sẽ... Không để anh biết tình cảm này của mình.
Nhạc Dương nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Lại không hề nhớ ra mình còn có một cừu gia... À không, vốn dĩ
Nhạc Dương chẳng hề để ý đến vị cừu gia này. Cậu cho rằng đối phương chỉ là hứng thú nhất thời, sớm muốn gì cũng hết hứng.
Bạn đã chết.
".."
Nhìn màn hình xám xịt, kết hợp với không khí âm trầm của Mai Lĩnh, Nhạc Dương cũng cảm thấy toàn thân ể oải.
Rốt cuộc muốn bao giờ mới kết thúc đây?
Nhạc Dương thật muốn đi hỏi cái vị đại hiệp này, vì sao cứ giết cậu mãi. Nhưng cậu biết như vậy không được. Nếu đối phương chỉ có hứng thú giết chóc nhất thời thì cậu làm vậy sẽ càng khơi dậy hứng thú của hắn. Hắn nhất định sẽ còn phá cậu lâu hơn. Còn lý do, Nhạc Dương luôn cho rằng mình chẳng hề đắc tội ai, làm gì có lý do đề nhẩm vào chứ.
Nhưng cứ thế này thì cậu không làm nhiệm vụ được. Bị giết cũng sẽ hư trang bị, cũng sẽ tốn tiền sửa trang bị mà, rất rất rất phiền.
Nhạc Dương tự nói với mình như vậy sau đó hồi địa phủ.
Nhìn nhìn thời gian, cậu nghĩ mình có thể đi mua đồ ăn, ăn tối đã.
Chủ nhật có phó bản Túc Cầu vào lúc bảy giờ. Cậu nghĩ tới lúc đó cậu đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình được rồi.
Nghĩ như vậy Nhạc Dương đem acc về Lôi Đài sau đó treo máy đi ra ngoài.
Lúc sắp đi cậu liếc thấy Tào Minh, bạn cùng phòng của cậu còn nằm trên giường bấm điện thoại, cậu chọt vào một câu: "Cậu không đi đâu à, có muốn tôi mua đồ ăn tối cho cậu không?"
Tào Minh ló đầu ra khỏi điện thoại, nhìn cậu.
Nhìn đến Nhạc Dương còn thấy khó hiểu thì mới nghe hắn chậm rì rì nói: "Không cần đâu, lát tôi ra ngoài rồi." đ
"Có điều..."
Đương lúc Nhạc Dương gật đầu xem như đã biết rồi định tiếp tục đi ra ngoài thì lại nghe Tào Minh lần lừ muốn nói gì đó. Cậu ngừng lại bước chân, định nghe hắn nói cái gì.
Cậu đối với bạn cùng phòng vẫn luôn duy trì ở mức độ bình thường, không gần gũi cũng không xích mích, xem như được đi. Đương nhiên điều đó cũng tương đương với việc không tìm tòi về đời tư của nhau, bàn luận chuyện tình cảm. Tựa như cậu biết trong phòng này trừ thẳng nam Hà Du thì hai người khác hình như đều có bạn gái.
Nhưng chưa bao giờ cậu tán gẫu với họ về chuyện này. Cũng chỉ có mình Hà Du quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu. So với hai người kia, tâm tư Hà Du đơn giản như hai chữ thẳng nam kia vậy.
Cho nên khi cậu nghe thấy Tào Minh bỗng nhiên nhắc đến vấn đề tình cảm của mình cậu mới giật mình.
Tào Minh hỏi cậu: "Nghe nói cậu đang yêu đương qua mạng."
Nhạc Dương mém tí là tung cửa chạy thẳng.
May mà cậu kiềm lại được, cười cứng đờ đáp: "Hà Du nói với cậu à."